Chương 13: Xuất viện
Thẩm Thụy có chút kinh ngạc mà cầm lấy di động, xem Weibo của Tô Nguyên, “Yên tâm, nhiệt độ rất nhanh sẽ giảm xuống.”
“Ừm, tôi biết rồi.” 【 tới nhanh đi cũng nhanh sao 】
Khi nói chuyện Tô Trạch đã tiễn cha mẹ đi, bước vào cửa một lần nữa.
“Hai ngày này vất vả Thẩm Tiên sinh chăm sóc cho A Nguyên, không bằng sớm một chút trở về nghỉ ngơi, đêm nay tôi tới trực đêm.”
“Không cần khách khí, gọi em là Thẩm Thụy là được. Thật ra em không mệt, nếu anh Tô không yên tâm muốn trực đêm, em bảo y tá kê thêm cái giường.”
Tô Trạch thấy thái độ Thẩm Thụy vô cùng tốt, có chút bối rối.
Dù sao thì biểu hiện bình thường của đối phương đều rất lạnh lùng, hay không nói lời nào, một cỗ khí chất cao quý hơn người.
Vốn định khuyên thêm vài câu, nhưng em trai cúi đầu với vể mặt uể oải, lời nói đến bên miệng lại nuốt vào.
Tô Trạch chỉ đành nghe theo, “Được, Thẩm Thụy, cậu cũng vậy, kêu anh Tô Trạch là được. Chỉ là cậu chăm bệnh ở bệnh viện, việc học làm sao bây giờ? Xin nghỉ có làm cậu chậm trễ học hành hay không?”
Thẩm Thụy: “Không sao, giảng viên đã cho chúng em nghỉ phép, việc rất đơn giản, không có gì chậm trễ.”
Anh liếc nhìn Tô Nguyên, lại nhớ tới một chuyện, dường như có chút bất đắc dĩ nói.
“Sắp tới chính là quốc khánh, em kêu người gửi thuốc cho anh. Lúc Tô Nguyên ở nhà, còn phải nhờ anh tận mắt nhìn cậu ấy uống, một ngày cũng không thể ngưng. Bác sĩ nói cậu ấy thân thể suy nhược, một khi gián đoạn liền rất khó bù đắp được. Ngàn vạn lần xin chớ quên.”
Tô Trạch thấy anh nói lời cuối cùng với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, trong lòng lộp bộp một cái, vội vàng truy hỏi, “A Nguyên làm sao vậy? Chẳng lẽ…… còn có bệnh nặng gì?”
Thẩm Thụy tiếng trầm giọng nói, “Không có sinh bệnh, chính xác mà nói, là thiếu hụt miễn dịch, phương thuốc này chính là để bổ sung cho sự thiếu hụt này.”
Nghe xong lời này, vẻ mặt Tô Trạch buông lỏng, giọng điệu cũng dịu đi rất nhiều, “Được rồi, anh nhớ rồi, cậu yên tâm, Tô Nguyên một bữa cũng không được bỏ.”
“Vậy là tốt nhất, em đi tìm y tá kê thêm cái giường.” Thẩm Thụy nói xong liền xoay người rời đi.
Phòng y tá.
Thẩm Thụy yêu cầu y tá kê thêm giường cũng không có tránh ra, mà vẫn đang đợi ở đó.
Ngay sau đó, viện trưởng đã đưa người đến.
Thẩm Thụy mở di động lên, “Chính là bức ảnh này, xem bối cảnh chính là phòng bệnh hiện tại.”
Viện trưởng cầm di động chụp lại, gật đầu hứa hẹn.
“Thẩm Tiên sinh yên tâm, chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ. Nếu khẳng định là do nhân viên nội bộ làm là vi phạm nội quy, quy chế của bệnh viện, chúng tôi sẽ xử lý dứt điểm.”
Thẩm Thụy gật gật đầu, trở về nấu cơm.
Trong lúc ăn tối, Tô Trạch nhìn bốn món và một canh đặt trước mặt em trai, đủ sắc, đủ vị, nhìn thấy là biết đã tốn rất nhiều thời gian.
“Tô Trạch, phần đó là của chúng ta, mau thừa lúc còn nóng mà ăn.”
