“Tô Nguyên ——”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng ôn nhu phá vỡ tình huống bế tắc này.
“Hóa ra là cậu ở đây, làm tôi tìm thật lâu." Hướng Chi Nhu cười dịu dàng, cô mặc một bộ váy dài màu trắng chậm rãi đi đến, bên cạnh là Ôn Dĩ Đồng.
Ôn Dĩ Đồng gửi tin nhắn cho Thẩm Thụy, nói cho anh chỗ của Tô Nguyên.
Hướng Chi Nhu: “Lần trước gặp cậu là ở chùa Thiên Chiếu đó, gần đây có khỏe không?”
Tô Nguyên không biết trước Ôn tiểu thư lúc đó cũng ở đây, gật gật đầu, “Vẫn khỏe, cô cũng đến chùa Thiên Chiếu à?”
Bắc Kinh quả nhiên rất nhỏ.
Hướng Chi Nhu bật cười một tiếng, “Không phải trùng hợp đâu, chúng tôi cố ý đi hóng chuyện đó. Không chỉ có tôi, còn có Dĩ Đồng cùng Tạ tiên sinh.”
“Thẩm Thụy cũng tới,” Ôn Dĩ Đồng tiếp một câu, tò mò hỏi, “Gần đây các cậu có chuyện tốt phải không? Thật là tình yêu thần tiên nha.”
So sánh với Thẩm Thụy thì cách Lâu Thời Tấn đối với cô thật đúng là kém xa.
May mắn chia tay sớm, cô còn có thể dứt khỏi đoạn tình cảm này.
Tô Nguyên không biết nên nói cái gì, trong mắt người ngoài, có lẽ cậu với Thẩm Thụy đã cột vào với nhau.
Tạ Bân khẽ hừ một tiếng, sắc mặt bất thiện liếc cô nàng một cái, “Ôn tiểu thư ăn nói cẩn thận, A Nguyên còn nhỏ, tạm thời sẽ không suy xét chuyện đó.”
Tô Nguyên lại nhẹ nhàng thở phào.
Đang muốn nói thêm vào, lại bị một người ôm lấy bả vai.
“Mọi người đừng đùa cậu ấy.” Thẩm Thụy xoa xoa đầu Tô Nguyên, giương mắt nhìn về phía mấy người kia, “Tôi có chút việc tìm Tô Nguyên, mọi người cứ trò chuyện đi.”
Sau đó kéo Tô Nguyên đi không thèm quay đầu lại.
Mãi cho đến lúc hai người lên lầu, tầm mắt phía sau mới biến mất.
“Tô Nguyên còn mời bạn bè lên lầu sao, tôi cũng rất muốn vào phòng cậu ấy ngồi một chút á”
“Lại đổi thành một người đàn ông khác, Tô Trạch không thể để cho em trai anh ta xem mắt với các cô gái sao?"
“Âm mưu, khẳng định là âm mưu, vì chính mình có thể thoát kiếp độc thân, khiến cho em trai anh ta bảo trì độc thân, hấp dẫn chúng ta tiến đến, thật là quá tâm cơ”
“Vậy còn không bằng sắp xếp cho em trai mình trước, khiến cho những đóa hoa cỏ bên ngoài đều chết tâm, nói không chừng còn có chút hy vọng đó."
“Ha ha ha ha không sai, đáng tiếc Tô Trạch không nhìn rõ hiện thực nha”
Các cô tiểu thư nhà giàu cười đùa ở khu nghỉ ngơi phẩm rượu.
Ba mẹ Tô cũng rất là nghi hoặc, A Nguyên sao lại đột nhiên lên lầu, chỗ này còn rất nhiều khách khứa phải chiêu đãi mà.
Ngay cả Tô Oánh cũng mặc một bộ váy công chúa hoa lệ, lời nói việc làm rất có phong phạm chủ nhà, ra dáng ra hình mà tiếp đón mấy khách bé.
