Chương 19: Chọn diều
“Thật sự có hội thả diều hả?”
Tô Nguyên ngây người ra, chợt phản ứng lại.
【 cũng đúng, loại ngày hội bình thường như hội thả diều, luôn luôn được tổ chức không ngừng, chỉ là hội diều mộng ảo như kia thì ít gặp lắm. 】
Thẩm Thụy lộ ra một nụ cười khẳng định, “Đương nhiên, cuối thu mát mẻ đúng là lúc hợp thả diều, tháng sau ở Bắc Kinh liền có một hội, tôi nhờ người giữ giùm hai vé.”
Nói xong lột một quả quýt mật, bỏ vào trong bình giữ ấm vàng nhạt.
“Tôi có một người bạn, cậu ấy thích chơi diều từ nhỏ, trong nhà có sưu tầm rất nhiều loại hiếm gặp trên thị trường, một chốc nữa tôi kêu cậu ấy chụp ảnh gửi qua, cậu nhìn xem thích cái nào, đến lúc đó cậu ấy đều có thể mang qua đi thả cho cậu xem.”
Tô Nguyên kinh ngạc mà nhìn Thẩm Thụy, “Được á, có bạn bè như này thì thiệt là tốt.” 【 ừm, mình có bạn cùng phòng, cũng thực tốt 】
Thẩm Thụy lắc lắc bình giữ ấm, xác định quýt mật đã được ngâm ấm lên, lúc này mới bỏ vào tay Tô Nguyên.
Sau giờ ngọ trên mặt cỏ, gió nhẹ nhẹ thổi, rất nhiều người đều đang ngủ trưa trong lều trại.
Nhóm người yêu thích xe đạp liền tương đối đơn giản, ăn cơm lót dạ xong liền bắt đầu đánh bài tại chỗ.
“Tôi nói rồi mà, hai người chạy xe đôi kia cặp không phải tới đây để chạy xe đâu”
“Đều đổi thành xe đôi rồi, cậu còn tưởng rằng bọn họ là tới thi đấu hả?”
Thế mà lại dựng một cái lều trại sao trời, chúng ta đã tới nhiều lần như vậy, lần này thật đúng là mở mang tầm mắt”
“Trong diễn đàn nói hôm qua mới vận chuyển lại đây, một đám người mân mê nửa ngày mới dựng xong”
“Đúng vậy, lúc trước nơi này không có nhà vệ sinh công cộng, hai ngày trước liền xây một dãy, càng tuyệt hơn chính là sở thành phố sẽ đến bảo trì”
“Haizzz, chắc là bỏ nhiều tiền, người ta tới chơi một chuyến cũng có thể tốn nhiều tiền như vậy, biết là cùng có lợi, mà hình như hơi tốn kém, phí của”
“Mà cũng là chúng ta được lợi, đặc biệt là khi mang vợ con tới, có cái WC liền tiện hơn nhiều”
……
Tô Nguyên đã ngủ, trên người còn đắp một cái thảm lông trắng thuần, càng tôn thêm gương mặt trắng như ngọc.
Thẩm Thụy điên cuồng gửi WeChat cho trợ lý, “Tháng sau tổ chức một buổi hội thả diều ở Bắc Kinh cho tôi, cần phải là diều lớn chủ đề mộng ảo mới có thể tham gia. Hai ngày nữa đem bản thảo thiết kế cho tôi, chỉ cần lựa chọn, tài chính tôi bỏ ra, thi đấu thắng còn có tiền thưởng. Các loại tuyên bố cũng phát đi, làm lớn một chút, tiền không là vấn đề.”
“Vâng, thiếu gia.”
Thu được nhiệm vụ với thời gian gấp rút như vậy, trợ lý Chu không hoảng hốt chút nào, chỉ cần thiếu gia chịu chi tiền, không có gì không dễ làm.
Tháng sau vốn dĩ Bắc Kinh sẽ tổ chức một hội thả diều nhỏ, người tham gia đại đa số đều là người yêu thích diều.
Này không phải vừa vặn sao?
Trực tiếp tìm được người khởi xướng Đào Minh Viễn, gọi điện thoại thu phục.
