Vừa nói xong cả hai người ngay lập tức rơi vào im lặng, Thẩm Vân quay người rời đi, Phó Lâm Xuyên mở miệng gọi cô lại.
“Toàn bộ hợp đồng tốt nhất là kiểm tra lại một lần nữa đi, cuối tuần tôi có thời gian, thông báo cho người của Đằng Bác tới đây.”
Nghe được lời này Thẩm Vân dừng bước, hai giây sau thở phào nhẹ nhõm.
“Được.”
Giọng nói lắng xuống, âm thanh của giày cao gót cũng dần dần biến mất, Phó Lâm Xuyên cài lại cúc áo vest, rồi sau đó đi đến phòng nghỉ phía bên trái.
Phòng nghỉ vô cùng yên tĩnh, Thanh Hoan ngồi ở trên bàn, đôi chân đung đưa theo nhịp, Hàn Lập Ngôn đứng hơi cúi người chống tay trên mặt bàn vây lấy người cô, bên cạnh hai người là một đống giấy gói kẹo.
Thanh Hoan muốn ăn kẹo, mà Hàn Lập Ngôn cũng không thể cho cô ăn suốt ngày, sợ dạ dày cô không chịu nổi, cho nên liền đề nghị chơi đoán số, thắng là có thể ăn.
Ban đầu còn có kẻ thua người thắng, Thanh Hoan ấm ức chỉ ăn bốn năm viên, mà bây giờ thì?
—— Hàn Lập Ngôn cảm thấy mình không cần làm bác sĩ tâm lý nữa.
Tiếng mở cửa vang lên, Hàn Lập Ngôn thu tay lại, Thanh Hoan nhanh chóng lấy viên kẹo cuối cùng từ tay hắn nhét vào trong miệng, giống như là sợ bị người khác cướp mất.
Thực ra cô không cần lo lắng, mặc dù Hàn Lập Ngôn sợ cô ăn nhiều quá mà dẫn đến đau bụng, nhưng quan trọng nhất giữa bác sĩ và bệnh nhân chính là sự tin tưởng, hắn đã chữa trị cho cô hơn nửa năm rồi, hắn sẽ không phá vỡ niềm tin nhỏ mà hai người đã xây dựng được chỉ vì điều nhỏ nhặt này.
“Bác sĩ Hàn, tôi muốn ở một mình với Thanh Hoan một lúc.”
“Không thành vấn đề.”
Nói xong Hàn Lập Ngôn xoay người rời đi, Phó Lâm Xuyên đi đến trước mặt Thanh Hoan, phòng hội nghị mau chóng yên tĩnh trở lại.
Hàn Lập Ngôn vừa dỗ dành nên cảm xúc của Thanh Hoan ổn định hơn rất nhiều, cô nuốt viên kẹo kia, quay đầu đi không nhìn Phó Lâm Xuyên, trong ánh mắt dường như có một chút xấu hổ ngại ngùng.
Phó Lâm Xuyên bình tĩnh nhìn gương mặt cô, bây giờ biết sai rồi sao? Vừa nãy không phải xé hợp đồng rất hăng say à?
Hai người cứ như thế mà yên lặng anh không nhường em em cũng không nhường anh, cuối cùng Phó Lâm Xuyên chịu thua, vươn tay ôm mặt cô lại gần.
Tới lúc này Thanh Hoan vẫn còn tức giận, miệng nhỏ chu ra, cánh môi vừa non nớt lại vừa mềm mại, Phó Lâm Xuyên nhìn ngắm đến mức miệng lưỡi khô khốc.
Anh đang muốn mở miệng mắng cô một trận thì ngay giây tiếp theo Thanh Hoan đã nghiêng người hôn anh một cái.
Hôn xong cô vẫn còn cảm thấy ấm ức, cúi đầu xuống như thể ban nãy chỉ miễn cưỡng hôn anh thôi.
Điều này thực sự làm Phó Lâm Xuyên không nhịn được cười, anh bế ngang Thanh Hoan lên đi đến sô pha gần đó, sau đó để Thanh Hoan ngồi trên đùi hắn.
Người trong lòng vừa mềm lại vừa thơm, anh nhịn không được mà xoa nắn bàn tay của cô, xoa nhẹ một lúc lại cảm thấy không thỏa mãn, vươn tay vuốt ve khe ngực của Thanh Hoan.
Nói là khe ngực, thực ra chỉ là một cái rãnh nhỏ, ngực Thanh Hoan cũng không lớn.
