Tướng Khanh

Chương 10: Thanh Sương kiếm

Thoáng chốc nửa tháng đã trôi qua, đại hội luận võ chọn rể của trưởng công chúa Cảnh Hòa cũng gần đi đến kết thúc. Sau khi trải qua mấy vòng sàng lọc, thì những kẻ chỉ đến thi cho vui đã sớm xuống đài, những người còn lại võ công cũng chẳng hề kém cạnh, đến hôm nay còn sót lại mười ứng cử viên, thì khí thế tranh chấp dần hừng hực hơn bao giờ hết.

Võ công của những người đi đến đây chính là ngang tài ngang sức, hai phe tranh đấu có thể bại trận bất cứ lúc nào.

Những kẻ không cẩn thận thua, nhưng trong lòng không phục, nếu như gặp lại đối thủ ở trong quán rượu hay quán trà, sẽ không tránh khỏi miệng lưỡi tranh chấp, tệ hơn sau đó có khi ra tay đánh nhau.

Bóng dáng người giang hồ xuất hiện ngày một nhiều ở Bình Đô, quân đội tuần tra trở nên thiếu hụt nhân sự.

Ở trong một quán rượu góc tây bắc trong thành, khắp nơi đã biến thành khung cảnh bừa bộn hỗn loạn, xung quanh là các mảnh vỡ các chung uống nước cùng thức ăn đồ nhắm rượu vãi đầy trên đất.

Chủ quán nhìn thấy tên gây sự trong quán mình to cao vạm vỡ, thành ra cũng không dám nhiều lời, chỉ quay đầu nhìn tiểu nhị nháy mắt, ra hiệu hắn gọi quân tuần tra đến.

Tiểu nhị kia nửa ngồi nửa quỳ lần mò theo vách tường từ từ dịch ra phía cửa, thế nhưng còn chưa tới thì một chung rượu từ đâu bay tới đập vào cửa chính, hơn nửa chung đều cắm vào cửa gỗ. Tiểu nhị sợ đến mức thét ầm lên, hai chân trở nên mềm nhũn chỉ biết ngồi sụp xuống đất, không dám động đậy.

Chủ quán cũng khom người trốn sau quầy tính tiền, cảm thấy đau lòng quán của mình, chỉ dám run rẩy lộ ra nửa cấy đầu cười cười lấy lòng: "Vị đại hiệp này... Trong quán thực sự không có người ngươi muốn tìm đâu."

Những người dân bình thường đến uống rượu trong quán đã sớm chạy ra ngoài, những bàn còn sót lại cũng bặm trợn y như gã. Bọn họ lăn lộn chốn giang hồ đã quen, cho nên chút ầm ĩ nhỏ này cũng chẳng để vào mắt. Trong quán lúc này không ai để ý tới gã, vẫn thong dong uống rượu của mình.

Gã kia nổi giận: "Kiếm Thập Lục, nếu hôm nay người ngoan ngoãn ra đây dập đầu ba lạy với gia gia, sau đó dập đầu nhận sai với đại ca ta nhường lại phần thắng cho đại ca ta, thì gia gia ta đây còn có thể lưu lại cái mạng chó cho ngươi."

Mấy kẻ trong giang hồ vốn đang yên ổn uống rượu nghe xong sắc mặt cũng thay đổi, thậm chí còn có kẻ luồng tay xuống bàn bắt đầu tỳ vào thanh đao bên hông.

Thế nhưng gã ta vẫn hoàn toàn không chú ý tới sự biến hóa chúng quanh mình. Gã đi tuần tra một phen, sau đó nhìn thấy một nam nhân mặc áo đen đang ngồi cạnh cửa sổ.

Từ góc độ của gã nhìn sang không nhìn thấy mặt của người kia, nhưng nếu dựa vào bóng lưng xem xét cũng không tính là quá khôi ngô. Bên hông đối phương treo thanh trường kiếm, trên vỏ kiếm bóng loáng bằng phẳng, không có bất kỳ hoa văn nào.

Người thì gã không nhận ra, thế nhưng gã nhìn một chút liền nhận ra thanh kiếm kia.

