Thanh Hoan

Chương 8 : Chuyện bất ngờ đáng sợ

Chương này mình xin dành tặng cho bạn ele mia. Cảm ơn bạn đã đề cử cho truyện của mình!

============================================================================

Hàn Lập Ngôn hét lớn gọi cô nhưng Thanh Hoan lại không để ý tới anh ta, cô vẫn nắm chặt vạt áo của người đàn ông kia, khóc càng ngày càng thương tâm.

“Lâm Thâm… Lâm Thâm… Anh đừng bỏ em mà…”

Đúng lúc này thì vợ của người kia tới, người phụ nữ nhìn thấy Thanh Hoan cứ bám lấy chồng mình thì tức giận đẩy cô ra.

“Đây là chồng tôi, cô chú ý chừng mực chút đi.”

Cơ thể Thanh Hoan không thoải mái, bị đẩy một cái mà gần ngã, may mắn thay Hàn Lập Ngôn kịp thời đỡ lấy cô từ phía sau, sau đó nói xin lỗi với đôi vợ chồng kia.

Người phụ nữ kia xoa bụng, vô cùng không cam tâm nhưng nhìn thấy trang phục của Hàn Lập Ngôn thì cũng kéo chồng mình rời đi.

Thanh Hoan muốn đuổi theo, nhưng đột nhiên đầu đau nhói, đồng thời có một giọng nói vang lên trong đầu.

“Thanh Hoan…”

—— là giọng của Lâm Thâm.

Sau khi ý thức được điều này thì nước mắt Thanh Hoan rơi càng nhiều, cô ngây ngốc đứng im tại chỗ, ngơ ngác mơ hồ muốn nghe giọng nói kia thêm lần nữa.

Nhưng giọng nói kia chỉ vang lên một lần sau đó biến mất, vậy nên Thanh Hoan cúi đầu nhắm chặt hai mắt cố gắng hồi tưởng, ngay cả hai tay cũng cuộn tròn thành nắm đấm.

Lâm Thâm là ai, là ai…

Cô không biết, cô không nhớ ra được!

Gắng gượng suy nghĩ khiến cho trán cô toát ra một lớp mồ hôi mỏng, Hàn Lập Ngôn lúc này đang gọi cho Phó Lâm Xuyên.

Tình trạng của Thanh Hoan hiện tại vô cùng không ổn, nếu một chút nữa phát bệnh, anh ta muốn sử dụng các biện pháp khẩn cấp thì đều phải được người giám hộ đồng ý.

Phó Lâm Xuyên ba giây sau đã bắt máy, Hàn Lập Ngôn cũng không nói nhiều.

“Anh Phó, cô Hà xảy ra chuyện rồi, xin anh đến đây ngay bây giờ!”

Lúc này Phó Lâm Xuyên đang tham gia tiệc rượu chiêu đãi cùng Aux, nghe thấy tin này liền lập tức nói “Sorry” rồi rời khỏi tiệc rượu, Thẩm Vân vô cùng sốt ruột nhưng cũng đành đi theo anh.

Hai người lên xe, câu đầu tiên Phó Lâm Xuyên nói chính là thúc giục tài xế nhanh lên, tài xế đạp chân ga, chiếc xe mau chóng biến mất giữa không gian đêm tối.

Thanh Hoan lúc này vẫn đang băn khoăn, cô từ trước đến nay vẫn luôn vô cùng kiên trì, một khi bắt đầu suy nghĩ điều gì thì sẽ không dừng lại cho đến khi nghĩ ra mới thôi. Cô cố gắng lục tìm trong trí nhớ của mình xem rốt cuộc Lâm Thâm là ai.

Đột nhiên, thế giới rơi vào tĩnh lặng.

Không còn ở hành lang ồn ào tiếng người, không còn nghe thấy âm thanh Hàn Lập Ngôn lo lắng hỏi han, Thanh Hoan nhìn thấy Lâm Thâm đang đi về phía mình.

Áo thun màu trắng, quần jean màu lam, không khác so với người đàn ông buổi sáng lắm.

