Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt

Chương 18: Dạo chơi ngoại thành

Chương 18: Dạo chơi ngoại thành

Sau giữa trưa.

Thẩm Thụy chạy xe đạp một lúc lâu, chở Tô Nguyên qua con đường đẹp nhất Bắc Kinh.

“Tô Nguyên, cậu nhìn xem, có mấy con cò trắng bay qua kìa.”

Thẩm Thụy không có buông tay lái ra, chỉ là nghiêng nghiêng đầu về phía đó.

Tô Nguyên cười đến mi mắt cong cong, “Chúng nó thật xinh đẹp, giống hệt như trong thế giới động vật.” 【 không đúng, là đẹp hơn so với trong thế giới động vật】

Tuy rằng Thẩm Thụy đưa lưng về phía Tô Nguyên, nhìn không thấy vẻ tươi cười của Tô Nguyên, nhưng anh có thể nghe thấy được.

Không ít người lục tục vượt qua bên cạnh, đều nhiệt tình dào dạt mà chào hỏi Thẩm Thụy.

Sau khi chạy đi xa liền bắt đầu trêu chọc nhau.

“Lần đầu tiên tôi thấy có người cải tạo xe đạp leo núi như thế”

“Cái gì mà xe đạp leo núi, này rõ ràng là một chiếc ô tô mini”

“Đúng vậy, kích cỡ này cộng thêm chi phí cải tạo, ít nhất phải mười mấy vạn”

“Không không không, đây là loại định chế, nguyên lý cơ học của nó cùng những loại thông thường không giống nhau”

“Hai người hiểu hay không? Cậu đừng nhìn tôi, tôi cũng sẽ không mua loại này chở trẻ con đâu, quá phí”

“Cậu nhìn xem chiếc xe việt dã cải trang đi phía sau, chắc là hậu cần, mệt mỏi liền trực tiếp lên xe nghỉ ngơi ha ha ha ha”

“Tới tới tới, cược xem hai người anh em kia có thể đạp đến doanh địa không? Cũng gần mười km”

“Chúng ta đi lại kia nghỉ chút, từ từ sẽ biết, phía sau anh ta còn chở thêm người, tôi không cược đâu ha ha ha ha”

……

Thẩm Thụy đương nhiên là được, anh rèn luyện từ nhỏ, trong nhà còn mới huấn luyện viên chuyên nghiệp.

Thẩm gia là đỉnh phú quý trong đám người, cho dù ngày thường điệu thấp, cũng khó tránh khỏi sẽ có người đỏ mắt, dám can đảm bắt cóc người tới đòi tiền chuộc.

Trừ bỏ hằng ngày sắp xếp vệ sĩ, đàn ông con trai trong nhà đều luyện võ. Dù không thể đánh được người chuyên nghiệp, nhưng ít nhất phải luyện được công phu chạy trốn.

Biết lái xe, biết đánh nhau, bị trói có thể tự mình cởi bỏ dây thừng, gặp phải tường chắn cũng có thể bò qua đi từ từ.

Tô Nguyên lo lắng bạn cùng phòng quá mệt mỏi, kéo vạt áo Thẩm Thụy, “Thẩm Thụy, ngừng một chút, tôi muốn chụp ảnh con cò trắng kia. Cậu thừa dịp uống miếng nước ha?”

【 Chạy lâu như vậy, khẳng định là khát nước rồi. 】

Thẩm Thụy thắng xe đạp lại, tận lực không làm xóc nảy người phía sau, “Được thôi, cậu cũng uống một chút.”

Anh ra hiệu bảo xe việt dã đi theo phía sau dừng lại, mở cửa sau, lấy bình giữ ấm của Tô Nguyên cùng một chai nước khoáng ra.

Tô Nguyên: “Cảm ơn cậu.”

Hai người vừa uống nước vừa nghỉ ngơi.

Tô Nguyên mở di động lên, chỉ là sau khi phóng to cò trắng liền có chút mờ.

“Độ phân giải không đủ, chụp không ra, vậy chụp một tấm cảnh xa là được.”

Thẩm Thụy cười cười, “Tôi có mang theo camera.”

Quả nhiên từ trong xe lấy ra một cái camera màn ảnh tiêu cự xa, nhìn qua rất là chuyên nghiệp.

