Thanh Hoan dùng hai tay ôm bụng, giọng nói run rẩy mềm mại, nghe cực kỳ yếu ớt, Phó Lâm Xuyên ôm chặt lấy cô sau đó xoay người lại ấn chuông ở đầu giường, khu nhà ở dành cho người hầu ngay lập tức sáng đèn.
Cái chuông này là cố ý cài đặt cho Thanh Hoan, bởi vì sợ cô không cảm thấy thoải lúc anh đi vắng.
“Đau… Phó Lâm Xuyên… Đau…”
Người nằm trong lòng không ngừng vặn vẹo rêи ɾỉ, Phó Lâm Xuyên cau mày, một tay vỗ về trên lưng cô một tay còn lại ấn đầu cô để cô dựa vào ngực mình.
Khoảng mười phút sau, hai người hầu đi đến đẩy mạnh cửa ra, trên tay cầm hai chiếc áo khoác, giống như loại tình huống này đã gặp rất nhiều lần.
Một chiếc là cho Phó Lâm Xuyên, áo khoác màu đen dài đến mắt cá chân, bên hông có đai lưng, chỉ cần khoác lên là được, một cái áo khác màu xám nhạt dành cho Thanh Hoan, bên trong có lót thêm vải nhung, thậm chí còn mang theo một cái mũ choàng để bảo đảm rằng cô sẽ không nhiễm lạnh.
Tài xế đã lái xe chờ ở dưới lầu, trên xe Phó Lâm Xuyên mặc áo khoác vào, bên cạnh người hầu cũng đang giúp Thanh Hoan mặc quần áo xong rồi, anh không kịp thay giày, trực tiếp đi dép lê bế ngang Thanh Hoan lên, sau đó nhanh chóng xuống lầu ngồi vào trong xe.
Thanh Hoan vô cùng đau đớn, ban đêm trên đường không có quá nhiều xe cho nên tài xế lái rất nhanh, cũng may bên trong xe không bị rung lắc.
Cả người Thanh Hoan cuộn tròn lại, môi càng lúc càng trắng bệch, Phó Lâm Xuyên vươn tay sờ, trán cô nóng đến mức đáng sợ.
Một giờ sau, xe dừng lại ở một bệnh viện tư nhân gần nhất, Phó thị đã đầu tư vào đây nên các bác sĩ tới rất nhanh, Thanh Hoan vừa xuống xe đã bị đưa vào phòng cấp cứu.
Phó Lâm Xuyên ngồi ở ghế dài trên hành lang ngoài phòng cấp cứu, chắp tay đặt trước đầu gối, cơ thể hơi cúi thấp xuống, áo ngủ lụa bên trong phản chiếu ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo.
Khoảng chừng nửa giờ sau một bác sĩ cầm sổ khám bệnh đi ra, Phó Lâm Xuyên lập tức đứng lên hỏi anh ta.
“Thế nào rồi?”
“Anh Phó yên tâm, cô Hà chỉ bị viêm dạ dày cấp tính thôi, hiện tại đang được truyền nước, đợi chút nữa sẽ chuyển sang phòng bệnh VIP, bệnh viện chỗ này có nấu bữa khuya, anh có muốn tôi cho người chuẩn bị không?”
Phó Lâm Xuyên nhíu mày lắc đầu.
“Bác sĩ Triệu, Thanh Hoan có vấn đề gì không?”
Triệu Thành đã rất nhiều lần cấp cứu khẩn cấp cho Thanh Hoan cho nên đối với bệnh tình của cô cũng xem như có hiểu biết.
“Anh Phó, anh cũng biết tình trạng tâm lí của cô Hà không được tốt cho lắm, điều này gây ảnh hưởng không tốt đến dạ dày. Anh nghĩ xem, rất nhiều người khi tức giận ăn uống đều không điều độ, vậy nên cần chú ý hơn tới khẩu phần ăn của cô Hà, cũng không nên ăn quá nhiều, tốt nhất nên chia ra nhiều bữa nhỏ trong ngày, mỗi bữa chỉ ăn một ít thôi, như thế sẽ giảm bớt gánh nặng cho dạ dày.”