Trên nhóm Wechat người mê diều——
Đào Minh Viễn: 【 mọi người nghe tôi nói nè, tin tức tốt tin tức tốt!!! 】
Đào Minh Viễn: 【 có kim chủ điện thoại, muốn tài trợ hoạt động của chúng ta, chủ đề lần này là mộng ảo, yêu cầu là cỡ lớn tốt nhất là diều siêu to khổng lồ. Nếu như quan tâm thì trong hai ngày nay gửi hình cho tôi, tôi gửi cho người ta, được chọn thì sẽ thanh toán hoàn toàn, gấp đôi! Thi đấu thắng còn có tiền thưởng từ hai mươi vạn đến trăm vạn. Một thời gian ngắn nữa, giữa tháng sau phải khai triển, thời gian eo hẹp nhiệm vụ nặng nề, mọi người mại zô!!! 】
Ăn một lượt ba con diều: 【 thiệt hay giả vậy??? Lão Đào anh không phải là bị trộm tài khoản rồi nha? Giàu thế 】
Diều nguyên vị: 【 tôi không quan tâm, dù sao tôi cũng chuẩn bị đem mấy bản vẽ tôi trân quý đã lâu, nhưng không có tiền làm gửi cho anh ta 】
Diều nấm tương: 【 cược một phát, xe đạp biến thành motor, danh tiếng lão Đào vẫn là thực tốt, tôi cũng xông lên 】
Đào Minh Viễn: 【…… Là thật sự, tiền vốn hai trăm vạn đã gửi cho tôi rồi nè. Hình ảnh.jpg】
Cho tôi một con diều nữa: 【 lão Đào, tôi gửi cho anh nè, đem của tôi cho kim chủ ba ba xem trước đi! Tôi thực sự muốn nhìn thấy chúng nó được làm ra trong năm nay】
Cánh diều gần đây không muốn ca hát: 【 tôi cũng lên, lão Đào thu đồ nè】
……
Lúc mặt trời lặn, Tô Nguyên đã tỉnh.
Màu ráng chiều đã rải đầy bên ngoài lều trại sao trời, nhuộm đẫm toàn bộ không trung.
Tô Nguyên nhìn tà dương không chớp mắt, giống một ngọn lửa sắp bùng cháy đang nói tạm biệt với cậu.
【 mỗi lần ngắm mặt trời lặn, mình đều sẽ nhớ tới cùng một câu, thế giới này thật đáng giá. Nhưng tôi vẫn thích ngắm bầu trời đầy sao vô tận và ánh đèn của vạn nhà. 】
Tô Nguyên cọ vào sô pha, mái tóc mềm mại đều cuộn lên, không tự chủ được mà cảm thán, “Hôm nay mặt trời lặn thật là đẹp mắt.”
Thẩm Thụy nhìn đôi mắt phản chiếu mảnh màu ráng chiều mỹ lệ của Tô Nguyên, gật đầu tán đồng, “Đẹp lắm.”
“Chờ tháng sau chúng ta lại đến, còn có thể nhìn thấy hoàng hôn cùng sao trời đẹp hơn. Chỉ là hôm nay bạn học Tô Nguyên còn cần nghỉ ngơi nhiều hơn, thế giới động vật đang đợi chúng ta trở về, ngồi dậy nào?”
Tô Nguyên ngáp một cái nhỏ, có chút không ngồi dậy nổi, “Kéo tôi một cái.”
Thẩm Thụy bắt lấy tay Tô Nguyên, tinh tế mềm mại, trái ngược với đôi tay thon dài hữu lực của.
Nhẹ nhàng kéo liền nhấc người từ trên sô pha lên, đâm đầu vào trong lòng ngực anh.
“Đừng nhúc nhích, tóc có hơi rối.” Thẩm Thụy cẩn thận vuốt vuốt tóc cho Tô Nguyên, nhưng mấy sợi tóc loạn thật sự rất cứng đầu, anh chỉ có thể từ bỏ.
Dù vậy, cũng không tổn hại tới vẻ đẹp của Tô Nguyên chút nào.
Bên ngoài lều trại sao trời, nhϊếp ảnh gia cùng anh vệ sĩ trò chuyện rất là thoải mái.
“Công việc hôm nay thật đơn giản, ông chủ cũ rộng rãi, mấy người thiệt có phúc.”