"Mày chính là cái tên ma còm chống lại đại ca tao đúng không?" Gã hất tung cái bàn trống không kia va vào người mặc y phục đen trước mặt.

Dù cho chuyện đang xảy ra không liên quan tới mình, thế nhưng bọn người kia bắt đầu bàn luận về gã cùng người mặc y phục đen kia.

"Sư phụ, là Thanh Sương kiếm. Chúng ta có nên..."

Gần đó có một người đệ tử tinh mắt, nhận ra thanh kiếm đeo bên hông của nam nhân mặc y phục đen kia.

Người mà hắn gọi hai tiếng sư phụ bộ dạng mày kiếm mắt phượng, khuôn mặt thoạt đang tuổi trung niên, đối phương dằn lại tay đang muốn rút kiếm của đệ tử mình.

Bên này vừa nói xong, gã bên kia thấy nam nhân mặc y phục đen không có phản ứng gì, trong lòng bèn không nhịn được mà vung thẳng cây búa xích chùy xuống.

"Rét—"

Trong chớp mắt, một thanh kiếm từ trên không trung lao đến cắm thẳng xuống chắn ngang cây búa xích chùy kia.

Chỉ một chiêu, gã ta liền biết mình không phải là địch thủ của đối phương, chỉ đành nhẫn nhịn kìm bàn tay bị va mạnh đang bị tê dại lại, lên tiếng chất vấn: "Mày là thằng chó nào? Chỉ lo chuyện bao đồng! Chẳng lẽ không biết tên tuổi Uy Hổ sơn chúng ta hay sao."

Mọi người nghe xong liền hiểu ra mọi chuyện, thì ra cái người gây rối ở quán rượu này đến từ núi Uy Hổ, vậy cái tên đại ca từ miệng gã, ắt hẳn là chủ nhân núi Uy Hổ Lâm Hổ rồi. Cái gã Lâm Hổ này xuất thân từ núi Lục Lâm, võ công cũng không có gì đặc biệt, thế nhưng luôn cảm thấy mình như một vị cao thủ không xuất đầu lộ diện, vậy nên xông vào chỗ người ta cướp của chiếm luôn núi Uy Hổ, những năm gần đây mới xem như có chút béo bở.

Lần này đến Bình Đô tham gia luận võ chọn rể, trước tiên muốn thể hiện bản lĩnh, thứ hai cũng cuồng dại nghĩ đến việc mình trúng tuyển, có thể được ánh sáng triều đình soi sáng

Võ công của gã so với những người ghi danh chỉ là dạng tầm trung, mấy vòng tỷ thí đầu tiên thắng lợi dễ dàng, nhưng càng tiến vào sau càng khó khăn vất vả hơn.

Lâm Hổ âm thầm mua chuộc vị quân chịu trách nhiệm rút thăm, sau khi biết được đối thủ của mình liền ngầm ra tay từ phía sau, khi thì cưỡng ép, khi thì dụ dỗ, mà lần này thí sinh tham gia đa phần người trẻ tuổi, da mặt mỏng kinh nghiệm trên giang hồ cũng ít ỏi, bị gã làm phiền cũng chọn cách nhún nhường, thế nên gã mới có thể đi tới bước này của cuộc so tài.

Ai ngờ đâu vào buổi tỷ thí của hai mươi thí sinh ngày hôm nay, gã đυ.ng phải Kiếm Thập Lục chưa từng bại trận, chỉ mới qua một chiêu đã rớt đài. Vì quá mất mặt, lúc này mới phái người tới gây sự.

"Bỉ nhân bất tài, Huyền Thiên minh Tiết Tu."

Người điều khiển trấn giữ cây búa tinh chủy chính là vị trung niên ban nãy, hiện tại thấy đối phương bước lên trước nhẹ nhàng chấn chỉnh xoay thanh kiếm chút, sau khi gã ta cầm búa tinh chùy về lại mới cắm kiếm vào vỏ.

Hắn tiến lên một bước, nắm chặt tay gã kia, giọng điệu thân thiết như đang nói chuyện cùng huynh đệ: "Ta hâm mộ Lâm Hổ đại hiệp đã lâu, hôm nay không ngại có thể nể tình ta dừng cuộc tranh chấp này lại có được không?"

