Editor: Tứ Ngọc.
Beta: Tứ Ngọc + Đắng.
-------
Thật không hổ là vai ác.
Suy nghĩ này lưu lại trong tâm trí Úc Tưởng rất lâu mà chưa tan đi.
Trong nguyên tác, đây là lần đầu tiên vị Trữ thiếu gia này lên sàn, tác giả đã dùng không biết bao nhiêu giấy mực để hình dung hắn với hình ảnh một vị công tử nhà Thanh tiêu chuẩn.
Trữ Lễ Hàn cũng không phụ lòng miêu tả chút nào.
Ngay cả khi công dụng của thuốc đã đạt tới đỉnh điểm, hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm Úc Tưởng, trước sau duy trì sự bình tĩnh, thậm chí còn mang trên mình chút hương vị lãnh khốc.
Mà áo sơ mi trên người hắn từ đầu đến cuối đều rất chỉnh tề không có chút nào xộc xệch, nhăm nhúm của việc chật vật vì thuốc. Giống như việc này đặt trên người hắn là một hành vi dâʍ ɭσạи xúc phạm.
Cùng với lực đạo đang ghì chặt xuống nơi cánh tay đã tạo thành một hình ảnh tương phản bán đứng bề ngoài bình tĩnh của chủ nhân nó.
Úc Tưởng hai mắt mông lung mà đánh giá người trước mặt. Cùng lúc đó, Trữ Lễ Hàn cũng đang âm thầm quan sát cô.
Ở thời điểm đưa ra lựa chọn cách giải dược trực tiếp nhất, Trữ Lễ Hàn đã nhanh chóng đưa ra những hậu quả có thể phát sinh, cùng hướng xử lí những rắc rối đó...
Cô muốn lợi ích gì, hắn đều có thể cho cô.
Nhưng nếu cô có mưu tính gì khác, việc đó đương nhiên không được hắn chấp nhận.
Tốt nhất là cô thông minh một chút. Biết thức thời mà khai báo ra kẻ sai cô làm việc này, hoặc là kẻ đã bày ra cho cô chủ ý này... Hửm?
Trữ Lễ Hàn hơi dừng lại suy nghĩ, nhìn thẳng về phía tay Úc Tưởng.
Cánh tay Úc Tưởng gian nan giơ ra, nhu nhược, vô lực mà sờ soạng, mò tìm gì đó nơi đâu giường.
Trữ Lễ Hàn: “...”
Lúc này rồi mà cô còn sức lực để phân tâm sao?
Trữ Lễ Hàn: “Cô đang tìm cái gì?”
Úc Tưởng tìm mọt chút đã lấy được đồ vật mà cô cần: Điện thoại di động.
Sự lạnh lẽo ở giữa hai hàng lông mày của Trữ Lễ Hàn không hề rút đi chút nào, hắn thấp giọng lên tiếng: “Cô đây là chuẩn bị báo cáo kết quả nhiệm vụ với người đứng đằng sau?”
Úc Tưởng: “Không phải.”
Trữ Lễ Hàn không nói tiếng nào, chỉ lặng yên không một tiếng động mà đè lại thủ đoạn Úc Tưởng.
Hắn muốn xem xem cô còn có thể giảo biện đến lúc nào.
Úc Tưởng nhẹ giọng nói: “Tôi muốn đặt đồng hồ báo thức.”
Trữ Lễ Hàn:????
Đồng hồ báo thức:??????
Úc Tưởng không rãnh đi để ý sắc mặt của hắn, cứ như vậy mà ở ngay trước mặt hắn, cố gắng mở to đôi mắt đã mê mang vì thuốc của mình, gian nan đặt cho bản thân một cái báo thức lúc 6 rưỡi sáng.
Đặt xong báo thức, Úc Tưởng chỉnh lại chiếc gối ở sau đầu, rồi lười biếng nằm xuống, nhắm mặt, cứ thế ngủ mất.
Trữ Lễ Hàn: “....”
Hắn thế mà không thể nào hiểu được hành động này của cô đến tột cùng là muốn làm gì.
Một đêm này trôi qua thật lâu.
