Trở Thành Cá Mặn Ở Ngược Văn Tôi Tạo Ra Kỳ Tích

Chương 2.5: Ngày đầu tiên nhận chức.

8 giờ sáng.

Thư kí Vương Lịch đến nhà riêng của Trữ Lễ Hàn đợi như thường lệ. Nhưng hôm nay sau khi đến, anh ta lại được người giúp việc Philippine báo tối qua Trữ Lễ Hàn không về nhà.

Vương Lịch nhanh chóng gọi vào điện thoại cá nhân của Trữ Lễ Hàn.

Không ai tiếp điện thoại.

Thư kí Vương suy nghĩ một lúc liền biết được đại khái tình hình.

Khả năng cao đã xảy ra chuyện rồi!

Anh ta lập tức liên hệ với bên vệ sĩ.

“Tối hôm qua đại thiếu gia có chút say, tâm tình cũng không tốt lắm, nên đã ở khách sạn nghỉ ngơi một đêm...” Vệ sĩ báo cáo.

Thư Kí Vương lúc này mới lấy lại được chút bình tĩnh, vội vàng đi tới khách sạn.

Trước cửa phòng 1302, Vương Lịch đưa tay nhấn chuông cửa.

Một lần, hai lần, người trong phòng không có chút động tĩnh nào. Đến lần thứ ba, chuông cửa inh ỏi rốt cuộc cũng đem Trữ Lễ Hàn đánh thức.

Trữ Lễ Hàn có chút nóng nảy rời giường, nhưng bởi vì từ nhỏ đã được dạy dỗ tốt, dù có tức giận hắn cũng không đập phá đồ dùng, chỉ là khuôn mặt có chút âm trầm chậm rãi ngồi dậy, đưa tay sờ sang phía bên cạnh mình.

Hửm?

Không có người?

Trữ Lễ Hàn quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy nữa bên giường đã trống từ bao giờ.

Hắn lập tức đứng dậy, kiểm tra khắp mọi nơi trong căn phòng, sau đó mới xác nhận, nữ nhân kia đã thật sự rời đi.

Cô vì cái gì muốn trốn? Là đang tính toán việc gì khác sao?

Lúc này, chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Trữ Lễ Hàn rất nhanh lấy lại bộ dạng bình tĩnh, thả ung dung đeo lại dây lưng, cái dây lưng màu đồng cổ ở thắt lưng hắn phát ra một tiếng vang thanh thúy, sau đó liền khôi phục dáng vẻ cao quý, chỉnh tề thường ngày.

Xong xuôi, anh mới đi đến gần cửa: “Ai?”

“Đại thiếu gia, là tôi.” Thư kí Vương một bên lên tiếng, một bên nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Cửa mở ra.

Trữ Lễ Hàn đứng ở chỗ đó, so với ngày thường không có gì khác nhau, chỉ là ngoài cà vạt giống như là đã mất tích ra thì ở... còn có... Vương Lịch nhìn chăm chú, cảm thấy như trên cổ của Trữ Lễ Hàn dường như có dấu vết móng tay cào qua.

Đại thiếu gia cũng đâu có nuôi mèo đâu ta.

Thứ kí Vương ngơ ngác nghĩ thầm.

Đúng lúc này bỗng có một đám phóng viên bên mảng giải trí cầm máy xông vào.

Thư kí Vương: “Các anh là ai? Đang làm cái gì vậy?”

Sắc mặt Trữ Lễ Hàn hơi trầm xuống, liếc mắt nhìn qua.

Thì ra bọn họ đã ở chỗ này chờ hắn.

“Trữ đại thiếu gia! Có tin đồn nói rằng, tối qua ngài đã cùng bạn gái em trai mình đặt phòng qua đêm cùng nhau, tin này có phải thật hay không?” Người đàn ông trung niên xông vào đầu tiên hưng phấn lên tiếng đặt câu hỏi.