Cánh tay gã bị đối phương nắm đến tê tê, không thể động đậy, khiến cho gã nhất thời vừa thẹn vừa giận, rồi lại không tiện trút cơn thịnh nộ, bị uất nghẹn đến mặt cũng đỏ chót.

Trên chốn võ lâm Trung Nguyên, chỉ cần là người kiếm cơm, đều nghe nói qua về võ lâm. Trước tiên phải kể đến tứ đại môn phái bao gồm: phía Bắc có Huyền Thiên minh, chốn Giang Nam có Phi Tiên môn, Tây có Xuy Tuyết tự, Đông có Đồng Bi cốc. Mà người đang cần ngăn chính là chính mình chủ Huyền Thiên minh Tiết tu tại Yến châu.

Ở trên giang hồ, Huyền Thiên minh được thành lập từ rất sớm, nếu so tên tuổi với ba môn phái còn lại thì vang đội hơn nhiều. Bản minh chủ Tiết Tu nổi tiếng hào khí, rộng rãi thân thiện, ở trên giang hồ rất được lòng người, cộng thêm việc kiếm pháp của Huyền thiên minh chính là dương cương thuần khiết, kiếm pháp ngang dọc phóng khoáng, vô cùng nổi tiếng ngoài giang hồ.

Hiện tại, Tiết Tu đã nói như vậy cũng tính là cho Uy Hổ sơn mặt mũi rất lớn. Trong lòng gã suy nghĩ một chút, tuy có không cam lòng, vẫn cố nuốt xuống cơn giận này mở miệng nói: "Nếu Tiết minh chủ đã mở miệng, ta tạm tha cho tên tiểu tử này."

Nhìn gã ra khỏi quán rượu, Tiết Tu quay sang nam nhân mặc y phục đen kia hành lễ, còn nói một tiếng đã quấy rầy.

Nam tử mặc áo đen cũng không đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một chút: "Huyền Thiên minh Tiết Tu, ta sẽ nhớ kỹ."

"Ta cũng không phải bắt Táng Kiếm sơn trang trả nợ ân tình, không có ta, các hạ cũng nhất định có thể lo liệu được chuyện này. Ta chỉ muốn mượn cơ hội này kết bạn, chẳng biết ó thể mời các hạ dời một chuyến sang bàn ta trò chuyện không?"

Nam tử mặc áo đen dường như không có ý nhận lấy ý tốt của Tiết Tu, chỉ móc ra một tấm gỗ màu đen trong ngực đưa cho đối phương: "Muốn tìm người hay gϊếŧ người, chỉ cần mang cái này tới tìm ta, từ đây cho tới ngày luận võ chọn rể kết thúc ta đều sẽ ở gian thứ ba ở phía đông trong khách trạm này."

Bởi do thân phận bị bại lộ, Kiếm Thập Lục không nhấn nhá ở lại lâu, mà trực tiếp lên lầu đi vào gian phòng nghỉ.

Thấy đối phương chưa lên tiếng đáp trả lời mời của mình, Tiết Tu cũng không giận, mà gọi tiểu nhị tới cho hắn mấy lạng bạc vụn: "Lấy một vò rượu ngon cho đại hiệp kia, bạc thừa giữ lại tu sửa quán."

Tiểu nhị hớn hở nhận lấy bạc, rồi ra phía sau chuẩn bị mang rượu ra chuẩn bị đem đến phòng của đối phương. Chủ quán lúc này cũng sai người tới thu dọn đống bữa bãi dưới đất, còn những vị khách giang hồ còn lại trong quán cũng không nhiều chuyện nữa, mà bắt đầu tập trung uống rượu của mình.

"Sư phụ, đó thật sự là Thanh Sương kiếm sao?"

Chờ khi Tiết Tu ngồi trở lại bàn, đồ đệ của hắn Trịnh Thư nghiêng đầu hỏi: "Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy người của Táng Kiếm sơn trang, bọn họ không phải tị thế (*) không xuất hiện hay sao, làm sao lại tới nơi tập hợp quyền quý này chứ?"

— Cách ly với thế giới bên ngoài.