Thẩm Thụy đối với cò trắng chỗ xa điều chỉnh tiêu cự, tách một cái liền chụp xong, lại đưa cho Tô Nguyên xem.

“Con này sao?”

“Đúng vậy, nó lớn lên cao nhất, cũng xinh đẹp nhất.” 【 thật là đẹp mắt, đáng tiếc ngay cả bồ câu béo mình còn không sờ được, huống chi là có thể sờ tới cò trắng trên trời xanh, thật là hâm mộ chúng nó có cánh, muốn đi nơi nào đều có thể tới 】

Thẩm Thụy không nghĩ tới Tô Nguyên còn nhớ thương chuyện bồ câu, “Để chốc nữa tôi đem ảnh đi rửa, vừa vặn treo ở trong ký túc xá, phía sau sô pha của chúng còn có một bức tường, cậu cảm thấy thế nào?”

“Được á,” Tô Nguyên mắt thèm thuồng mà nhìn cò trắng nơi xa, “Đáng tiếc lần trước không có chụp được bồ câu.” 【 bồ câu béo hơn cò trắng nhiều 】

Thẩm Thụy lại uống một ngụm nước khoáng trên tay, cúi đầu nhìn đôi mắt trông mong của Tô Nguyên, tức khắc liền cười, “Hai ngày nữa chúng ta còn phải đi một chuyến, đến lúc đó có thể chụp, muốn chụp con nào cũng được.”

Anh đang tính toán có cần kêu người, bắt trước vài con, đến lúc đó để Tô Nguyên tự tay sờ một phen, để cậu được vui vẻ.

Tô Nguyên mê mang ngẩng đầu, “Hả? Còn đi nữa?”

Thẩm Thụy lắc đầu nhìn cậu, có chút không dám tin tưởng Tô Nguyên vậy mà đã quên, “Đại sư Pháp Ninh nói, ngày khởi công xây tượng vàng, chùa Thiên Chiếu sẽ làm một hồi đàn pháp, để chúng ta đi phía trước.”

Tô Nguyên: “……” 【 mình cho rằng, chẳng qua chỉ là nói một chút mà thôi…… Thắp đèn trường minh xong được rồi, thật đúng là muốn xây tượng vàng sao? Nhưng sao mình vẫn ổn nè? 】

Cậu cúi đầu khảy Phật châu trên tay, hương khí của gỗ tử đàn ngàn năm từng đợt đánh úp lại.

Thẩm Thụy hút ngụm khí lạnh, lại không bỏ được nói cậu, “Coi như là đi xem đám bồ câu nhỏ, cậu không nhớ chúng nó sao? Mấy ngày không gặp, khẳng định lại bị người dâng hương đút ăn béo không ít, nói không chừng…… lần này còn có thể sờ sờ.”

Tô Nguyên tưởng tượng một chút hình ảnh đó, nhịn không được cười một cái.

Lúc này, Thẩm gia.

Thẩm mẹ một bên tưới hoa, một bên nghe đàn ông trong nhà thương thảo chuyện mua bán vàng.

Thẩm lão gia tử: “Bên Ôn gia bên kia nói như thế nào? Có thể mua liền mua nhiều một chút, thủ tục hải ngoại thật sự quá chậm, chỉ có thể tìm cách dự bị.”

Thẩm ba khẽ nhíu mày, “Lần trước bọn họ nói sẽ ưu tiên cho chúng ta, kết quả hôm nay ta nghe nói Tạ gia cũng đang muốn mua lượng lớn.”

“Bọn họ đây là muốn tăng giá,” Thẩm lão gia tử buông xuống chung trà trong tay, như suy tư gì mà nhìn Chu trợ lý ở một bên, “Có phải chúng ta gần đây động tĩnh quá lớn hay không, bị người có tâm theo dõi?”

Chu trợ lý lật xem báo biểu, biểu tình có chút bất đắc dĩ, “Đúng vậy, thời gian thật khẩn trương, tôi phát đi tin tức muốn mua tới nhóm cung ứng. Tuy rằng số lượng trung bình ở mỗi nhà cũng không tính nhiều, nhưng theo từng nhà cộng lại, hiện tại rất nhiều người đều biết chúng ta muốn mua số lượng phi thường lớn, hai ngày ngắn ngủi giới vàng bạc liền tăng giá.”

