Thanh Hoan

Chương 9 : Quan hệ

Sau khi trò hề kết thúc, Hàn Lập Ngôn ôm Thanh Hoan trở lại phòng bệnh, Phó Lâm Xuyên cũng bị đẩy vào phòng giải phẫu.

Cô nằm ở trên giường, trong lúc hôn mê vẫn không ngừng cau mày, Hàn Lập Ngôn vì muốn cô nghỉ ngơi cho khỏe nên không thể không tiêm thuốc ngủ cho cô.

Tác dụng của thuốc nhanh chóng phát huy, cơ thể cô dần dần không còn run rẩy nữa, hô hấp cũng ổn định hơn.

Hàn Lập Ngôn biết bây giờ cô cần nghỉ ngơi, anh ta lấy dao gọt hoa quả từ trong tay cô, kiểm tra xem trán cô có bị thương không, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lạị rồi rời đi.

Ban đêm yên tĩnh, Thanh Hoan đã mơ thấy một giấc mộng rất dài.

Trong mơ cô trở về thời điểm mùa hè mười năm trước.

Đó là một buổi trưa hè nóng bức, tán cây đổ bóng lên khung cửa sổ, cô đang làm bài tập cùng Lâm Thâm trong tòa nhà dành cho người hầu của Phó gia.

Vở làm toán có bìa màu đỏ, Thanh Hoan nhớ rất rõ ràng.

Lâm Thâm là con trai của Lâm Chính Viễn, thư ký trưởng của Phó Trấn Quốc - bố của Phó Lâm Xuyên, hai người họ vốn dĩ đang cười nói rất vui vẻ, nhưng sau đó không biết vì sao Phó Lâm Xuyên lại đột nhiên tới đây.

Anh kéo tay cô ra hành lang, sau đó lại ấn cô vào tường hôn thật mạnh.

Hơi thở nam tính nóng bỏng bao vây lấy Thanh Hoan, Thanh Hoan cảm giác cằm cô sắp bị Phó Lâm Xuyên bóp nát rồi.

Nhưng mà anh vẫn cảm thấy như thế là chưa đủ, đầu lưỡi lướt qua cánh môi Thanh Hoan, Phó Lâm Xuyên ngậm lấy miệng cô không ngừng mυ'ŧ vào, trong lúc cô mất cảnh giác anh lại đưa lưỡi vào khuấy đảo khoang miệng nhỏ bé của cô.

Một lúc sau anh thở gấp buông môi Thanh Hoan ra, Thanh Hoan bây giờ mới phản ứng lại trực tiếp tát anh một cái.

Đó là nụ hôn đầu của cô! Cô còn chưa kịp trao cho Lâm Thâm!

Một cái tát này khiến Phó Lâm Xuyên choáng váng đến mức nổi giận, năm ấy anh mới 26 tuổi, tuổi trẻ nhiệt huyết vậy nên thích Thanh Hoan thì trực tiếp biểu đạt ra ngoài không che giấu. Hơn nữa anh lại là đại thiếu gia của Phó gia, bình thường ai dám chọc giận anh, nhóc con này thì hay rồi, vậy mà dám đánh anh.

Anh tức giận nắm chặt bàn tay nổi gân xanh, vừa nhìn thấy hai mắt Thanh Hoan đỏ bừng thì cơn giận nguôi ngoai, anh muốn giúp Thanh Hoan lau nước mắt thì bị cô đẩy ra.

“Đồ khốn!”

Cô mắng anh.

Đúng đúng đúng, anh là đồ khốn, nhưng không phải đều do cô sao? Anh chưa theo đuổi ai bảo giờ, thư ký liền đề nghị anh mua hoa tặng Thanh Hoan.

Cuối cùng hoa giao tới, anh đích thân tặng cho cô, Thanh Hoan nhận lấy rồi trực tiếp ném vào thùng rác.

Khi đó Thanh Hoan còn không cao đến một mét sáu, vẫn còn đang ở độ tuổi phát triển, đứng trước mặt Phó Lâm Xuyên bé bé nhỏ nhỏ, nhưng cô lại không sợ anh, làm Phó Lâm Xuyên vừa tức giận vừa buồn cười.

“Lâm Thâm không thích hợp với em.”

Phó Lâm Xuyên đã nói như vậy với cô.

Thanh Hoan cảm thấy anh chắc chắn bị điên rồi, đã 26 tuổi còn không chịu kết hôn, nhất quyết phải theo đuổi bằng được cô, nhưng cô làm sao ngăn cản được, suy cho cùng thì tiền ăn học của cô cũng do Phó gia chi trả.

Hai người bắt đầu xích mích, lúc đó Thanh Hoan còn tưởng rằng xuất ngoại là có thể thoát khỏi anh, không nghĩ tới hai người đến bây giờ vẫn còn dây dưa với nhau.

*

Giấc mơ này của Thanh Hoan rất dài, nhưng đại đa số đều vô cùng mơ hồ, là loại giấc mơ tỉnh dậy một cái là quên hết sạch, Hàn Lập Ngôn truyền nước cho cô, cô ngủ li bì hai ngày sau mới tỉnh.

