Con người xấu tính vậy đấy, bởi vì không bị nhìn thấy nên càng suồng sã.
Cố Dịch không để ý tới lời trêu ghẹo của Ngô Duật Hằng, cô cũng không che giấu du͙© vọиɠ của mình, không quan tâm cậu ta nghĩ thế nào.
Cô không ngại, nhưng Chu Lương lại nghe thấy.
Vì thế lúc Cố Dịch chạm vào anh ta, rõ ràng anh ta hơi né tránh một chút, tiếng cười của Ngô Duật Hằng càng lớn hơn.
Cố Dịch bất đắc dĩ vo khăn tắm trong tay mình thành một cục, không chạm vào anh ta nữa.
“Tìm một tư thế thoải mái giữ yên.” Cô chỉ đạo: “Bên cạnh tay phải của anh có tay vịn, thời gian sẽ hơi dài, anh có thể chống lên đó.”
Chu Lương gật đầu, cũng không định sờ thử để xác nhận.
Mặc kệ anh ta vậy, đồ bướng bỉnh.
Cố Dịch không để ý đến anh ta nữa, cô đi tới trước cửa sổ kéo rèm ra hoàn toàn, để sinh viên có thể tìm được vị trí thích hợp nhằm cảm nhận ánh sáng.
Đám sinh viên này đang học năm thứ hai đại học, đã có hiểu biết khá đầy đủ đối với cấu tạo cơ thể người, không cần Cố Dịch chỉ bảo nhiều về các bước phác thảo nữa.
So với sinh viên, thực ra vấn đề của người mẫu lớn hơn rất nhiều.
Còn chưa tới mười phút đã có sinh viên ơ một tiếng: “Sao anh động đậy rồi?”
Cố Dịch quay đầu lại, vừa nhìn đã thấy được vấn đề, cô nói: “Anh có thể thay đổi tư thế một chút, nhưng không nên thay đổi trọng tâm.”
Chu Lương nghiêng đầu về phía Cố Dịch, tựa như nghe không hiểu.
Cố Dịch không thể làm gì khác hơn là đi tới giải thích: “Vừa rồi anh như thế này, nghiêng người về phía bên phải.”
Chu Lương làm theo, nhưng tư thế thay đổi quá lớn, toàn bộ vai đều lệch về phía trước.
“Nửa người trên đừng nhúc nhích, chỉ động đậy hông.”
Chu Lương giật mình, nhưng cảm thấy thế nào cũng không được tự nhiên, thân thể anh ta cứng ngắc.
Cố Dịch đành phải động tay.
“Tôi có thể chạm vào anh chứ?”
“… Ừm.”
Khi bắt đầu, Cố Dịch nói chuyện nhẹ nhàng, Chu Lương chỉ cảm thấy hơi thở thổi đến từ phía sau mình.
Khoảnh khắc đôi tay lạnh lẽo chạm vào người, Chu Lương không nhịn được run lên một cái.
Thế nhưng, người phía sau vẫn không chần chừ chút nào, cô đỡ lấy vai anh ta khẽ di chuyển về phía bên trái.
Chu Lương tưởng như vậy là điều chỉnh xong rồi, vừa mới thở dài một hơi, đôi tay kia lại dời xuống hông anh ta.
Vị trí ở sườn thắt lưng rất nhạy cảm, Cố Dịch vừa chạm vào, Chu Lương né tránh theo bản năng, động tác vừa mới chỉnh sửa cũng đều thay đổi.
“Rốt cuộc có để cho người ta vẽ hay không?” Ngô Duật Hằng tận dụng mọi cơ hội xả giận: “Không được thì đừng kiếm khoản tiền này.”
Chu Lương không biết làm sao, anh ta vốn cho rằng đây là một chuyện rất dễ dàng.