Điều hòa bên trên phát ra một tiếng vang cực nhẹ, cùng lúc đó, kim đồng hồ cuối cùng cũng điểm đến 6 giờ 30 sáng. Đồng hồ báo thức đáng thương mới vang lên được hai tiếng đã bị bàn tay của Úc Tưởng tàn nhẫn ném rơi.
Cô cầm điện thoại di động lên, khé nghiêng đầu nhìn lướt qua Trữ Lễ Hàn.
Người đàn ông vẫn ngủ say, khắp nơi tới tăm có ánh đèn mờ ảo trong nhà chiếu vào cặp lông mày anh tuấn của hắn, phảng phất như được dùng vàng ngọc để trang trí, lại có một loại tuấn mỹ, cao quý không thể miêu tả bằng lời.
Đáng tiếc hắn lại là một vai phản diện xấu xa.
Úc Tưởng không thèm nghĩ nữa. Cô còn phải lo chạy thoát thân trước khi hắn tỉnh lại.
Ai biết được cô vừa mới nhấc chân đi một bước đã ngã nhào. Còn may phía dưới sàn có lớp thảm dày, mới không đem Trữ Lễ Hàn đánh thức.
Úc Tưởng: “....”
May mắn, chân mặc dù có hơi đau một chút nhưng không ảnh hưởng gì đến việc bỏ trốn của cô, đi ra ngoài ăn hai bát cơm chắc sẽ tốt lại.
Nghĩ đến đây, Úc Tưởng đứng thẳng lưng lại, đi về phía của, “cùm cụp” mở được cửa ra một âm thanh nhỏ vang lên.
Quả nhiên.
Úc Tưởng thầm nghĩ.
Ở nguyên tác trong cốt truyện, chị nữ chính vì muốn hãm hại nữ chính nên đã bỏ thuốc vào rượu em gái mình.
Đương nhiên, thuốc cuối cùng lại bị nữ phụ pháo hôi uống hết.
Chờ đến khi nữ phụ pháo hôi cùng Trữ Lễ Hàn bước vào phòng, cô ta liền cho người khóa cửa lại, đảm bảo rằng bọn họ không thể thoát ra, chuyện này nhất định sẽ thành công.
Chờ lúc thời gian không sai biệt mấy với tính toán của cô ta, cô ta sẽ lặng lẽ mở cửa ra, như vậy thời điểm phóng viên tới cũng là lúc cô ta đạt được mục đích.
Bằng không nếu cửa phòng không mở ra được, thì phóng viên còn có thể chụp được cái con mẹ gì nữa.
Mà lúc này Úc Tưởng lại đẩy cửa đi ra ngoài. Quay người đắc chí vỗ lên khóa cửa một cái.
Ha!
Không ngờ tói đúng không? Cô ta sẽ không thể ngờ được cô sẽ đặt báo thức dậy sớm đi? Bà đây trước giờ làm việc gì cũng không để bản thân chịu thiệt đâu.
Lúc này, hệ thống vì gặp kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn đã kéo tấm chắn của mình lên che mắt, sợ sẽ thấy những gì bản thân không nên thấy, vì vậy cũng không hề hay biết rằng, Úc Tưởng không chỉ đem Trữ Lễ Hàn dỗ ngủ, mà hiện tại cũng đã sớm phủi mông chạy lấy người.
Mùa thu 7 giờ rưỡi, trời cũng không hoàn toàn sáng lên như mùa hè.
Úc Tưởng thừa dịp trời vẫn còn hơi tối, chậm rãi đi ra ngoài khách sạn.
Thảm đỏ ngoài khách sạn chưa được dọn dẹp, bố trí bữa tiệc đêm qua vẫn còn giữ nguyên vẹn.
Đồng thời còn có một ít paparazzi đang chờ sẵn phía ngoài cửa để săn tin.
Bọn họ đã ở chỗ này ngồi xổm cả đêm, tóc tai người nào người nấy rối bù, một tay kẹo thuốc lá, một tay cầm sữa và bánh mì.
“Không phải nói có tin tức lớn sao? Tại sao đến bây giờ vẫn không chút động tĩnh gì?”