Trịnh Thư trước đây cùng từng đấu với Lăng Triệt, tuy là thua thảm, thế nhưng với bản tính của hắn, thì tiến vào danh sách mười người đứng đầu cũng không phải việc khó, chỉ là suốt bao ngày tỷ thí qua, hắn chưa nhìn thấy người "Kiếm Thập Lục" này, ngay cả tên cũng chưa từng nghe qua, có lẽ là thay tên đổi họ đến tham dự buổi tỷ thí.

Chỉ là một sơn trại nho nhỏ sao có thể dò la ra được thân phận của người kia? Phải biết trên giang hồ này, người hoặc việc mà Táng Kiếm sơn trang đã muốn che giấu thì cực kỳ khó tra xét được.

"Bọn họ ít xuất hiện trước mặt mọi người, nếu không phải gã người núi Uy Hổ kia chỉ đích danh, thì e là không có ai có thể nhận ra. chỉ là Lâm Hổ chỉ biết đánh nhau kia thế mà cũng biết được người của Táng Kiếm sơn trang, đúng là chuyện bất ngờ."

Tiết Tu tất nhiên cũng nghĩ tới vấn đề này, hắn cầm một chiếc đũa gõ lên chung rượu âm thầm suy nghĩ một lúc, sau dường như nhớ ra gì đó, thoạt nhếch miệng cười không nói gì.

Trịnh Thư được xem là đệ tử cưng của Tiết Tu, những năm gần đây Trịnh Thư đều theo hắn bôn ba trên giang hồ, thành thử ra kiến thức cùng những tin đồn đều nắm rõ hơn những người trên giang hồ bình thường. Tiết Tư trời sinh tính thẳng thắn hiên ngang, luôn trưng bộ dạng chuyện gì ta cũng không gạt tên đồ đệ ngươi. Chỉ là hiện tại Trịnh Thư còn quá nhỏ, tính tình mưa nắng thất thường, bèn không nhịn được đem suy nghĩ trong lòng Tiết Tu nói hoạch toẹt ra: "Sư phụ, nếu giang hồ không được vẫn còn có triều đình, người núi Uy Hổ này không phải là..."

Tiết Tu vừa nghe sắc mặt liền biến đổi, vội vã ngắt ngang: "Họa từ miệng mà ra, có vài thứ nên chôn sâu trong lòng mới đúng là đạo giữ mình."

Đột nhiên bị ép phải dừng câu chuyện này lại, Trịnh Thư có chút không vui, khi tự mình ngẫm nghĩ trong lòng, cậu cũng cảm thấy rùng cả mình.

Tuy nói Táng Kiếm sơn trang chiếm được một địa vị cao trên giang hồ, thế nhưng những thông tin về sơn trang này được xem là bí ẩn. Người của Táng Kiếm sơn trang hệt như thần long chỉ thấy đầu mà không thấy đuôi, rất ít người thấy được diện mạo thật của bọn họ, song cũng không dám hoài nghi tính thật giả những tin tức bọn họ thu được. Nếu như phải tìm một tổ chức có thể chống lại Táng Kiếm sơn trang, thì theo như lời đồn chỉ có một mình "Ám Hương Các".

Nghe đồn Ám Hương Các là mật các của hoàng gia, vì ngăn ngừa tai mắt cho đế vương, chịu trách nhiệm thám thính thiên hạ. Nếu như gã kia nhờ có Ám Hương ác nhận ra thân phận Kiếm Thập Lục, vậy xem ra buổi luận võ chọn rể của trưởng công chúa Cảnh Hòa lần này, liệu có như bên ngoài đồn là mang danh tổ chức cho có, hay là nên nói bệ hạ dùng khách giang hồ ngụy trang, sau đó âm thầm trong bóng tối chọn ra ứng cử viên phò mã?

"Phụ thân, lúc đi mẫu thân cũng đã dặn người đừng ra mặt, tại sao phụ thân lại quên chứ."

Một thanh âm của thiếu nữ bất ngờ vang lên phá vỡ bầu không khí đang im lặng của hai người sư đồ bọn họ. Cô nàng đang lên tiếng chính là nhi nữ duy nhất của Tiết Tu – Tiết Ấu San, năm nay nàng mới mười sáu tuổi, đây cũng là lần đầu tiên theo phụ thân mình ra ngài trau dồi kiến thức.