7 giờ sáng, cô mở mắt, tự mình mặc quần áo chỉnh tề, do dự một hồi lâu sau đó đứng dậy đi đến phòng bệnh của Phó Lâm Xuyên.

Cùng lúc đó, Thẩm Vân đang ngồi ở mép giường của Phó Lâm Xuyên.

Cô ta bưng một chén canh gà nhân sâm định đút cho anh uống, Phó Lâm Xuyên lại giơ tay cự tuyệt cô ta.

“Thanh Hoan đâu?”

Thẩm Vân dừng động tác trên tay, thở nhẹ ra như ngăn nỗi thất vọng trong lòng.

“Chắc vẫn đang ngủ.”

Nói xong cô đặt bát canh xuống đi đến bên cửa sổ đứng, tay nhẹ nhàng day hai thái dương.

“Lâm Xuyên, trước đây cô ấy gây ra phiền phức nhỏ thì không sao,nhưng lần này thì sao? Cô ấy dùng dao đâm anh rồi.”

Nói đến đây giọng điệu cô ta như cao hơn, cô ta xoay người lại đối mắt với Phó Lâm Xuyên.

“Lâm Xuyên, anh đưa cô ấy đi bệnh viện đi. Ngay cả không đi thì anh cũng không nên dung túng cho cô ấy như vậy, đối với cô ấy có lợi gì? Cô ấy cần bác sĩ, không phải anh.”

Thẩm Vân đã nói ra hết những bất bình trong lòng mình, nhưng Phó Lâm Xuyên lại chỉ nhíu mày không nói lời nào, cô ta thấy không thể khuyên nhủ được anh nên định đứng dậy ra ngoài.

Phó Lâm Xuyên gọi cô ta lại với một giọng điệu lạnh lùng xa cách.

“Thẩm Vân, nếu là người khác nói những lời này cô cảm thấy sẽ như thế nào?”

Thẩm Vân dừng chân, cười lạnh.

“Lâm Xuyên, nếu anh muốn, em có thể nộp đơn từ chức ngay bây giờ.”

Nói xong cô ta bỏ đi không thèm quay đầu lại, âm thanh lộc cộc của giày cao gót vang lên.

Nhưng thật ra cả hai người đều hiểu, Phó Lâm Xuyên chắc chắn sẽ không đuổi việc cô ta, bởi vì cô không chỉ là trợ thủ của anh mà còn là con gái duy nhất của Thẩm gia, và là bạn của anh.

Mười năm trước Thẩm gia cũng là một trong những gia tộc danh giá của Lâm thành, nhà họ có một công ty con dưới trướng tập đoàn Hoa Bắc, là công ty hàng đầu trong ngành kinh doanh khách sạn ở Trung Quốc. Gia đình hai người có quan hệ lâu đời, đồng thời công việc kinh doanh cũng liên quan mật thiết đến nhau cho nên Thẩm Vân đã quen biết Phó Lâm Xuyên từ nhỏ.

Nhưng đằng sau mỗi doanh nghiệp cần có người chống đỡ, bố Thẩm Vân là Thẩm Ngạo xuất thân là quân nhân, người phía sau quân khu sa sút sụp đổ, sự việc gây ra phiền phức lớn, ông cũng không tránh khỏi tai hoạ.

Sau đó ông biết mình không trốn được nên dứt khoát nhận hết lỗi về mình, khôi phục danh dự cho nhà họ Phó.

Gia nghiệp lớn bị hủy hoại trong chốc lát, bản thân còn phải cảnh tù tội, Thẩm Ngạo cuối cùng cũng không cam lòng mà nhảy lầu tự sát, trước khi chết ông rưng rưng giao phó con gái Thẩm Vân mới 18 tuổi cho nhà họ Phó.

Sau sự việc này, nhà họ Phó im hơi lặng tiếng, mấy năm đó Phó Lâm Xuyên càng thêm trưởng thành, hai cha con đồng tâm hiệp lực cuối cùng cũng tìm được hướng đi đúng. Đến giờ nhà họ Phó có thế mạnh áp đảo, từ gia tộc giàu nhất Lâm thành trở thành tập đoàn số một Hoa Bắc.

Thẩm Vân bắt đầu đi theo anh từ lúc ấy, cô ta khôn khéo lại có năng lực, giúp Phó Lâm Xuyên không ít việc lớn. Lúc Phó Lâm Xuyên đau khổ vì Thanh Hoan cũng đều tâm sự với cô ta.

Suy cho cùng hai người vừa là cấp trên cấp dưới vừa là bạn bè, đối với chuyện của Thanh Hoan, anh ít nhiều cũng sẽ nghe Thẩm Vân nói.

Hai người nói bao nhiêu Thanh Hoan nghe bấy nhiêu, cô thấy Thẩm Vân đi ra thì lập tức trốn sang một bên, nhìn cô ta đi xa rồi mới quay lại chỗ cũ.

Phó Lâm Xuyên dựa lưng vào đầu giường xoa bóp mi tâm, đột nhiên anh cảm giác có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.

