Anh Có Bệnh Tế Nhị

Chương 22: Ngứa ngáy bên trong tiểu huyệt (2)

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Qυầи ɭóŧ của anh bị cô kéo xuống một chút, nhưng vẫn có chút vướng víu, Tô Huỳnh thở hổn hển sờ sờ, muốn lột toàn bộ quần của Đàm Thương ra, nhưng vừa sờ đã chạm vào đã chạm phải một vật cứng rắn lạnh buốt, bờ mông Tô Huỳnh không kìm được cọ qua cọ lại hai phát, tiếp tục sờ lên trên, sau đó ...

Súng.

Con mẹ nó, lại là khẩu súng chết tiệt.

"Cút xuống."

Tô Huỳnh giật mình, toàn thân khô nóng bị rút đi, vết ửng đỏ trên mặt biến mất, âʍ đa͙σ không còn ngứa ngáy, cũng không muốn quan hệ nữa.

Cô thật sự bị ham muốn tìиɧ ɖu͙© hối thúc đi tác quai tác quái, nhất thời bồng bột, thậm chí còn muốn dùng thứ đồ chơi của Đàm Thương để giảm ngứa ngáy.

"Anh Thương, hiểu lầm thôi..." Tô Huỳnh giống y như một cô gái làng chơi vừa bị bắt, hoảng hốt đứng dậy mặc quần vào, tuyệt nhiên không dám nhìn Đàm Thương đến một cái, vì cô sợ nhìn thấy ánh mắt của anh, lại càng sợ khẩu súng trong tay anh hơn.

Khó khăn lắm mới mặc được quần vào, lại nghe thấy Đàm Thương mở miệng "Thêm nửa tiếng nữa."

Tô Huỳnh không dám phản bác, nơm nớp lo sợ, run rẩy bước lại, cô vừa do dự vừa thận trọng từng li từng tí ngồi ở trên giường, kết quả là cái mông của cô vừa chạm xuống thì Đàm Thương lại ra lệnh "Đến chỗ của tôi."

Tô Huỳnh đi qua, hình bóng khẩu súng sáng rực dưới ngọn đèn bàn làm sống lưng của cô không khỏi run lên.

Cô đúng là bị tϊиɧ ŧяùиɠ lấp lão, Đàm Thương đời nào lại cần đến cô phối hợp che chở, anh ta dù gì cũng là xã hội đen lòng dạ hiểm ác, nếu như cô thật sự chọc tức anh, có lẽ một giây sau thôi trán cô sẽ nở hoa bung bét.

Tô Huỳnh vì du͙© vọиɠ vừa rồi xông lên mà toát mồ hôi lạnh.

"Tiếp tục tư thế vừa rồi."

Tư thế vừa rồi?

Tô Huỳnh nghĩ đi nghĩ lại, tư thế quan hệ bằng miệng vừa rồi sao? Cô không dám hỏi, trực tiếp nghiêng người dựa vào, Đàm Thương không nói gì nữa, cô cũng im lặng.

Thà nói sợ Đàm Thương, còn hơn nói sợ khẩu súng trong tay anh, Tô Huỳnh thở dài một hơi thật sâu ở trong lòng, tự hỏi bao giờ thì cái chuỗi ngày bị uy hϊếp này mới kết thúc.

Căn phòng quá mức yên tĩnh, ánh sáng dịu nhẹ mơ màng, Tô Huỳnh ngồi một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, cô không biết tại sao Đàm Thương cứ nhất định bắt cô phải ở bên mình. Cái loại tư thế này quá khó duy trì, giống như huấn luyện quân sự vậy, Tô Huỳnh vừa mệt mỏi vừa buồn ngủ, đầu khẽ ngả nghiêng gà gật, trực tiếp nằm tựa ở trên đùi của Đàm Thương.

Sắc mặt Đàm Thương y như vữa giẫm phải đống phân, căm ghét nhích ra, Tô Huỳnh bị mất đi chỗ chống, suýt nữa ngã dập mặt, cô lấy lại tinh thần ổn định lại chính mình, thay đổi tư thế một chút thì nghe thấy Đàm Thương nói "Gọi hai tiếng."

Tô Huỳnh mơ mơ màng màng, định gọi nhưng miệng vừa hé mở thì biến thành ngáp liền mấy cái.

Ánh mắt Đàm Thương đột nhiên lạnh buốt, Tô Huỳnh liếc mắt nhìn qua, lại thấy ngay khẩu súng vẫn còn trong tay anh, cô lập tức bừng tỉnh, mập mờ kêu lên hai tiếng “A ...a....” cũng may chỉ là kêu mấy chữ, rốt cuộc Hoàng đế Đàm Thương cũng mở miệng ra lạnh lùng buông thánh chỉ “Cô Tô, có thể về rồi."