Lúc này, vệ sĩ nghe tin lập tức hành động chạy lại cản người.

Trữ Lễ Hàn không có phản ứng với đám người trước mặt, quay đầu lại hỏi thư kí Vương: “Hiện tịa mấy giờ?”

“9 giờ 11 phút, xin lỗi đại thiếu gia, tôi không biết đêm qua ngài nghỉ ngơi tại nơi này, cho nên đã tới muộn một chút...”

9 giờ....

Trữ Lễ Hàn cuối cùng cũng biết lí do vì sao tối qua nữ nhân kia nhất định phải đặt báo thức.

Ân, cô ấy tên gì?

Lúc này Trữ Lễ Hàn mới phát hiện, cuộc thẩm vấn tối qua là hoàn toàn vô ích, đến giờ tên của cô gái ấy hắn cũng chẳng biết.

Trữ Lễ Hàn nhẹ nhàng đẩy vệ sĩ trước mặt ra, rũ mắt xuống nhìn về phía người đàn ông trung niên kia.

Người đàn ông trung niên so với hắn thì lại thấp hơn một quả đầu, trong tay cầm lấy thiết bị thu âm, tức khắc nói không nên lời, chột dạ mà cúi thấp đầu.

Anh nhàn nhạt lên tiếng: “Từ khi nào tôi lại có thêm một đứa em trai? Còn có thêm cả em dâu?”

Người đàn ông trung niên: “Vậy ngài dám để chúng tôi vào chụp hình không?”

Trữ Lễ Hàn lúc này đã không còn chút kiên nhẫn nào với đám người trước mặt, hắn lãnh đạm hỏi ngược lại: “Mấy người muốn từ chỗ của tôi chụp ảnh săn tin, vậy đã nghĩ đến hậu quả?”

Người đàn ông trung niên nghe vậy có chút sợ hãi mà co rúm lại, nhưng lại nghĩ đến số tiền lớn đang ở trong card, một chút sợ hãi trong lòng đã bị lòng tham đè xuống, liền đứng thẳng người, dù sao chuyện này hắn cũng được người khác sai làm chứ không phải chủ ý của hắn.

Người đàn ông trung niên sau một hồi suy nghĩ liền lên tiếng: “Vậy ngài có nghĩ tới nếu cha ngài biết ngài đã ngủ với bạn gái em trai mình thì hậu quả sẽ như thế nào không?”

Thư kí Vương nghe đến đó liền thở mạnh cũng không dám, trong thâm tâm rất phục con người can đảm trước mặt này đến sát đất.

Thật là một con người không sợ chết nha.

Trữ Lễ Hàn nghe vậy, không tiếp lời người kia nữa, lãnh đạm dặn dò Vương Lịch: “Thư kí Vương, chờ hắn chụp hình xong thì đem người đến cục cảnh sát.”

Người đàn ông trung niên có chút ngẩn người, nói như vậy là... Đồng ý để hắn vào trong chụp hình?

Hắn cảm thấy có điểm nào đó không thích hợp nhưng vẫn không nghĩ nhiều.

Người đứng đằng sau cũng đã chắc chắn với hắn rằng cô gái kia đã đi vào phòng...

Lại nhìn vị Trữ thiếu kia, trên mặt và cổ vẫn còn lưu lại vài vết cào, xem chừng đêm qua rất kịch liệt a...

Vậy nên tin tức này chắc chắn là thật, không thể nào sai được.

Người đàn ông trung niên phút chốc đã lấy lại tự tin, chạy nhanh vào trong phòng như sợ người kia sẽ đổi ý.

Sau đó... sau đó chỉ thấy trên giường trống không, không có chút dấu hiệu nào của việc kịch liệt đêm qua.

“Làm sao vậy? Từ ca? Từ ca như thế nào còn chưa chịu ra?”

Bên ngoài, đám paparazzi kia bắt đầu đứng ngồi không yên.