Quay đầu nhìn lại, thì ra ở bên ngoài cửa sổ phòng cách ly có một đôi mắt sang ngời đang nhìn anh.

—— là Thanh Hoan.

Anh không giấu nổi nụ cười, vẫy tay gọi cô vào, Thanh Hoan chậm rãi mở cửa đi đến ghế ngồi bên giường anh với vẻ mặt đầy áy náy.

Hiếm khi sắc mặt Thanh Hoan nhìn anh dễ chịu như vậy cho nên anh vô cùng vui sướиɠ, duỗi tay cầm bàn tay nhỏ trắng nõn của Thanh Hoan lên.

Thanh Hoan muốn đẩy anh ra nhưng lại không dám, cô mới vừa đâm anh bị thương rồi nên giờ chỉ có thể âm thầm lên án anh ở trong lòng. Bây giờ môi anh đã trắng bệch thế kia còn muốn bắt nạt cô.

Phó Lâm Xuyên bị cô hành hạ nên có chút mệt, mặc kệ cô suy nghĩ linh tinh, chỉ vừa nắn bóp tay cô vừa hỏi cô.

“Đã ăn cơm chưa?”

Thanh Hoan gật đầu.

“Lại đây.”

Lại đây? Lại đây làm gì?

Thanh Hoan còn đang băn khoăn, Phó Lâm Xuyên đã kéo tay cô ngồi lên giường, động tác này làm chạm vào vết thương khiến anh kêu đau.

Nhìn đũng quần căng phồng của Phó Lâm Xuyên và tư thế của mình, mặt Thanh Hoan đỏ bừng. Không phải anh đang bị thương sao, làm thế nào lại có sức lực lớn như vậy?

Phó Lâm Xuyên mặc kệ cô, cơ thể anh nhích lại gần rồi ôm Thanh Hoan dựa vào l*иg ngực mình.

Đương nhiên là dựa vào bên không có vết thương.

Người trong lòng mềm mềm đáng yêu, Phó Lâm Xuyên ôm eo cô chậm rãi vuốt ve, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Thật ra Thẩm Vân nói không sai, nhưng anh không thể xuống tay nhẫn tâm với cô, vừa thấy dáng vẻ cô làm nũng xin tha anh đã không thể chịu được rồi.

Lúc sau anh cúi đầu, phát hiện ánh mắt Thanh Hoan vẫn luôn dừng ở bên bụng trái của anh, vì thế anh không nhịn được mà cười khe khẽ.

“Muốn nhìn sao?”

Thanh Hoan ở trong vòng tay của anh gật đầu, sau đó định kéo quần áo anh lên.

Miệng vết thương được băng bó rất chuẩn, cơ bụng bên cạnh cũng rõ, Thanh Hoan không kiềm chế được dùng ngón tay chọc chọc.

Bên ngoài mềm, bên trong cứng, thần kỳ thật.

“Đau không?”

Thanh Hoan nhỏ giọng hỏi anh, Phó Lâm Xuyên cười thầm.

“Không đau.”

Nói xong Phó Lâm Xuyên liền quay đầu đi, không ngờ rằng dưới bụng lại có cảm giác ướŧ áŧ ấm áp.

Nhìn xuống thì thấy Thanh Hoan đang cúi đầu liếʍ bụng của anh.

Đầu lưỡi non mịn ẩm ướt lướt qua cơ bụng săn chắc của anh, anh cứng đờ cả người, Thanh Hoan còn dám thêm dầu vào lửa.

“Liếʍ một chút sẽ không đau.”

Nói xong Thanh Hoan lại dùng đầu lưỡi liếʍ qua liếʍ lại trên bụng nhỏ của anh, Phó Lâm Xuyên nhìn dáng vẻ của cô y hệt một con mèo nhỏ thì quả thực muốn hỏng mất, anh đã lâu lắm không làm cô, giờ bị châm ngòi kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm cho hạ bộ cứng lên.

“Thanh Hoan…”

Anh thở gấp trầm giọng gọi cô, Thanh Hoan liếʍ láp một cách hăng say, Phó Lâm Xuyên vừa cảm nhận sự mềm mại ẩm ướt mà cô mang lại vừa kiềm chế du͙© vọиɠ. Thanh Hoan lúc này lại không cẩn thận dùng mặt cọ vào dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của anh.

Chỉ cách một lớp quần thôi nhưng Phó Lâm Xuyên thật sự không nhịn được nữa.

Vì thế anh đột nhiên xoay người lại, không thèm quan tâm miệng vết thương của mình mà đè Thanh Hoan dưới người.

Thanh Hoan ngây ngẩn cả người, cô ngơ ngác nuốt nước miếng nhìn anh, biểu cảm giống như là bị dọa sợ, nói chuyện cũng đứt quãng.

“Thương… Miệng vết thương… “

Phó Lâm Xuyên thở gấp hôn cổ cô, hơi thở nhuốm màu tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt.

“Thanh Hoan… Đừng nhúc nhích… Anh không nhịn được… Nghe lời…”