“Đúng vậy, thiếu gia chúng tôi hào phóng từ trước đến nay, anh chụp ảnh chung của hai người nhiều chút, nếu chụp tốt lần sau sẽ tìm anh tiếp. Chỉ có một điểm, ngàn vạn lần cần nhớ rõ hiệp nghị bảo mật.”
“Cái này tôi hiểu mà, yên tâm đi tôi là người chuyên nghiệp, đạo đức nghề nghiệp là ở điểm này.”
“À, khi về nhớ gửi ảnh và video nhé, chọn xong thì đêm nay phải rửa ra hết.”
……
Phòng ngủ nghiên cứu sinh, 1212.
Buổi tối vẫn là thế giới động vật.
Điểm khác biệt chính là, hôm nay Thẩm Thụy cầm rất hình diều cho cậu xem.
“Khủng long nhỏ khá xinh đẹp, đôi mắt này buồn cười ghê.”
“Ô, mẫu chiến hạm hàng không??? Thật là sáng tạo”
“Bạch tuộc lớn màu tím còn có màu hoa hồng, đáng yêu quá đi”
“Hả? Sao mà còn có một chuỗi hồ lô oa a ha ha ha ha”
“Đây là cái gì?? Con rết trăm mét đồ sộ dễ sợ”
“Cá mặt quỷ màu cam, tôm tích màu lục lam, oa ——”
……
Thẩm Thụy nghe một tràng oa, trợ lý Chu cũng bắt đầu điên cuồng chốt đơn.
Thẩm Thụy: “Sáng mai tôi đi ra ngoài một chút, mua chỗ vàng cuối cùng kia. Cơm trưa tôi sẽ nấu sẵn, nếu sau 11 giờ tôi không về kịp, cậu cũng đừng đợi, trước khi ăn nhớ rõ hâm nóng một chút.”
【 vàng á…… vàng cho dù quý, cũng cứu không được tôi, tôi thà rằng cậu ở bên cạnh tôi. 】
Tô Nguyên rũ mắt xuống, lông mi tinh mịn ở trên mặt lưu lại bóng dáng một mảnh trăng non.
“Tôi…… Tôi không muốn xây tượng vàng gì đó, thần phật không độ được phàm nhân. Có chuỗi Phật châu này, vậy là đủ rồi.”
Thẩm Thụy cầm tay Tô Nguyên, nhẹ nhàng khảy từng viên Phật châu, mặt mày trầm ngưng.
Anh nhớ kỹ đại sư Pháp Ninh nói —— “Đại kiếp nạn của tiểu hữu vừa qua khỏi, sau này vẫn cần bảo trọng nhiều hơn.”
Dù cho nhà anh có gia tài bạc triệu, cũng không chống lại được số mệnh.
“Tô Nguyên……”
“Tôi biết cậu đã cầu xin ước nguyện to lớn, thực xin lỗi tôi……” Tô Nguyên cúi đầu mày hơi chau, rất là uể oải.
【 bỏ đi, mình không có cách nào. 】
Thẩm Thụy bật cười, “Đối với tôi mà nói, vàng bạc gì đó chỉ dễ như trở bàn tay, cũng giống như Nguyên Nguyên mua người máy quét rác với máy rửa chén cho tôi, cậu cũng không đau lòng chút nào. Chờ lập đàn xong, là có thể đi xem diều lớn cậu thích. Đúng rồi, hôm nay tôi chụp cho cậu mấy tấm, ngoại trừ con cò trắng tôi chụp kia, cậu nhìn xem còn thích tấm nào, tôi đem rửa luôn, ngày mai chúng ta liền dán lên tường.”
Thẩm Thụy chỉ chỉ bức tường sạch sẽ phía sau sô pha, lại mở album ra cho Tô Nguyên chọn.
“Ồ?” Lực chú ý của Tô Nguyên quả nhiên bị dời đi, vui vẻ nhìn mấy tấm ảnh, “Đều chụp rất đẹp.”
“Hóa ra lúc tôi chạy xe cậu còn giúp tôi chống chân? Khó trách tôi không thấy tốn sức tí nào, chân có đau không?”
Tay của Tô Nguyên rũ trên sô pha ngoại liền động đậy, sờ soạng lên chân Thẩm Thụy, Thẩm Thụy nhanh tay kéo lại một phen.