Thẩm Thụy dọn xong phần ăn của Tô Nguyên, lại đặt một phần ăn lớn hơn lên bàn bên cạnh, hai người ăn dư dả.
“Được rồi, cảm ơn cậu, vất vả rồi.” Tô Trạch cũng không giúp đỡ được gì, hắn ở nhà chưa từng vào phòng bếp.
Nhìn thấy dáng vẻ nhanh nhẹn của Thẩm Thụy, hắn dứt khoát gạt bỏ ý định giúp đỡ.
Sau khi ăn một miếng, lập tức liền hiểu tại sao Tô Nguyên không thích ăn đồ ở nhà, tay nghề của dì quả thật kém Thẩm Thụy.
Hắn không nghĩ tới, Thẩm Thụy luôn luôn nhìn chằm chằm em trai ăn cơm, chính mình cũng chưa ăn nhiều.
“Lại ăn một miếng, cái này bổ máu, ăn xong sẽ không đau đầu.”
Giọng điệu của Thẩm không khác gì đang dỗ dành một đứa trẻ.
Cuối cùng Tô Nguyên cũng không ăn hết, thừa hơn phân nửa trên mặt có chút đau lòng.
“Được rồi, không ăn nữa.” Thẩm Thụy thấy thế cũng không khuyên nữa, vừa dọn đồ ăn vừa bưng một bát canh bốc khói sang, “Uống một chút nước táo đi, ngọt thanh ngon miệng.”
Tô Trạch thán phục, em trai hướng về cậu ấy cũng không phải không có đạo lý.
Nhưng hắn vẫn là quá ngây thơ, đêm đó trước khi ngủ Thẩm Thụy lại cho em trai ăn thêm hai bữa, tuy không nhiều lắm nhưng lại có đủ dinh dưỡng.
Đêm nay canh giường càng là làm hắn cảm mình thật vô dụng, Thẩm Thụy cứ hai tiếng đồng hồ lại dậy xem tình trạng của Tô Nguyên, động tác rất chuyên nghiệp.
Thẩm Thụy lúc chăm bệnh lần trước đã luyện tập xong, ngay cả dụng cụ đều biết xem.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Công ty của Tô Trạch còn có việc, không đánh thức em trai, cùng Thẩm Thụy chào hỏi rồi nhẹ nhàng rời đi.
Cũng đã bỏ lỡ các bác sĩ mênh mông cuồn cuộn kiểm tra phòng, nhóm bác sĩ đầu tóc hoa râm không tin chuyện tâm linh, lần này đổi hai người tới bắt mạch.
Không ngoài dự liệu, khám ra giống như người cũ, không có vấn đề gì lớn.
Thật là nghĩ trăm lần cũng không ra.
Tô Nguyên bị đánh thức, ăn bữa sáng đều có chút mơ hồ, thiếu chút nữa bị cháo xộc vào mũi.
“Cậu cứ nằm đi, tôi đút cho.”
Thẩm Thụy lấy khăn giấy lau cho cậu, bắt đầu đút từng miếng một.
“Nếu buồn ngủ thì có thể ngủ tiếp, không ai quấy rầy.”
Tô Nguyên gật gật đầu, lại nằm xuống.
Cậu hai ngày này cơ hồ đều là ngủ rồi tỉnh, tỉnh rồi ăn, ăn rồi ngủ tiếp cứ tuần hoàn như vậy.
Thẩm Thụy nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, viện trưởng đã đợi ở ngoài cửa một lúc.
“Suỵt ——”
Anh chỉ vào phòng y tá, ra hiệu bọn họ không cần nói chuyện ở cửa, sẽ ồn đến người bệnh.
“Thẩm Tiên sinh, thật xin lỗi, đây thực sự là sai lầm trong công việc của chúng tôi. Có một y tá đã chụp ảnh và đăng tải lên Weibo, việc này nghe nói rất rắc rối. Chúng ta đã cảnh cáo và trừng phạt cô ấy, lần sau tái phạm liền trực tiếp đuổi việc.”
Viện trưởng thận trọng nhìn anh, “Nếu cậu không hài lòng, hôm nay tôi sẽ để cô ấy rời đi.”
Theo quy định của bệnh viện thì sẽ không đến mức nghiêm trọng như vậy, nhưng nếu chọc giận Thẩm gia, bị gây khó dễ đủ đường trong ngành, còn không bằng đổi bệnh viện khác làm việc.