Thẩm lão gia tử gật gật đầu, “Quy luật thị trường, đây cũng là khó tránh khỏi. Tăng giá cho Ôn gia, làm cho bọn họ mau chóng đưa hàng, chúng ta chỉ có thời gian ba ngày.”

Thẩm mẹ vừa nghe liền nóng nảy, đẩy Thẩm ba, “Vậy còn chờ cái gì? Bây giờ anh liền đi Ôn gia, A Thụy thật vất vả mới tìm được con dâu, việc này cũng không thể đứt đoạn. Hai ngày trước nó còn nói với em, con dâu thích cây hoa quế, em đã tìm được một cây hoa quế trăm năm, đang chờ chủ bán nè. À đúng rồi, còn phải dọn sân sau, liền đem cây tùng kia của anh dời sang bên cạnh đi thôi.”

Thẩm ba: “???”

Sao lại phải dời cây tùng của ông?

Nhưng ông không dám lên tiếng.

Thẩm lão gia tử đè xuống khóe môi gợi lên, cây trà của ông được bảo vệ.

Bên kia, Thẩm Thụy nhận được WeChat Thẩm ba gửi tới.

“Tạ gia không biết làm sao, cũng tham dự đấu thầu vàng cùng chúng ta ở Ôn gia, hiện tại Ôn gia tiếc không nỡ bán, hiện tại ba liền đi gặp mặt bọn họ. Nếu không đuổi kịp pháp sự ba ngày sau, vậy chỉ có thể chờ lô vàng từ nước ngoài, xây tượng vàng cũng không phải một ngày xây xong, thời gian ba tháng vậy là đủ rồi.”

Thẩm Thụy nhớ tới bạn gái cũ của bạn trai cũ Tô Nguyên, đúng là Ôn gia này.

Nghe nói sau khi Tô Nguyên, cô nương Ôn gia kia cũng cùng Lâu Thời Tấn chia tay.

Pháp sự quan trọng, trước đó anh cho cấp dưới tra tư liệu, gửi cho Ôn Dĩ Đồng một tin nhắn.

【 Xin chào Ôn tiểu thư, tôi là Thẩm Thụy, bạn cùng phòng của Tô Nguyên, sáng mai muốn hẹn cô uống chén trà ở Lam Sơn Cư, có chuyện quan trọng cần thương lượng. 】

Không bao lâu liền nhận được trả lời.

【 được. 】

Thẩm Thụy thu hồi di động, đem ly nước của Tô Nguyên bỏ lại trong xe.

“Chúng ta tiếp tục lái thôi, còn có nửa tiếng nữa là có thể đến doanh địa.”

Tô Nguyên cũng đã lâu không lái xe, có chút tay chân ngứa ngáy, “Để tôi chở cậu một đoạn đi.” 【 mình hẳn là có thể chở được một đoạn, đúng vậy mình có thể. 】

Thẩm Thụy thấy cậu hứng thú bừng bừng, trực tiếp liền lên vị trí ghế sau, “Vậy cậu thử xem?”

Anh không đặt chân trên chỗ gác, mà trực tiếp dẫm lên trên mặt đất, như vậy có thể giúp Tô Nguyên mượn lực, cũng càng dễ dàng ổn định xe không ngã.

Ban đầu Tô Nguyên chạy xiêu xiêu vẹo vẹo, sau một lúc cũng đạp được ra hình ra dáng.

“Tô Nguyên cố lên ——” Thẩm Thụy không ngừng cổ vũ cho cậu, qua năm phút để cho cậu ngừng lại.

“Đã ghiền rồi đi, nên đến lượt tôi, cậu lau mồ hôi trước đi, gió thổi qua dễ dàng cảm mạo.”

Mũ bảo hộ của Tô Nguyên bị tháo xuống, Thẩm Thụy cẩn thận mà lau mồ hôi trên trán cho cậu.

Sau khi vận động trên chóp mũi đều có chút mồ hôi tinh mịn, gò má hồng nhuận, đầu lưỡi đỏ tươi hơi hé ra mơ hồ có thể thấy được.

Thẩm Thụy có chút khát khô mà dời ánh mắt đi.