“Không đau chút nào hết.” May mắn Tô Nguyên ngồi dựa ở trên người anh, không nhìn thấy mặt anh đang nóng lên.
Thiếu chút nữa liền kêu tổ tông ôi.
Thẩm Thụy hơi hơi điều chỉnh lại hạ thể, uống ngụm nước lạnh, nhiệt độ trên mặt mới hạ một chút.
“Còn có cái lều trại sao trời này, à…… Cậu không buồn ngủ sao? Chỉ có tôi ngủ.” 【 mình thật sự ngủ hay ghê. 】
Thẩm Thụy cười đến ý vị thâm trường, “Tôi không buồn ngủ.”
Có em ở bên người, ngắm còn không đủ, sao mà buồn ngủ được?
Tô Nguyên xoè tay tính toán, lải nhải, “Mỗi ngày cậu ngủ ít như vậy, có nhiều hơn tôi tận ba tiếng, nhân sinh có thể dài hơn một phần tám so với tôi, cậu có lời á.” 【 ngẫm lại bạn cùng phòng cũng rất mệt. 】
“Ừa, tôi có lời rồi, chọn thêm mấy tấm đi?” Thẩm Thụy cầm lấy di động, ân cần mà đưa cho Tô Nguyên xem, cần phải làm cậu quên đi chuyện vàng bạc.
Tô Nguyên tìm một tư thế thoải mái, buông nhẹ tay, vừa lòng liền gật đầu ừm một chút, đến cuối cùng cũng không biết chọn bao nhiêu tấm.
Hôm sau, sáng sớm Thẩm Thụy đã nấu xong cơm trưa cho Tô Nguyên.
Canh gà nấu ngon như cũ đặt ở trong nồi, một cái khác trong nồi là thịt xào, rau dưa không thể để lâu dứt khoát liền nấu nước lê thay thế.
Thuốc bổ mà anh phải nhìn chằm chằm Tô Nguyên uống cho xong, liền để tới buổi tối đi.
Ngay lúc này.
Ôn Dĩ Đồng đang an ủi Hướng Chi Nhu, “Được rồi, nếu em thật sự thích Tô Nguyên, vậy chủ động một chút, không thử xem làm sao biết có thể thành hay không? Nếu không phải chị cùng Lâu Thời Tấn nói qua……”
Hướng Chi Nhu gấp gáp cắt ngang, lại trừng chị họ, “Chị mơ cũng đừng có mơ!”
“Được được được, chị không nghĩ tới nữa, chị cũng không dám mơ đâu. Vậy sau khi các em xem mắt liền không liên hệ nữa sao?” Ôn Dĩ Đồng tò mò mà chớp chớp mắt, một bộ dáng tôi thực bát quái.
“Không…… ngay cả WeChat cũng chưa lưu, chị nói xem nếu em hỏi Tô Trạch muốn xin WeChat của em trai anh ta, anh ta có cho không?”
“Khẳng định là có đó, Tô Nguyên biết thêm vài người trong vòng, đối với cậu ấy có ích chứ không có hại. Nếu như thật sự không được, em liền nói với ba mẹ em, em thực vừa ý người ta, làm cho bọn họ đi là được.” Ôn Dĩ Đồng duỗi tay nhìn nhìn bộ móng mới làm ngày hôm qua, vừa lòng gật đầu.
“Cũng đúng ha,” Hướng Chi Nhu ôm đầu lắc vài cái, coi như chữa ngựa chết thành ngựa sống, “Thử xem liền thử xem!”
“Được rồi, nói chuyện với em một tí chị liền quên mất thời gian,” Ôn Dĩ Đồng nhìn nhìn tin nhắn mới, đứng dậy cầm túi lên, “Chị đi trước đây.”
“Tạm biệt.”
Ôn Dĩ Đồng cười cười ra khỏi cửa.
Nghiêm Như Tuyết nhìn thấy một bóng người lướt qua bên người, ngẩn ra một chút.
Cô hình như thấy được bạn gái nɠɵạı ŧìиɧ của Lâu Thời Tấn.
Lâu Thời Tấn năm đó lừa gạt Tô Nguyên, hiện giờ thế nhưng lại nửa điểm cũng không quý trọng.
Sớm biết như thế, năm đó cô nên xé mặt nạ của hắn ta!