"Hành tẩu giang hồ, có thể giúp thì giúp thôi." Tiết Tu nhỏ giọng nói, lại nhìn ra bốn phía chung quanh: "Nếu ta không ra tay, thì người chung quanh kia chắc chắn cũng sẽ hành động. Đến lúc đó vị kia có thể không giữ được mạng, tuy nói người ở núi Uy Hổ làm chuyện không quang minh lỗi lạc, thế nhưng tội cũng không đến mức đáng chết."

"Dù cho những người kia không ra tay, con thấy đại hán kia cũng không sống nổi." Trịnh Thư tiếp lời.

Ánh mắt Tiết Tu lộ ra vẻ tán thưởng: "Con thấy được sao?"

Vào lúc gã kia bổ cây búa lưu chùy xuống, thanh kiêm bên hông Kiếm Thập Lục dần ra khỏi vỏ, lúc đó nếu Tiết Tu không ngăn lại, chỉ sợ là chút ánh kiếm đã sớm bay ra cắt đứt cổ họng của gã.

"Trên giang hồ đồn thanh kiếm Thanh Sương kia lợi hại ở chỗ xuất ra cực nhanh, chỉ cần tung một chiêu chỉ thấy ánh kiếm, không thấy kiếm đâu, mạch máu phong bế, huyết dịch kết đông bỏ mạng, sư phụ đã từng chứng kiến qua chưa?"

"À, ta không có duyên nên chưa từng thấy." Tiết Tu là một vị si mê kiếm, khi nhắc tới kiếm, ánh mắt sáng lên: "Năm đó Kiếm Thập Lục mang theo thanh kiếm này từ nam tiến lên bắc, kɧıêυ ҡɧí©ɧ kiếm khách sáu châu nhưng không một địch thủ. Cũng vì lẽ đó khi Táng Kiếm sơn trang được thành lập, liền nghênh đón kiếm Thanh Sương này vào trang làm thành viên thứ mười sáu. Lúc đó đợi đến khi ta quay về, Thanh Sương kiếm đã vào trang, vẫn chưa có cơ hội tranh tài cùng hắn."

Nếu như đi tìm hiểu ngọn nguồn gốc rễ, Táng Kiếm Sơn Trang không tính là một giang hồ môn phái, ban đầu nơi đây chỉ là nơi trưng bày những thanh kiếm nổi danh thiên hạ của hoàng đế lập nước Triệu Hòa Dụ, bây giờ trong trang vẫn còn thờ phục Triệu Hòa Dụ cùng thanh Thiên Tử kiếm mà đối phương luôn mang theo mình tranh giành thiên hạ.

Chờ thiên hạ yên ổn, Táng Kiếm dần dần liên kết với kiếm khách trong giang hồ, chỉ cần một danh kiếm bắt đầu xuất hiện, sơn trang sẽ mở nghênh đón người gia nhập, sau đó sẽ mở trang hai mươi năm như một buổi tiệc nghênh đón một danh kiếm mới. Trong khoảng hai mươi năm mở sơn trang đó, muốn cưỡi ngựa làm ăn hay giúp đỡ tranh chấp các môn phái gì cũng được, nếu như có chuyện bất bình, oán hận cá nhân, cảm thấy khó có thể cầu xin xét xử quang minh ở công đường, cũng có thể đến Táng Kiếm sơn trang cầu xin lấy lại công đạo.

Người Táng Kiếm sơn trang đều là danh kiếm tị thế cùng kiếm khách ẩn cư, thế nhưng một khi đã ban cho một thỏa thuận ân tình gì đó, thì bọn họ đều sẽ giữ lời.

Cho tới nay, có người lấy những bí ẩn trong giang hồ để đánh đổi cầu xin Táng Kiếm sơn trang ra tay giúp đỡ, dần dần, Táng Kiếm sơn trang cũng dần lộ diện hơn. Theo lời giang hồ đồn đại, Táng Kiếm sơn trang là một nghĩa trang chôn cất kiếm, mà trên bia đá có khắc: Phàm là chuyện bất bình ở đời, đều có thể bình định bằng kiếm.