Bọn họ phát hiện người đàn ông trung niên như bị trúng ta, mà đứng bất động nơi đó không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.

Rốt cuộc anh ta đã nhìn thấy cái cảnh tượng kích động gì mà lại như vậy?

cmn! Chắc chắn tin tức này sẽ cực kì hot!

Bên này bọn họ còn đang mặc sức tưởng tượng tương lai tốt đẹp được thăng chức thăng lương, thì bên kia người đàn ông trung niên cứng đờ người mà quay đầu lại, âm thanh trong cổ họng khó khăn lắm mới phát ra được: “Không... Không có người...”

Nhóm paparazzi:????

Trong lúc nhất thời cả nhóm người mắt to trừng mắt nhỏ, lúc này mới ý thức được tình hình, từ đáy lòng không khỏi dâng lên một cỗ lạnh lẽo.

Xong rồi.

Giờ bọn họ phải ứng phó làm sao với lửa giận của Trữ Lễ Hàn đây?

Tại một bên khác, Úc Tưởng rốt cuộc cũng về đến nhà.

Theo như nguyên tác, tổ tiên Úc Tưởng từ thời nhà Thanh đã bắt đầu sự nghiệp kinh doanh, nhưng đến thời ông nội cô liền bắt đầu suy tàn.

Đến đời Úc Tưởng, gia tộc thường bị các hào môn khác chèn ép, cuộc sống tương đối khó khăn.

Theo đó, sản nghiệp gia tộc càng ngày càng lụi tàn, cả gia đình Úc gia chỉ có thể ở lại căn nhà cũ của gia tộc trước kia, một tòa biệt thự Tây Dương cũ kĩ.

Úc Tưởng từ trên xe bước xuống, vòng qua đài phun nước có bức tượng thiên sứ của tòa biệt thự, lại đi thêm một đoạn đường, ruốt cuộc cũng đến cửa chính Úc gia.

Vừa vào cửa, Úc Tưởng liền thấy một thanh niên đang ngồi trên sofa ngoài sảnh chính, đó là con trai bác cả Úc Tưởng, tên Úc Trung, năm nay vừa mới tốt nghiệp đại học.

Úc Trung dường như đã thức suốt đêm để đánh điện tử, nghe thấy tiếng bước chân, lập tức quay đầu lại. thấy người tới là Úc Tưởng hắn liền sửng sốt, sau đó gân cổ lên hô to: “Ba! Mẹ1 Úc Tưởng cả đêm không về nhà, chắc lại qua đêm với tên dã nam nhân nào rồi!”

Kêu xong, hắn nhìn chằm chằm vào vết ở trên cổ Úc Tưởng, nhíu mày mắng một câu: “Không biết xấu hổ!”

Giờ thì tốt rồi, cả biệt thự đều bị tiếng gào của Úc Trung kinh động.

Mà Úc Trung còn cảm thấy chuyện này không thể để yên, hắn nhìn vào tay đang xách đồ ăn của Úc Tường, liền nhanh chóng tiến lên: “Cô còn nhận đồ của người khác? Thật không biết xấu hổ...”

Hắn nói đến đó thì đột nhiên im bặt.

............?

Trong tay Úc Tưởng thế nhưng lại xách một túi... bánh bao nhân thịt?

Lúc này, hệ thống mới phát hiện sự thay đổi vị trí của bản đồ, liền nhanh chóng giải trừ che chắn.

Ai biết được che chắn vừa được giải trừ, nó liền nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Úc Tưởng thế nhưng lại phun ra tiếng chửi: “Ngu xuẩn.”

Hệ thống khϊếp sợ mà nhìn cảnh tượng trước mặt.

Úc Tưởng tại sao lại mắng chửi người?

Còn paparazzi đâu?

Tình tiết bị phóng viên chặn ở cửa trong nguyên tác đâu?

Xong rồi!

Nó vừa nhận chức ngày đầu tiên mà để kịch bản loạn thành một nồi thập cẩm rồi!