Vô Tình Mang Thai Con Giám Đốc

Chương 5

“Nhưng giám đốc quá già! Em không thèm cưới một người già như giám đốc đâu!”

“...” Mặt mày Tề Nam càng lúc càng khó coi đến đỉnh điểm. Sao quanh đi quẩn lại vẫn là cái chuyện hắn già thế kia?

Hắn bất lực nhìn Tiểu Nhu: “Vậy bây giờ ý em muốn sao? Em thật sự muốn bỏ đứa bé ư?”

Tiểu Nhu nghe hắn nói vậy, trái tim bất giác nhói đau. Trong bụng cô đang có một mầm sống, cô cũng không nỡ lòng phá bỏ đứa nhỏ.

“... Em chưa biết ạ!”

“Nếu như em không muốn phá bỏ thì chẳng lẽ em muốn nuôi con một mình?”

“Em không muốn con mình không cha.”

Vừa nghe đến đây, hai mắt hắn sáng rực như ánh đèn pha. Hắn cố gắng kìm nén sự sung sướиɠ, nhỏ giọng nài nỉ cô: “Em không muốn con mình không cha, vừa hay tôi cũng chẳng muốn tôi có con mà như không có. Tiểu Nhu, hay là chúng ta kết hôn đi!”

“Không ạ!” Cô lập tức bác bỏ, sau đó giọng nói lí nhí trong cổ họng: “Giám đốc quá già… Cưới giám đốc về, khác nào em trở thành sugar baby…”

Khóe miệng hắn co giật liên hồi, cô gái nhỏ kia vừa mới nói gì vậy? Sugar baby? Ý cô là hắn già đến nổi giống mấy “ông bố đường” bên ngoài kia sao? Hắn cũng chỉ mới 39 tuổi thôi mà? Nào có già đến mức độ đó!

Hắn cố gắng kiềm chế lòng mình, nhã nhặn khuyên nhủ cô: “Tiểu Nhu, chả phải em hay bảo lương thư ký của em thấp đến nổi không đủ ăn sao? Chi bằng em về làm vợ tôi, làm vợ tôi lương cao ngút trời. Bao nhiêu tiền tôi làm ra được cũng đều đưa cho em hết.”

Bao nhiêu tiền cũng đưa cho cô hết?

Tiểu Nhu chậm lại vài giây để suy nghĩ, lương tháng mà sếp trả cô chỉ vỏn vẹn có 20 triệu mỗi tháng. Nhưng số tiền mà giám đốc kiếm được trong một tháng lại lên tới hàng tỷ đồng… Nếu như cô cưới giám đốc về làm chồng thì số tiền của hắn chả phải sẽ chạy thẳng vào trong túi cô sao? Thế khác nào cô trở thành phú bà giàu có bậc nhất thành phố?

Cô vội nuốt vào vài ngụm nước bọt, đôi mắt long lanh nhìn hắn: “Giám đốc, tiền của giám đốc… em có thể dùng để đi mua đồ hiệu không? Nào là Chanel, YSL, Louis Vuitton, Dolce & Gabbana… Em có thể mua tụi nó chứ?”

Hắn cười cười đáp lại: “Được, nếu em thích thì cứ mua!”

“Thế, thế em muốn mua nhẫn kim cương vài chục carats thì sao ạ?”

“Cưới tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng đều cho em tất!”