“Người kia chính là Tô Nguyên đúng không? Tô gia nhị công tử thật là tuấn tú lịch sự, không biết có đối tượng chưa, nhà tôi còn một đứa con gái đang trạc tuổi đây." Lý tổng quơ quơ cái đồng hồ sang quý trên tay cười nói.
Con gái của ông ta sau khi thấy Tô Nguyên ở tiệc từ thiện Lâm thị lần trước xong, liền khen người ta đến trên trời dưới đất không ai sánh bằng.
Hôm nay vừa thấy, xác thật đồn đãi không giả.
Nhà họ Tô tuy rằng so ra kém nhà mình, nhưng đứa nhỏ này gien tốt nha, nếu mà sinh một đứa cháu ngoại, vậy chắc chắn rất xinh đẹp, ai cũng đều là nhan khống mà.
“Cái này……” Ba Tô dừng một chút, hắn không biết A Nguyên cùng Thẩm Thụy tình huống hiện tại, chỉ có thể pha trò, “Con cháu đều có con cháu phúc, chỉ cần A Nguyên thích là được.”
Lý tổng nghe ít hiểu nhiều, cũng không nhắc đến chyện này nữa.
.---------------
Trên lầu hai nhà họ Tô.
“Phòng cậu ở đâu?” Thẩm Thụy quay đầu lại lên tiếng hỏi, lại thấy mặt Tô Nguyên hơi khác thường, có chút ửng hồng, “.............Như này là đã uống rượu rồi đúng không?”
Tô Nguyên kéo anh theo hướng ngược lại, “Đi nhầm rồi, bên này nè. Tôi chỉ uống có một ngụm nhỏ à, hình như là champagne……” 【 không ngờ rượu lại mạnh dữ vậy】
Thẩm Thụy đỡ người vào phòng, dựa vào sô pha.
“Có phải rất khó chịu không? Tôi giúp cậu cởi một cái nút áo.”
Tô Nguyên nghiêng đầu dựa vào trên sô pha, hơi thở của Thẩm Thụy cách cậu vô cùng gần, cậu ôm chặt đối phương, sau đó vùi đầu vào bả vai của Thẩm Thụy.
“Tôi hơi buồn ngủ.”
Thẩm Thụy vỗ vỗ lưng cậu, ừ một tiếng, “Buồn ngủ thì ngủ một chút đi.”
Tô Nguyên liền thả lỏng thân thể, rồi ngủ mất.
Thẩm Thụy quan sát phòng của Tô Nguyên, nhìn sơ qua là một căn phòng biệt thự xa hoa nhưng cũng khá bình thường, không lớn, có thể tính là khá tao nhã.
Ở trên bàn sách cách đó không xa, có mấy cái hộp chưa mở.
Anh khẽ nhíu mày, không hiểu sao, lại không thấy được dấu vết Tô Nguyên sinh hoạt trong căn phòng này.
Trống không, không có đồ vật cá nhân nào, gần như không khác gì khách sạn.
Còn không nhiều bằng dấu vết trong ký túc xá.
Cũng khó trách Tô Nguyên luôn ngây ngốc ở ký túc xá, nếu Tô Trạch không gọi em ấy chắc cũng không chủ động trở về.
“Ưm ——”
Hình như tư thế ngủ có hơi không thoải mái, người trong lòng ngực anh hơi hơi mở mắt.
“Tỉnh rồi? Nếu như mệt thì đi tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút.”
Thẩm Thụy nửa chữ cũng không nhắc đến yến hội dưới lầu, thân thể của Tô Nguyên không thể mệt nhọc, hơi sơ suất một chút sẽ thành đại họa không thể cứu vãn.
Tô Nguyên xoa xoa đôi mắt, “Ừm, vậy tôi đi tắm đây.” 【 xuống lầu lại phải xem mắt, vẫn là nên quên đi thôi 】
Lại là xem mắt.