Cuối cùng đám người đánh cược kia đều thắng, dự tính lộ trình xe chạy mười km một tiếng, bị hai người đi đi dừng dừng mà chơi qua đi, ước chừng tốn hai tiếng.

Tô Nguyên không biết chính là, một màn này đều bị Thẩm Thụy sắp xếp để nhϊếp ảnh gia chụp lại.

Lúc tới doanh địa, thật nhiều người dựng lều trại tại đây ăn cơm dã ngoại, đánh bài cùng thả diều.

“Đi, đi lều trại của chúng ta.” Thẩm Thụy đem xe đạp để trợ lý bỏ lại trên xe, lại vác đồ trên vai.

Tô Nguyên cho rằng phải nghỉ ngơi trên mặt cỏ, kết quả thấy được một cái lều trại sao trời hình tròn trong suốt siêu to.

Bên trong còn có sô pha lười cùng điểm tâm tinh xảo.

【…… Đây là lều trại? 】

Bên cạnh người xem náo nhiệt không ít, bất quá lều trại ở bên hồ, bọn họ muốn xem cũng chỉ có thể xem cái bóng dáng.

Tô Nguyên đi vào liền thích chỗ này, đặc biệt ấm áp, sô pha cũng thực mềm.

“Buồn ngủ liền ngủ một lát,” Thẩm Thụy lo lắng cậu chạy xe mệt, đút cậu ăn một miếng bánh kem nhỏ, “Cái này là bánh kem làm từ quả cam, ăn ngon không?”

“Ăn ngon.” Tô Nguyên ăn đến nỗi miệng đầy hương quả, cũng cầm miếng thịt đút cho Thẩm Thụy, “Cậu cũng mệt muốn chết rồi đi, mau ăn hai miếng.”

Dù sao thì cũng chạy hơn một tiếng, là người đều sẽ mệt.

“Hôm nay coi như là làm nóng thân thể, chờ tháng sau thân thể cậu dưỡng tốt, tôi lại lái xe mang cậu đi khắp Bắc Kinh. Chúng ta xuất phát từ lúc mặt trời vừa lên, mặt trời lặn là có thể tới nơi này. Tôi đặt lều trại sao trời ở chỗ này, đến lúc đó chúng ta lại đến.”

Nghe vậy, Tô Nguyên lòng có chút chua xót, trong cổ họng nói không ra lời, chỉ là khẽ ừ một tiếng.

Cậu ngẩng đầu đánh giá cái lều trại tròn tròn này, trong chớp mắt đem kia chút muốn khóc kia đè xuống.

【 được, chúng ta lần sau lại đến. 】

Tô Nguyên nằm dựa vào trên sô pha, bên ngoài lều trại có vài con diều ở bay lượn.

“Thẩm Thụy cậu nhìn xem cái diều hình tròn kia, trước tôi xem qua một cái siêu to có…… một đống đuôi như vậy, bất quá chính giữa không có, đỏ vàng xanh tím giống con mắt ác ma, cần mười mấy người cùng nhau thả mới có thể bay lên tới.”

“Tôi đây thật là chưa thấy qua.” Thẩm Thụy gối tay lên sau đầu, nghiêng đầu nhìn về hướng Tô Nguyên.

“Kỳ thật…… Tôi cũng chỉ là xem qua ở trên video.” Tô Nguyên ngượng ngùng mà cúi đầu, “Bất quá, cái hội thả diều kia quả thực là thế giới trong mộng mới có. Đều là diều siêu to khổng lồ, hình sinh vật dưới đáy biển, hình nhân vật phim hoạt hình, thậm chí xe lửa nhỏ cùng xe đạp hôm nay chúng ta chạy, đều được thả lên bầu trời.”

“Hội thả diều?” Thẩm Thụy chưa từng chú ý tới loại ngày hội này, nhất thời lại thấy có chút mới mẻ.

Tô Nguyên giống như bị đánh tỉnh, mất mát mà ừ một tiếng, “Không biết bây giờ có còn hay không.” 【 đời này, mình thật muốn nhìn thấy một lần. 】

“Có,” Thẩm Thụy ngồi thẳng lại, như là hứa hẹn nói, “Năm nay đợi lúc có hội thả diều, tôi dẫn cậu đi xem những con diều lớn đó.”