Nhưng mà nghĩ lại, một tiếng hai trăm tệ, so với công việc xoa bóp của anh ta thì nhiều tiền hơn, đây đâu phải chuyện ai cũng có thể làm được.
Mà công việc là Đường Ninh giới thiệu cho anh ta, vả lại anh ta cũng cần khoản tiền này.
Lúc anh ta do dự định mở miệng xin lỗi, Cố Dịch lại cắt ngang.
“Sao cậu nói nhiều vậy?” Cố Dịch quay về phía Ngô Duật Hằng nói: “Không muốn vẽ nữa thì cút ra ngoài cho tôi.”
Đã bị mắng đến mức này, mặt mũi cậu Ngô nhà ta còn biết để ở đâu.
Cậu ta đá văng ghế chạy ra khỏi phòng vẽ tranh.
Bạn học đã quen với tính tình nóng nảy của cậu ta, mấy người trao đổi ánh mắt một lát, cũng không nói gì cả tiếp tục vẽ tranh.
Phòng học trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Chu Lương cảm thấy bên cạnh chỉ có một mình Cố Dịch.
“Anh đứng thẳng lại, tôi giúp anh điều chỉnh.”
Lúc này Chu Lương mới lấy lại tinh thần, cũng không phản cảm khi bị Cố Dịch chạm vào nữa.
“Muốn động đậy thì nói với tôi.”
“Ừm.”
“Lạnh không?”
“Không lạnh.”
Thế giới lại khôi phục sự yên tĩnh, Chu Lương chỉ nghe thấy tiếng bút chì cọ lên trên mặt giấy.
Một lúc sau, anh ta cảm thấy sau lưng mình có một cơn gió thổi tới.
Thực ra từ đầu đã có gió rồi, chỉ là gió khá yếu, lúc này anh ta mới bắt đầu thấy lạnh.
Không ai chú ý, chỉ có cô đến gần anh ta mới nhận ra.
Rõ ràng anh ta nói mình không lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể không lừa được người khác.
Mười giờ rưỡi, cuối cùng Ngô Chương cũng tới.
Thực ra Ngô Chương đã gần năm mươi, nhưng quanh năm trốn trong phòng vẽ tranh không phơi nắng, nhìn dáng vẻ cũng không quá ba mươi.
Nếu không có mái tóc hoa răm kia, rất khó liên tưởng ông ta là một vị giáo sư tại học viện mỹ thuật.
Ông ta nhìn thoáng qua Chu Lương, người mẫu được Cố Dịch khen ngợi quả nhiên không tệ.
“Bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm tệ.”
Ngô Chương gật đầu, thầm nghĩ cái giá này khá hời.
Ông ta lại nhìn quanh phòng vẽ tranh, không thấy bóng dáng con trai Ngô Duật Hằng của mình đâu.
“Thằng nhóc kia lại không tới lớp à?”
Cố Dịch ăn ngay nói thật: “Bị em mắng chạy rồi.”
Ngô Chương bật cười, hận sắt không thành thép lắc đầu.
“Mặc kệ nó đi, thầy đi xem tranh đây.”
Hoa Mĩ là học viện mỹ thuật số một số hai trong nước, năng lực cơ bản của sinh viên cũng không yếu.
Ngô Chương dựa vào ưu khuyết điểm của sinh viên để tiến hành trau dồi.
Ông ta đi một vòng quanh lớp, trò chuyện với Cố Dịch về mấy sinh viên, đã nhập học thì đều được coi là mầm non, nhưng phải đợi hai năm nữa mới có thể nhìn ra chênh lệch.