“Đúng rồi, tình huống nhiễm trùng của cô Hà vô cùng nghiêm trọng, có phải lại ăn linh tinh gì rồi?”
Phó Lâm Xuyên cau mày, hay là do mấy viên kẹo và thuốc chống trầm cảm kia?
Xem ra phải đến tìm Hàn Lập Ngôn hỏi một chút.
*
Tám giờ sáng hôm sau, một chiếc xe Rapide màu lam đỗ lại trước cửa của bệnh viện tư nhân, Thẩm Vân từ vị trí điều khiển bước xuống, đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi lấy hai cái túi lớn ở ghế sau ra, bên trong là quần áo tắm rửa của Phó Lâm Xuyên, bao gồm quần nội y và giày da.
Dáng người cô ta cao gầy, trang điểm cũng tinh tế, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cộc tay có dây nơ buộc quanh cổ cùng với một chiếc váy đuôi cá kaki dài quá đầu gối ôm sát hông, ăn mặc thời thượng lại giỏi giang khiến cho tất cả nhân viên công tác ở bệnh viện đều đang nhìn cô ta.
Dọc theo hành lang đi đến phòng bệnh VIP trong cùng, cô ta thở dài một hơi rồi gõ cửa.
“Lâm Xuyên?”
Không có ai trả lời.
“Lâm Xuyên? Buổi sáng còn có cuộc họp đàm phán thu mua với Aux anh phải đến tham dự.”
Vẫn không có ai trả lời.
Giơ tay nhìn đồng hồ, Thẩm Vân trực tiếp vặn khóa mở cửa.
Bên trong vô cùng yên tĩnh, chỉ có Thanh Hoan nằm nghiêng ở trên giường trợn tròn mắt nhìn cô ta.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Vân là xoay người rời đi, nhưng Thanh Hoan trằn trọc cả đêm nên giờ rất đói, cũng không quan tâm trước đây mình ghét cô ta nhiều như thế nào.
“Tôi đói bụng.”
Thẩm Vân dừng chân, sau một lúc im lặng cuối cùng cũng đặt hai túi trong tay xuống sô pha, sau đó đi ra cửa cầm điện thoại bấm dãy số ở quầy lễ tân.
“Xin chào, giúp tôi mang hai suất cơm sáng tới phòng bệnh 309.”
—— Thẩm Vân sáng nay đi vội vàng nên cũng chưa kịp ăn sáng.
Ngay sau đó y tá đã nhanh chóng mang bữa sáng lên cho hai người, Thanh Hoan ăn ở trên bàn nhỏ, Thẩm Vân ăn ở bàn bên kia.
Hai người đều ăn chậm, Thanh Hoan là bởi vì còn chưa khỏe hoàn toàn, Thẩm Vân thì đang giảm cân.
Trong lúc ăn Thanh Hoan thỉnh thoảng sẽ liếc Thẩm Vân một cái, làm cho Thẩm Vân cảm thấy vô cùng khó chịu, nhìn cô làm cái gì cơ chứ? Nghĩ mình gây ra việc xấu chưa đủ nhiều hay sao?
Thực ra Thanh Hoan cũng không nhìn gì cả chỉ là cảm thấy ngực cô ta thật lớn.
Cũng không phải ghen tị, chỉ là hơi tò mò, bởi vì Thanh Hoan lớn lên trông cũng rất ưa nhìn, chẳng qua không đẹp giống kiểu Thẩm Vân.
Cái cô tò mò là vì sao lần nào Phó Lâm Xuyên cũng hôn ngực cô, hôn ngực Thẩm Vân không tốt sao, lớn như thế, so với cái của cô đẹp hơn nhiều.
Đương nhiên, Thanh Hoan chỉ dám nghĩ trong đầu thôi, cô mơ hồ cảm thấy nếu hỏi Phó Lâm Xuyên chuyện này thì chắc chắn anh sẽ bắt nạt cô.
Hai người ăn xong thì có y tá dọn dẹp khay đồ ăn, Thẩm Vân lấy nước súc miệng từ trong túi ra rồi đi vào trong phòng tắm, đứng trước gương chỉnh trang lại.
Vừa ra khỏi đã thấy Phó Lâm Xuyên và Hàn Lập Ngôn đứng ở cửa.