Bởi vậy, vừa nãy khi gã kia vừa nói ra thân phận Kiếm Thập Lục, những người giang hồ bốn phía xung quanh đều có ý muốn gϊếŧ hắn dâng cho Táng Kiếm sơn trang đổi lấy một ân tình.

Nhìn thấy minh chủ Huyền Thiên minh Tiết Tu được Táng Kiếm sơn trang tặng cho một giao dịch, mặc dù bọn họ đỏ mắt ghen tỵ, nhưng e dè địa vị của Tiết Tu, cũng không dám manh động hó hé gì.

Tiết Tu cầm lệnh bài đen kia nhìn, hắn cảm giác thứ này nóng bỏng tay hệt như đang cầm một củ khoai nướng vậy, nhất thời không biết dùng cho việc gì bèn cho vào trong ngực, sau đó không quên dặn dò đệ tử cùng nhi nữ mình không nên tùy tiện ra ngoài.

"Phụ thân, không bằng chúng ta dùng cơ hội này dò la một chút tin tức từ đại sư huynh đi, không phải phụ thân cùng mẫu thân cũng muốn biết tung tích của huynh ấy sao? Hơn nữa đại sư vào cũng từng đến Táng Kiếm sơn trang, trang chủ bọn họ chắc chắn biết tung tích huynh ấy."

"Coi như biết được, thì ta nên dùng bộ dạng gì để gặp hắn chứ?" Tiết Tu chợt thở dài.

Huyền Thiên minh có hai danh kiếm, một thanh là Huyền Thiên kiếm nằm trong tay hắn, thanh còn lại là Bàn Long Kiếm đang ở trong tay đại đệ tử của mình. Hướng Vãn Địch là học trò cưng của Tiết Tu, tâm tính thuần khiến, trí tuệ thông minh, mười sáu tuổi tinh thông kiếm pháp Huyền Thiên minh, ở trong môn phái không có ai là địch thủ. Tiết Tu thấy vậy liền để hắn ra bên ngoài ngao du, ai mà có ngờ chuyến này một đi đã không trở lại.

Khi đó Tiết Tu đang bế quan, chờ đến khi hắn ra khỏi, thì Hướng Vãn Địch đã mất tung tích. Hắn hỏi thăm dò la khắp nơi, có người nói đệ tử của hắn lĩnh hội được kiếm tâm của Bàn Long kiếm, được trang chủ Táng Kiếm sơn trang mời vào trang, cũng có người nói hắn tẩu hỏa nhập ma, sau khi tàn sát toàn bộ thôn trang liền nhảy xuống vực bỏ mạng, còn có người đồn hắn khinh thường kẻ địch yếu, nổi lên tranh chấp cùng một môn phái nhỏ, sau cuộc tranh đấu tàn khốc kia, môn phái đó đã bị hắn diệt sạch, mà chính hắn cũng trọng thương mà chết.

Tiết Tu điều tra nhiều năm, còn lấy danh của Huyền Thiên minh, thế nhưng vẫn không có chút manh mối, khả năng Hướng Vãn Địch không còn trên nhân thế ngày một rõ ràng. Thế nhưng hắn vẫn ngoan cố mà tìm kiếm, mãi đến tận khi Táng Kiếm sơn trang mở trang, hắn cũng không dám đi cầu xin tra xét chân tướng, cứ như chỉ cần ôm hy vọng tiếp tục tìm, thì Hướng Vãn Địch vẫn còn khả năng tồn tại trên thế gian này.

Năm đó hắn đã từng ra sức khuyên bảo Hướng Vãn Địch nên ra ngoài giang hồ, thế nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của một sư phụ. Tiết Tu cứ lấy việc đó tự trách mình, trên dưới Huyền Thiên minh từ dạo đó cũng ít đề cập đến chuyện sư huynh, tránh để sư phụ nghe cảm thấy đau lòng.

Thoáng một cái mười năm trôi qua, bây giờ có cơ hội thám thính đại đệ tử mà mình luôn mong nhớ, thế nhưng Tiết Tu lại có chút do dự.