Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 27: Hàng đã dùng rồi (1)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Đêm nay dễ ngủ lạ thường.

Bên tai có tiếng hỗn tạp mơ hồ, Tô Huỳnh không muốn tỉnh dậy, cô thoải mái lật người lại, lúc gục đầu xuống lại bị đập vào trán. Cô cau mày hé mắt nhìn thì mơ màng thấy một khẩu súng đang chĩa vào đầu mình.

Tô Huỳnh lập tức tỉnh táo lại, cô nhìn qua, quả nhiên là một khẩu súng chĩa vào đầu cô, nhưng không phải Đàm Thương mà là chồng của Tô Anh - Cao Hàng. “Chị, anh rể...” Tô Huỳnh ngẩn người, mặt trắng bệch.

Thấy cô sợ hãi như vậy, Cao Hàng bật cười, thu súng về rồi bóp cò, nổ súng về phía Tô Huỳnh. “Tách” một tiếng, một ngọn lửa phụt ra từ đầu súng, Cao Hàng cúi đầu châm thuốc.

Hóa ra là một chiếc bật lửa!

“Huỳnh Huỳnh, em sợ thế.” Cao Hàng mỉm cười quay đầu bước vào. Tô Huỳnh nghĩ lại mà sợ. Cô từ từ đứng dậy, mắt liếc qua thấy một chiếc vali đặt tùy tiện ở một bên, biết Cao Hàng vừa trở về sau chuyến công tác, chưa kịp về nhà đã đi thẳng đến bệnh viện.

Lúc cô bước vào phòng, Tô Anh và Cao Hàng đang ôm nhau nói chuyện, Tô Huỳnh có chút lúng túng, vừa định quay ra đi chỗ khác thì bị Tô Anh đang ngồi trong vòng tay Cao Hàng gọi lại: “Huỳnh Huỳnh, sao em đến sớm vậy? Tối qua em ở đâu? Bác Viễn tìm em đến phát điên rồi.”

“Không phải em ấy ngủ ở ghế sofa ngoài kia sao? Sao Bác Viễn lại tìm em ấy? Vợ chồng trẻ cãi nhau à?” Cao Hàng tò mò hỏi.

Thấy hai người không ôm nhau nữa, Tô Huỳnh vội bước lại, không để ý trả lời một loạt câu hỏi kia, hỏi thẳng Cao Hàng: “Anh rể, cho em xem khẩu súng vừa rồi của anh với.”

Cao Hàng rút súng ném cho Tô Huỳnh, cười lớn kể lại chuyện Tô Huỳnh bị sợ lúc nãy cho Tô Anh nghe.

Tô Huỳnh nhíu mày quan sát kĩ khẩu súng.

Thân súng lạnh lẽo, cầm trên tay rất nặng, trông giống hệt súng của Đàm Thương.

“Em còn tưởng thật.” Tô Huỳnh thở dài một hơi.

Cao Hàng cười lấy lại súng từ tay cô, chế nhạo: “Em cho là anh rể em lợi hại cỡ nào mà có thể lấy được súng thật? Giờ là xã hội pháp chế rồi, không biết cất giấu súng là phạm tội gì sao?”

Tô Huỳnh tim đập loạn nhịp, cô vội hỏi: “Xã hội đen thì sao? Không phải xã hội đen thường liên quan đến cảnh sát sao? Hẳn sẽ không bị điều tra, cũng không sợ bị điều tra đúng không?”

Ai ngờ Cao Hàng nghe xong còn cười lớn hơn: “Có phải em xem phim Hồng Kông nhiều không? Giờ là thời đại nào chứ, xã hội đen từ đâu ra? Không chính thống sao? Huỳnh Huỳnh à, nếu em rảnh rỗi quá thì sinh một đứa đi.”