“"Bệnh viện có quy định và nội quy riêng, chỉ cần tuân theo quy định là được.”
Thẩm Thụy đã hạ hot search từ lâu, bức ảnh kia cũng liên tục xóa bỏ, độ nổi tiếng trên toàn mạng giảm xuống nhanh chóng, rất nhanh liền không còn ảnh hưởng gì.
Nghĩ đến bức ảnh được lưu truyền rộng rãi kia, Tô Nguyên chảy máu trên trán giống như thiên sứ tinh xảo yếu ớt bị gãy đôi cánh.
Anh nghiến răng nghiến lợi, trong lòng anh điên cuồng độc chiếm, muốn đem người giấu đi, không cho bất luận kẻ nào thấy.
Nhóm nhan cẩu trên mạng bị thao tác mau lẹ này làm cho sợ ngây người.
“Tô Nguyên không phải muốn xuất đạo sao? Tại sao số lượng thảo luận giảm nhanh như vậy, có người đang khống bình xóa bài đăng”
“A a a tôi cũng bị xóa, các chị em lên top đi a”
“Ai nói Tô Nguyên muốn xuất đạo, cậu ấy vẫn luôn từ chối, được không? Dưa xanh hái không ngọt đâu mọi người”
“Tôi không tin, khẳng định là có người đang giở trò, các chị em mau lên, để mọi người thấy được vẻ đẹp Thịnh Thế của Tô Nguyên”
……
Một mảnh hỗn loạn.
Sau cùng vẫn là Thẩm Thụy đưa tiền nhiều, lại nói chuyện với bên Weibo, nửa ngày sau toàn bộ mạng đều sạch sẽ, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Còn các y tá ở bệnh viện tư nhân Lăng gia nghe nói tiểu mỹ nhân nằm viện, chấn động não nhưng không có chuyển biến tốt, quả thực là lòng đau như cắt.
Một lô dược liệu được gửi từ kho đến bệnh viện Nhân dân, lúc này các cô lên Weibo xem, lại không tìm thấy cái gì cả.
.-----------------
Sau khi Tô Trạch xử lý xong việc khẩn cấp, giữa trưa lại đến ăn cơm với em trai.
Tô Nguyên do dự một chút, nghĩ đến chuyện ngày hôm qua vẻ mặt đau khổ nói, “Anh cả, em cãi nhau một trận với Lâu Thời Tấn, về sau anh có thể…… đừng kéo theo anh ta thăm em được không?” 【 là mình đánh giá thấp anh ta, không thể để anh cả bị anh ta nắm mũi dắt đi được. 】
“Có chuyện gì vậy? Hai đứa quen nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh thấy các em cãi nhau. Nếu nó bắt nạt em, nói với anh cả, anh đi dạy cho nó một bài học.”
“Không phải, tụi em…… chia tay rồi.” 【 nếu không nói thật, anh cả sẽ không nghe. 】
Vẻ mặt trêu chọc của Tô Trạch liền thay đổi, trong nháy mắt mây đen giăng đầy, “Chia tay?”
Tô Nguyên gật gật đầu.
“…… Ừ, anh biết rồi.” Tô Trạch nể mặt Thẩm Thụy, cái gì cũng chưa muốn hỏi.
Nếu như hai người đã chia tay, hắn có thể chờ em trai bình phục rồi hỏi lại.
Việc này không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là Lâu Thời Tấn lừa gạt, khi còn nhỏ Tô Nguyên còn thích em gái nhỏ nhà hàng xóm kìa.
Trong lòng hắn tính toán các cô gái ở độ tuổi phù hợp, chuẩn bị sắp xếp cho em trai hẹn hò.
Đột nhiên hắn chuyển mắt nhìn về phía Thẩm Thụy, hắn nói mà làm gì mà vô duyên vô cớ, A Nguyên mới vừa trọ ở trường không bao lâu, bạn cùng phòng đối em ấy tốt đến nỗi không thể tưởng tượng, hoá ra là coi trọng em trai rồi?
Tô Nguyên thấy vẻ mặt anh trai cổ quái mà nhìn bạn cùng phòng, hoang mang mở miệng nói, “Anh cả?” 【 vì sao lại nhìn bạn cùng phòng của em như vậy】
Thẩm Thụy bình tĩnh, không hề chột dạ sau khi bị nhìn thấu.
