“Cưới tôi, bao nhiêu tiền tôi cũng đều cho em tất!”
Tiểu Nhu khẽ cười tủm tỉm, đang yên đang lành thì đột nhiên cuộc sống sang giàu bất ngờ ập tới… Sung sướиɠ như vậy hỏi làm sao mà cô không thích cho được nhưng mà…
“Giàu sang thì em đương nhiên thích nhưng mà chuyện giám đốc cách em tận 16 tuổi thì em có chút chưa thích nghi kịp. Giám đốc cho em thời gian suy nghĩ được không ạ?”
“...” Mặt mày Tề Nam đen như đít nồi cháy. Sao đi một hồi thì quanh đi quẩn lại cũng là cái chuyện tuổi tác chó má này vậy?
Hắn thở dài một hơi, bấm bụng chấp nhận lời yêu cầu kia: “Được rồi, tôi cho em 3 ngày suy nghĩ. Sau 3 ngày nhớ phải đưa ra câu trả lời cho hợp tình hợp lý một chút. Tôi cũng sắp sửa sang tuổi 40 rồi, cũng muốn có riêng cho mình một gia đình nhỏ.”
“Xì… Là giám đốc muốn chứ em nào muốn lập gia đình…” Tiểu Nhu lầm bầm nhưng nhận ra mặt mũi hắn đen nghịt liên vội cười cười: “Em không có ý đó. Giám đốc chờ em 3 ngày, em chắc chắn sẽ cho giám đốc một câu trả lời thỏa đáng!”
Hắn đưa mắt nhìn cánh cửa đóng lại, chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Hắn thừa biết chuyện Tiểu Nhu cũng có cảm tình với hắn nhưng sao cái cảm tình này của cô mong manh quá, vì nó quá mong manh nên khiến hắn lo sợ. Hắn sợ hắn mất cả vợ lẫn con…
***
Tiểu Nhu thư thái nằm trên giường, cô đưa hai xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình rồi nhìn vào tấm ảnh trắng đen trên tay. Khuôn miệng cô cười cười, bên trong bụng cô đang có một tiểu đậu đậu bé xíu, dù chưa phát triển hình dạng nhưng sao cô lại thấy nó đáng yêu quá thể nhỉ?
Chuông điện thoại cô vang lên, bộ mặt vui vẻ ngay lập tức chuyển biến khác thường. Cô ngồi bật dậy, bắt máy với bộ dạng bức bối:
“Em nghe máy ạ!”
“Tiểu Nhu, em đã có câu trả lời chưa?”
Cô tức giận: “Giám đốc à, đây đã là lần gọi thứ 42 rồi đó! Chỉ mới chưa đầy 2 ngày mà giám đốc đã gọi hỏi em tận 42 lần. Bộ giám đốc không thấy mình bị phiền à?”
“Chưa đầy 2 ngày? Vậy mà tôi cứ tưởng đã 2 tháng trôi qua rồi chứ! Nhưng mà em vẫn chưa có câu trả lời cho tôi sao?”
“Cứ cách vài giờ là giám đốc gọi em một lần. Thậm chí em ngồi trong nhà vệ sinh mà giám đốc cũng chẳng tha. Phiền đến như vậy sao em có thời gian để suy nghĩ được?”