“Chờ một chút đi.” Bên cạnh, một người đàn ông trung niên cúi đầu nhìn thoáng qua di động của mình nói:
“Chờ tới 9 giờ chúng ta sẽ cùng vào, trực tiếp lên tầng 13.”
9 giờ à...
Thư kí cửa Trữ Lễ Hàn lúc đấy sẽ phải tới đón anh để đi dụ hội nghị.
“Vào đó thế nào?” Có người lên tiếng hỏi.
Người đàn ông trung niên vẫy vẫy chiếc thẻ phòng trên tay mình: “Yên tâm, chúng ta có cái này.”
Úc Tưởng lúc này mới chậm rãi đi từ phía cửa khách sạn ra.
“Kia là ai?” Có tên nghi ngờ hỏi.
Người đàn ông trung niên kia nhìn lướt qua Úc Tưởng, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng yểu điệu, thướt tha ấy được bao bọc bởi lễ phục dạ hội.
Nhưng dường như phẩm vị của đối phương cũng chẳng ra làm sao.
Nơi cổ áo của lễ phục lại có một chiếc nơ thật to. Trông quê mùa hết sức.
Người đàn ông trung niên cũng lười nhìn thêm một cái, nói: “Không quan trọng, chúng ta chỉ cần lo chờ việc của chúng ta là được.”
Những người khác đáp lại một tiếng, rồi ngồi trở lại chỗ của mình.
Sáng sớm mùa thu trời vô cùng lạnh.
Úc Tưởng run lên mấy cái, rồi đi về phía cửa hàng bán đồ ăn sáng cách đó mấy trăm mét. Sau khi đã chén cong một cốc sữa đậu nành ấm, một chén tào phớ mặn, nửa l*иg bánh bao nhân thịt, nửa đĩa sủi cảo chiên, bụng cô mới miễn cưỡng thấy hài lòng.
Bà chủ quán nhịn không được mà quay đầu đánh giá cô ba, bốn lần.
Dù là trước khi xuyên hay sau khi xuyên vào tiểu thuyết thì Úc Tưởng đều vô cùng xinh đẹp, cho nên đối với ánh nhìn của người khác, cô đã không còn quá để tâm, vẫn bình thản, ung dung ngời đó ăn, lại còn quay ra xin bà chủ dây buộc tóc.
Úc Tưởng đem mớ tóc đang xõa tán loạn của mình buộc gọn lên để thuận tiện hơn cho công cuộc ăn uống của cô.
Bà chủ quán chưa từng thấy qua cô gái nào kì lạ như vậy.
Ăn mặc thì như vừa mới bước ra từ bữa tiệc giới thượng lưu, chân còn đi cả giày cao gót, cùng với một gương mặt vô
cùng xinh đẹp, đuôi mắt tinh xảo nhẹ nhàng nhíu lại đầy câu dãn.
Nhìn xuống dưới một chút còn có thể thấy được một vài dấu đỏ lưu lại trên đầu vai cùng chiếc cổ trắng ngọc.
Như là vết của ngón tay nhéo qua vậy.
Trên người cô không có chút khí tức hạ lưu hay du͙© vọиɠ, nhưng lại làm người khác sinh ra suy nghĩ ngại ngùng, không tự giác được mà phác họa ra cảnh tượng động lòng người.
Úc Tưởng nếu biết được suy nghĩ trong đầu bà chủ quán, đại khái sẽ nói, khuôn mặt này của tôi lớn lên giống một tiểu
yêu tinh mê hoặc người là tôi sai sao?
Lúc này Úc Tưởng gõ nhẹ bàn một cái, một chút liền đem suy nghĩ của bà chủ quán dặp tắt.
“Cảm ơn, làm phiền phần còn thừa lại giúp tôi.”
“A, được được.”
Úc Tưởng cứ thế xách một chiếc túi bánh bao trên tay, vui vẻ mà đi ra ngoài, vừa vặn chiếc xe cô đặt cũng đã tới nơi.
Ở ghi chú trong điện thoại của Úc Tưởng có một địa chỉ, co chỉ cần nhấn vào địa chỉ trên ghi chú là có thể thuận lợi trở về Úc gia.