Thanh Hoan rất ấm ức, cô đã hôn anh rồi, anh còn muốn làm gì nữa?
Phó Lâm Xuyên đã gần 20 ngày tiến vào cơ thể của cô, anh vô cùng khó chịu cho nên trực tiếp lấp kín miệng cô, cạy khớp hàm của cô ra.
Môi lưỡi dây dưa, môi Thanh Hoan vô cùng ngọt ngào, chiếc lưỡi của Phó Lâm Xuyên khuấy đảo ở trong miệng của Thanh Hoan, hai chân Thanh Hoan phản kháng quẫy đạp, đồng thời còn không quên đặt tay ở ngực anh, dùng sức đẩy anh ra.
Nhưng sức lực của Thanh Hoan làm sao so được với Phó Lâm Xuyên, anh một tay giam hai tay cô ra sau lưng, một tay khác nắm lấy bầu ngực tuyết của cô.
Tay anh rất lớn, một bàn tay là có thể bao trọn cả bầu ngực của Thanh Hoan, nhẹ nhàng nắm lấy khối thịt mềm mại kia mà xoa nắn sờ soạng, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay kẹp lấy quả anh đào nhỏ, Thanh Hoan mau chóng bị anh trêu chọc tới mức chân mềm nhũn, qυầи ɭóŧ cũng hơi ẩm ướt.
Thấy Thanh Hoan đỏ mặt, Phó Lâm Xuyên biết cô đã động tình, ánh mắt ngay lập tức tối sầm lại, bắt đầu cởi từng nút áo sơ mi.
Lần này Thanh Hoan vô cùng sợ hãi, cho dù cô có ngu ngốc đến mấy cũng biết nơi này là công ty, vậy nên cô mạnh mẽ đẩy anh ra, không đẩy được thì liền cắn bả vai anh.
Phó Lâm Xuyên bị đau liền buông cô ra, một lúc sau Thanh Hoan cũng nhả ra, hai người anh nhìn một em nhìn một, Phó Lâm Xuyên cảm thấy rất bất lực.
Quên chuyện đó đi, chờ cô khỏe hẳn rồi tính sau.
*
Lúc 9 giờ tối, Thanh Hoan được ăn kẹo nên rất ngoan ngoãn, Hàn Lập Ngôn lại tiêm cho cô thuốc chống trầm cảm, bên trong còn có thành phần thuốc ngủ, cô chơi ở trong vườn một lát rồi về phòng ngủ luôn.
Trong phòng khách hai người đàn ông đang nói chuyện, Hàn Lập Ngôn khoanh tay trước ngực do dự trong chốc lát, sau đó nói ra vấn đề bản thân thắc mắc.
“Anh Phó, anh đã làm thí nghiệm kiểm tra chỉ số thông minh chuyên nghiệp cho cô Thanh Hoan sao? Không phải cái loại câu hỏi kiểm tra thường gặp mà là chuyên nghiệp ấy.”
Phó Lâm Xuyên gật đầu, Thanh Hoan đã làm thí nghiệm kiểm tra chỉ số thông minh từ lúc 16 tuổi cho một chương trình truyền hình, kết quả là 155, một chỉ số đáng kinh ngạc.
Hàn Lập Ngôn nghe xong có hơi bất ngờ một chút, hắn đã đọc rõ tư liệu của Thanh Hoan, biết cô đã vào đại học từ lúc 16 tuổi, nhưng không nghĩ rằng cô có kết quả kiểm tra cao như vậy.
Nói chuyện xong Hàn Lập Ngôn rời khỏi Thanh Viên, Phó Lâm Xuyên cũng thở dài xoay người lên lầu, anh biết rõ cô thông minh hơn bất kì ai cho nên cũng nhìn ra vẻ tiếc nuối của Hàn Lập Ngôn.
Sau khi tắm rửa xong anh nằm xuống cạnh Thanh Hoan, ôm chặt cô từ đằng sau, Thanh Hoan thở đều, dường như đã say giấc rồi, anh hôn lên tóc cô rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Tới nửa đêm, anh mơ hồ nghe được có người gọi mình, mở mắt ra đã thấy Thanh Hoan cuộn tròn người lại như quả bóng.
Anh cau mày ôm cô, kéo cô dựa vào vòng tay của mình, vuốt ve mái tóc ướt sũng mồ hôi trên trán cô.
“Làm sao vậy…… Thanh Hoan………”
Môi Thanh Hoan trắng bệch, thật lâu sau mới yếu ớt kêu lên.
“Đau…… Đau…………”