Giờ khắc này hốc mắt Thanh Hoan đỏ hồng đến mức nóng lên, cô vươn tay muốn chạm vào khuôn mặt của Lâm Thâm, Lâm Thâm trước mắt lại dần tan biến…

Cô chậm rãi buông tay, trong lòng đã tự hiểu rõ.

Lâm Thâm là bạn trai của cô, nhưng anh ấy đi rồi, cô không thể tìm thấy anh ấy.

Còn Phó Lâm Xuyên?

Hắn là một kẻ lừa đảo! Là tên cường đạo!

Nghĩ đến đây cô đột ngột quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phó Lâm Xuyên vừa chạy hổn hển tới đây.

Đúng lúc này một tiếng nói vang lên, Hàn Lập Ngôn đã tìm được người hỗ trợ của bệnh viện bắt đầu giải tán đám người.

Đây vẫn là lần đầu tiên Hàn Lập Ngôn nhìn thấy Thanh Hoan phát bệnh nên anh ta cũng rất căng thẳng, nhưng anh ta cũng đã chuẩn bị thuốc an thần, dưới tình huống bất đắc dĩ thì đây là biện pháp tốt. Anh ta chỉ có thể kiểm soát Thanh Hoan lại đã sau đó mới suy xét đến sức khỏe của cô.

Thanh Hoan nhìn thẳng Phó Lâm Xuyên, Thẩm Vân lúc này đã không còn bình tĩnh được nữa.

Sau xác nhận trạng thái của Thanh Hoan, Phó Lâm Xuyên vẫy tay về phía Hàn Lập Ngôn, ý bảo anh ta đi trước đi, Hàn Lập Ngôn gật đầu rồi sau đó lùi lại vài bước, xoay người đi lấy thuốc an thần.

Tiếp theo Phó Lâm Xuyên chậm rãi tới gần Thanh Hoan, Thanh Hoan giương cặp mắt đầy ngờ vực nhìn anh, thấy Phó Lâm Xuyên sắp giữ chặt được tay cô, cô đột nhiên bước lên hai bước rồi đâm dao vào bụng trái của Phó Lâm Xuyên.

Sự đau đớn mãnh liệt làm Phó Lâm Xuyên cau chặt mày, anh cũng suy nghĩ được rốt cuộc dao từ đâu ra.

Người xung quanh ngay lập tức hét lớn bỏ chạy, Thẩm Vân tay che miệng, mắt trừng lớn khi nhìn thấy máu tươi nhỏ giọt trên mặt đất.

“Hà Thanh Hoan!!!”

Cô ta tiến lại gần, Phó Lâm Xuyên lại nắm chặt tay Thanh Hoan, nhịn đau mà gầm lên.

“Đừng dọa cô ấy!!!”

Thẩm Vân nghe thấy thế thì lập tức dừng lại, nước mắt cũng nuốt ngược vào trong.

Máu tươi ấm nóng chảy ra từ bụng của Phó Lâm Xuyên, chảy tới cả tay của Thanh Hoan, ngay cả chỗ bắp tay cũng bị dính một ít.

Máu nóng mà tay Thanh Hoan tay lại lạnh, cả người cô đột nhiên run rẩy, đầu óc rối bời.

“Thanh Hoan, buông tay nào.”

Mắt thường cũng thấy được môi Phó Lâm Xuyên đang nhanh chóng trở nên trắng bệch, một lúc sau Thanh Hoan mới ngẩng đầu lên nhìn anh, nước mắt rơi lã chã.

Sau đó, cô thả con dao gọt hoa quả xuống, thất thần lùi lại một bước, trong đầu hiện ra rất nhiều hồi ức.

Có dáng vẻ tức giận của Phó Lâm Xuyên, có dáng vẻ Phó Lâm Xuyên ôn nhu hôn cô, cũng có dáng vẻ Phó Lâm Xuyên đè ở trên người cô thở gấp.

Vô số mảnh kí ức hiện lên trong đầu cô, cô ôm đầu hết lên một tiếng rồi cả cơ thể như mềm nhũn mà ngã xuống.