Thẩm Thụy biết rõ việc Tô Trạch sắp đặt xem mắt, nhưng anh không có lập trường đi ngăn cản.
Lúc đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên ngoài cửa sổ hiện ra một mảng ánh sáng trắng, tiếp theo một ngọn lửa đỏ rực “bụp” một tiếng mà xông lên.
Pháo hoa xinh đẹp rực rỡ, không ngừng nở rộ trước mặt hai người.
Tô Nguyên bị ồn mà thức, nhìn đám ánh sáng rực rỡ không chớp mắt, "Pháo hoa to ghê.”
【 màn trình diễn pháo hoa lớn nhất trên thế giới là sau khi bắn pháo xong, cả bầu trời đều bị pháo hoa chiếm đóng. Theo truyền thuyết, khi người yêu hôn nhau dưới bầu trời pháo hoa, hai người sẽ không bao giờ xa cách nhau. Tuy rằng…… mình không có người yêu, nhưng cũng thật muốn nhìn thấy một lần. 】
Bắn pháo hoa sao?
Thẩm Thụy cân nhắc mấy chữ này, quay đầu nhìn vào đôi mắt trong suốt của Tô Nguyên, trong con ngươi tràn ngập ánh sáng của pháo hoa, lại chứa đầy khao khát.
Không, em sẽ có người yêu thôi.
Anh sẽ tổ chức một màn trình diễn pháo hoa đẳng cấp thế giới, sau đó hôn em.
“Giao thừa năm nay, Kinh Thị có một màn trình diễn pháo hoa cấp thế giới, đến lúc đó tôi dẫn cậu đi xem.”
Tô Nguyên nhìn về phía Thẩm Thụy, đáy lòng chợt lóe lên kinh ngạc.
“Được thôi.” 【 là do mình biểu hiện quá rõ ràng sao, mới có một xíu mà đã bị bạn cùng phòng nhìn thấu. Muốn đi quá, nhưng mà cuối năm thì quá xa rồi, mình thật sự có thể xem được sao? 】
Pháo hoa sáng chói chiếu rọi cả căn phòng, Tô Nguyên rũ mắt xuống.
Thẩm Thụy nghĩ thầm, đương nhiên là có thể xem được.
Hai người yên lặng ngồi một lúc, cho đến khi màn bắn pháo hoa kết thúc, trong phòng mới yên tĩnh trở lại.
Thẩm Thụy nhìn thấy một cành hoa quế vừa bị bẻ nằm trên giường.
Lúc vào phòng bị Tô Nguyên tiện tay đặt sang một bên, cánh hoa màu vàng rơi rải rác trên giường.
“Nhà tôi mới trồng một gốc quế vàng trăm tuổi, đợt nở hoa dài hơn hoa quế bình thường nhiều, đợi khi hoa quế bình thường đều tàn hết rồi, tôi sẽ hái mấy cành quế kia đem về ký túc xá."
Cho nên mau mau quay lại một chút đi.
Tô Nguyên nghe hiểu ý trong lời của Thẩm Thụy, nghĩ đến việc xem mắt tối nay liền cảm thấy vẫn là phòng ngủ ở ký túc xá tốt hơn một chút.
"Được, ngày mai tôi liền trở về trường." 【anh cả sắp xếp cho Tạ Bân và mình xem mắt, lẽ nào là vì hôn nhân thương mại sao? Tạ Bân nói muốn tặng mình một rừng hoa quế, nhưng mình chỉ cần một gốc là đủ rồi. 】
Tạ Bân? Lần thứ hai Tô Trạch tổ chức xem mắt cho em ấy thế mà lại là một người đàn ông.
Thẩm Thụy trong nháy mắt liền hiểu ý nhà họ Tô, đây là đang nhắm vào chính anh, họ không muốn Tô Nguyên và anh ở bên nhau, nhưng mà tại sao lại thế?
Anh có chỗ nào kém hơn Tạ Bân đâu chứ?
Trong lúc anh suy nghĩ, Tô Nguyên đã bắt đầu cởϊ áσ khoác tây trang ra.
"Tôi đi tắm cái đã," Tô Nguyên cúi đầu gỡ nút tay áo sơ mi ra, "đợi chút nữa cậu có thể giúp tôi sấy tóc không?" 【 lúc bạn cùng phòng không có ở đây, tự mình sấy tóc rất là mệt.】
"Được thôi," Trong giọng nói của Thẩm Thụy tràn đầy chiều chuộng, "đi tắm đi, tôi giúp cậu cắm hoa quế."
Thấy Tô Nguyên cầm bộ đồ ngủ vào phòng tắm rồi, anh liền bắt đầu đi tìm đồ cắm hoa phù hợp ở trong phòng, nhìn bên ngoài thì đến cả một cái cốc cũng không có.
Thẩm Thụy đi đến bên bàn học, mấy cái hộp chưa gỡ bao bì bên trên hóa ra là trà cụ, vừa nhìn liền biết là do tỉ mỉ lựa chọn.
Một bộ trong đó vẫn còn con dấu của buổi tiệc từ thiện Lâm gia.
Tại sao lại không mở bao bì?
Thẩm Thụy nheo đôi mắt lại, nơi mà anh cho là giá sách, hiện tại đã trống rỗng.
Hay là chỗ đó vốn dĩ là để trưng bày trà cụ?
Nhìn căn phòng này thì ít nhất đã bảy tám năm rồi chưa từng sửa sang quá nhiều, sở thích này có lẽ đã hơn mười năm, bây giờ lại từ bỏ rồi.
"Cốc cốc -----------"
Đang suy nghĩ thì có người gõ cửa.
"A Nguyên, anh cả của em kêu tôi đem thuốc giải rượu cho em." Tạ Bân đợi một lúc không thấy ai trả lời, liền nói tiếp, "tôi tiến vào nha."
Đẩy cửa ra thì thấy Thẩm Thụy đứng cạnh bàn sách, lạnh nhạt nhìn hắn ta.
"A Nguyên đâu?" Tạ Bân không bất ngờ chút nào về việc Thẩm Thụy cũng ở đây, hai người họ vốn là bạn cùng phòng.
Trầm Thụy liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục quan sát hộp quà trên tay, "đang tắm rồi."