Chương 14.1: Cầu thần bái phật
Một buổi sáng sớm một tuần sau, Thẩm Thụy hài lòng nhìn con số hiện trên cái cân.
“Được rồi đúng không?” Tô Nguyên có chút bất lực.
Lúc cậu vừa mới ra viện, con số này rơi xuống mức thấp nhất từ trước tới giờ.
Lúc ấy sắc mặt Thẩm Thụy đen như đáy nồi.
Mấy ngày nay Tô Nguyên từ lúc vừa mở mắt ra đã bị đút ăn, mãi cho tới buổi tối cậu đánh răng xong mới thôi, bây giờ cũng xem như đã xong xuôi hết.
Mỗi ngày sau khi phơi nắng buổi chiều, Thẩm Thụy sẽ kéo Tô Nguyên đi đến trường một chuyến, hít thở không khí trong lành.
Đại học Thanh Bắc làm xanh hóa thật tốt, chỗ bọn họ hay đi nhất chính là rừng cây có lẫn cây hoa quế.
“Cậu vừa sinh bệnh liền gầy đi thật nhanh, tôi cực cực khổ khổ đút ăn một ngày năm sáu bữa, muốn nuôi cậu béo một chút cũng thiệt là khó khăn.”
Thẩm Thụy cười khẽ sờ sờ trên gáy Tô Nguyên, lại nhìn đồng hồ trên tay, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi.”
Anh mang theo túi đồ ra ngoài cùng Tô Nguyên, hôm nay hai người muốn đi Chùa Thiên Chiếu dâng hương.
Quả thật là gần đây tần suất Tô Nguyên sinh bệnh có chút cao, Thẩm Thụy quấy rầy cậu cả hai ngày đòi một hai phải đi cầu nguyện để được an tâm.
Sau khi Tô Nguyên xuyên sách liền cách xa 2 mét đối với chùa miếu, sợ bị người ta nhìn ra, đến lúc đó lại có không ít phiền toái.
Nhưng Thẩm Thụy quyết tâm kiên trì làm phiền cậu, Tô Nguyên chỉ có thể đồng ý.
Chùa Thiên Chiếu ở ngoại thành Bắc Kinh, nằm trên đỉnh núi Thiên Chiếu, khách dâng hương có thể ngồi cáp treo, cũng có thể chọn leo núi để tỏ lòng thành kính.
Tô Nguyên bệnh nặng vừa mới khỏi, dù sao cũng không đủ sức vất vả, hai người ngồi trên cáp treo.
Chùa Thiên Chiếu là chùa cổ ngàn năm, hương khói cực kỳ cường thịnh, từ chỗ cao nhìn xuống có thể thấy tượng Phật san sát nhau, khách dâng hương tụ tập.
Mục đích Thẩm Thụy tới đây rất rõ ràng, chính là cầu thần bái phật.
Từ lúc anh gặp được Tô Nguyên, liền không hề bài xích quỷ thần như trước nữa.
Khi còn nhỏ người trong nhà luôn dẫn anh tới chùa miếu, khi đó anh còn nhỏ, không hiểu người trưởng thành đang cầu nguyện cái gì.
Mà hiện tại, anh nhìn người đứng ở bên cạnh, rốt cuộc cũng hiểu được.
Thẩm Thụy cùng Tô Nguyên đi thẳng đến Bảo Điện Đại Hùng, dâng hương lễ Phật.
Sau đó liền nói rõ ý định với tiểu tăng đang chờ ở một bên, “Tiểu sư phụ, chúng tôi muốn cúng đèn trường minh trăm năm.”
Tiểu sư phụ hàng năm đều tiếp đãi người lễ Phật, nhưng muốn cúng đèn trường minh lâu như vậy trong một lần, vẫn rất ít gặp.
“Hai vị thí chủ chờ một lát, tiểu tăng đi mời thầy tới.”
Tô Nguyên bị hành động này làm cho kinh sợ, “Cậu không phải là…… cúng đèn trường minh cho tôi chứ?” 【 thật ra cũng không cần. 】
“Đúng vậy,” Thẩm Thụy gật đầu, dáng vẻ đương nhiên nên làm vậy, “Chúng ta cùng nhau cúng.”
Tô Nguyên dở khóc dở cười, “Trăm năm thì không cần đâu, có thể sống đến 80 tuổi đã hiếm gặp trên đời rồi.” 【 đến lúc đó răng cũng rụng hết. 】
Thẩm Thụy không vui mà lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt đối phương mà gằn từng chữ, “Không, cậu sẽ sống lâu trăm tuổi.” Cũng sẽ cùng anh cùng nhau bạch đầu giai lão.
Vừa dứt lời, liền có một vị tăng nhân lớn tuổi tiến đến.
Người đó mặc một bộ đồ tu màu vàng, hai mắt trong vắt, thần thái thong dong tựa như cây tùng trăm năm san sát nhau trong chùa.
“Thí chủ có lòng —— lão tăng là trụ trì chùa Thiên Chiếu, Pháp Ninh, là hai người muốn cùng đèn trường minh trăm năm đúng không?”
Thẩm Thụy chắp tay trước ngực đáp lễ lại, “Pháp Ninh đại sư, đã lâu không gặp. Thẩm gia chúng tôi hết đời này sang đời khác cúng đèn trường minh ở chùa Thiên Chiếu, lần này cũng là như thế.”
Pháp Ninh cười ha hả, “Thẩm Thụy, đã lâu không thấy, con rốt cuộc cũng dẫn người tới cúng. Ta liền sắp xếp theo truyền thống Thẩm, được không?”
Nói xong lại quan sát tướng mạo Tô Nguyên, trong lòng một trận kinh ngạc, này rõ ràng là tướng đoản mệnh.
Không đúng, đại kiếp trong số mệnh đã qua, vốn nên đến lúc hưởng hạnh phúc rồi.
Nhưng theo ông thấy được, xem vận thế người này lại như xem hoa trong sương mù, giống như một chân dẫm lên trên vách núi, một chân khác không có chỗ dựa vào, lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống vực sâu.
Pháp Ninh cởi một chuỗi Phật châu bằng gỗ ra, đeo lên tay trái Tô Nguyên, “Mong rằng tiểu thí chủ đeo trên người, không được tháo ra.”