Tay Tô Trạch đều bị tức giận đến hơi hơi phát run, hóa ra lại có nhiều sói đuôi to như vậy đang nhìn chằm chằm em trai hắn.
A Nguyên đơn thuần còn chưa hiểu tình yêu, trong mắt không hề có si mê, ánh mắt nhìn Thẩm Thụy không khác gì lúc nhìn Lâu Thời Tấn, đều coi như bạn tốt.
Nếu không như thế, hắn đã sớm nhìn ra có chỗ không đúng rồi.
Phải nghĩ ra biện pháp làm cho Thẩm Thụy biết khó mà lui.
“A Nguyên, mấy ngày nay anh cả bận làm việc, chỉ có thể ban ngày tới thăm em. Chờ em khỏe rồi liền về nhà ở vài ngày, đến lúc đó anh cả sẽ ở cùng em nhiều hơn.”
Tô Nguyên tùy ý dỗ dành một chút, “Anh cả, em đã không còn là đứa nhỏ nữa, anh cứ việc yên tâm làm việc, kiếm thiệt nhiều tiền mới nuôi được em nha.” 【 về nhà thì thôi bỏ đi 】
Sau khi Tô Trạch rời đi, Thẩm Thụy cười khẽ gửi một cái WeChat, “Làm tốt lắm, tiếp tục kéo chân anh ta lại.”
Theo chỉ thị của anh, hai ngày qua công ty con do Thẩm gia nắm cổ phần đã đặt rất nhiều đơn hàng lớn cho nhà họ Tô, bởi vậy Tô Trạch vội đến nỗi chân không chạm đất.
Mãi cho tới khi em trai xuất viện, mỗi ngày Tô Trạch cũng chỉ có đủ thời gian tới ăn bữa cơm.
Sau khi xuất viện Tô Nguyên vẫn trở về phòng ngủ, không có bị Tô Trạch mang về nhà.
Trong nhà có cái túi khóc là Tô Oánh, còn không bằng không khí yên tĩnh ở trường học.
Lúc đón em trai xuất viện, Tô Trạch nhân lúc Thẩm Thụy đi làm thủ tục xuất viện, kéo em trai sang một bên.
“A Nguyên, em chỉ thích nam sao?”
Nói xong khẩn trương mà nhìn phản ứng của em trai, chỉ thấy Tô Nguyên quyết đoán lắc đầu.
“Không phải.” 【 này còn phải xem người em thích là giới tính gì. 】
Tô Trạch cười cười, như trút được gánh nặng, “Ừm, anh biết rồi.”
Thẩm Thụy đứng ở phía sau cửa, nhẹ nhàng cười.
Không hổ danh là người anh thích.
.--------------
Phòng ngủ nghiên cứu sinh, 1212.
Tô Nguyên trở về liền nằm lên sô pha, ký túc xá mới là chỗ cậu thích nhất.
Thẩm Thụy ngầm hiểu mà mở động vật thế giới lên, lại nhét đệm cho Tô Nguyên dựa, đắp chăn lên, lúc này mới yên tâm mà đi vào phòng bếp bận rộn.
Trên chiếc két sắt ở dưới TV, có một cái lọ thủy tinh nhỏ, bên trong là cành hoa quế phơi khô.
Nếu ghé sát vào một chút, còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt.
Đó là Tô Nguyên tự tay bẻ, tặng cho bạn cùng phòng.
Tô Nguyên chợt mỉm cười, trong khoảnh khắc đó, dường như trong hoang mạc vô tận nở ra một đóa hoa nho nhỏ.
“Thơm quá à——”
Tác giả có lời muốn nói: Nếu mà người bạn thích có cùng họ, thì nên thuận theo con tim mình, hay là nên đổi sang một người khác mà mình cũng thích càng thoải mái hơn càng phù hợp hơn?
không hiểu sao tác giả lại phải rối rắm vụ cùng họ này nữa =))))
Editor có lời muốn nói: 1 chương như đã hứa đây, thiệt sự là mình cũng thích edit truyện lắm nhưng nghĩ lại mớ việc mình chưa làm xong thì hơi rén mn ơi
Giờ chọn con tim hay là nghe lí trí T_T