Tướng Khanh

Chương 9: Trăng như lưỡi câu

Lý An có chút sợ Triệu Nguyên Thịnh.

Từ mười tuổi đến mười tám tuổi, hắn được nuôi dưỡng ở Thịnh Thân vương.

Lão vương gia vẫn chưa khắt khe với hắn, nhưng bởi thân phận đặc thù của mình, cho nên hắn luôn cư xử cẩn trọng, làm việc gì cũng lo lo sợ sợ, điều này làm cho Triệu Nguyên Thịnh vô cùng ngứa mắt, bản thân người này di truyền bản tính tự phụ của hoàng gia, cả ngày cứ lầm lì không thích nói chuyện như ông cụ non, thành thử ra nhìn cái điệu bộ khép nép của Lý An không thuận mắt chút nào cả.

Dưới cái nhìn của Triệu Nguyên Thịnh, người sống ở đời vốn là nên đội trời đạp đất sống sót, mặc dù là thân ở ngục tù, nhưng khí chất cùng tôn nghiêm hoàng tộc có ra sao cũng không thể vứt bỏ,

Vốn hai người họ một ở đông viện, một ở tây viện không liên quan đến nhau. Triệu Nguyên Thịnh cũng xem như mắt không thây tâm không phiền, thế nhưng trong một buổi dạ yến trong cung, khi tiên đế chỉ thân thiết hỏi Lý An sống ở Thịnh Thân phủ thường đọc sách gì, thì cái con người này cứ lúng ta lúng túng như thể trên pháp trường, cứ rầm rì suốt hồi lâu không nói được câu đầy đủ nào.

Tiên đế chỉ cười ha ha rồi cho qua, thế nhưng Triệu Nguyên Thịnh đang trong giai đoạn cực kỳ sĩ diện cảm thấy mất mặt không thôi, cho nên sau khi trở về liền lôi Lý An đến phòng mình mà hung hăng tra xét qua những cuốn sách của đối phương.

Lý An vẫn hầm hừ không chịu nói ra khiến cơn thịnh nộ Triệu Nguyên Thịnh dâng trào, hắn bèn tự mình ra trận mỗi này lên lớp đều xách theo Lý An, còn theo dõi đối phương làm xong bài tập. Lý An đến bây giờ vẫn còn thấy ám ảnh, hắn sợ nhất chính là những lúc không học thuộc, Triệu tiểu vương gia hừ lạnh một tiếng, hắn liền ngoan ngoãn xòe lòng bàn tay ra chịu đòn.

Vốn là dự định khi xong cái buổi tiệc tối không mấy vui này, hắn chuẩn bị sẽ dẫn Mai Thiều lén lút tránh đi, thế nhưng còn chưa kịp chuồn khỏi Ngọc Lan đài, người bên cạnh bệ hạ đã dẫn Mai Thiều đi, chỉ để lại mình hắn, hắn lại không muốn vào trong gặp mấy lão cổ hũ trong triều cho nên dự định đứng ở đây mà chờ.

Bên trong Ngọc Lan đài, các nữ nối đuôi nhau tiến vào thu dọn sạch tàn cuộc, còn bản thân hắn dựa vào gốc cây hoa lan đờ người ra.

Mặt trăng đã lặng lẽ treo trên đỉnh cây hóa thành một hình lưỡi liềm mỏng manh lãnh lẽo, song cũng ưu ái tỏa ánh sáng lung lung soi sáng đóa lan kia. Mặt trăng kia cứ lơ lửng trên trời cao dường như muốn cắt gãy cành hoa, thế nên nên thoạt nhìn cành hoa kia trở nên mỏng manh run run rẩy rẩy.

Hắn cứ ngước đầu, nhìn này đóa hoa như phát ra ánh sáng kia.

Thoạt nhìn một lúc, lại phát hiện ban nãy Mai Thiều đứng trước tàng cây này đang ngước đầu nhìn thấy gì.

Hắn nhìn thấy một khoảng trời ngập hoa, từng đóa lan tầng tầng lớp lớp đè ép trên bầu trời, lộ ra chút khe hở nhỏ chiếu xuống nhưng mảnh vỡ xanh lam tinh khiết, song khi rọi qua khóm hoa này hình dạng trở nên nhỏ vụn sắc bén.

Chỉ là hiện tại hoàng hôn đã không còn, chỉ sót lại một ánh trăng cho hắn nhìn.

"Ngươi đứng ở chỗ này làm gì?"

Nghe được thanh âm của Triệu Nguyên Thịnh, hắn cũng không thèm nhúc nhích mà vẫn tiếp tục ngước đầu: "Đang nhìn trời đêm."

Không biết tại sao, hắn cảm giác ngày lúc này đây, bản thân đột nhiên không còn sợ Triệu Nguyên Thịnh nữa. Hắn cảm giác như mình đang ở một góc an toàn, không ai có thể xúc phạm tới mình.

"Ngươi bị ngốc hay sao?" Triệu Nguyên Thịnh cũng ngẩng đầu nhìn một chút, trời đêm dần đậm.

Hắn lại hung hăng nhấn đầu đang ngước của Lý An xuống: "Ngẩng lên lâu quá sẽ bị chóng mặt."

Lý An đúng là có chút hơi choáng. Hắn ngớ ra một lúc, rồi mơ màng dùng đôi mắt hơi trợn to ẩn chứa nụ cười phong lưu, hệt như mới vừa tỉnh ngủ nhìn người trước mặt mình.

Dựa vào khoảng cách của hai người, Lý An có thể ngửi được mùi rượu nồng nặc trên người đối phương.

"Năm xưa khi người rời khỏi phủ Thịnh Thân vương, ngươi nói với ta mình chỉ thích nữ nhân." Triệu Nguyên Thịnh thoạt cắn răng đêm từng chữ từng chữ ra khỏi miệng: "Lúc ở Kiến châu dám cầm lệnh bài của ta cứu hồng nhan, đúng là dùng thích quá nhỉ."

Lý An nhất thời tỉnh lại, mồ hôi lạnh sau lưng bắt đầu xuất hiện. hắn cảm giác khi nãy nhất định là đầu óc của mình do ngước lâu quá mà bắt đầu có vấn đề rồi, sao mình có thể không sợ người này cho được? Đặc biệt là một Triệu Nguyên Thịnh uống say.

Hắn không dám ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyên Thịnh, đành không thể làm gì khác hơn là cố gắng thu mình lui về phía sau từng chút từng chút một.

Qua một lúc yên lặng hồi lâu, chợt nghe thấy tiếng đối phương than oán bên tai.

"Ngươi đừng nói gì hết."

Lý An kinh ngạc ngẩng đầu lên, đang định phản bác: "Ta cũng chưa nói chữ nào mà" thế nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ai kia trở nên thâm trầm đáng sợ, giống như nhiễm phải màu đen xám xịt từ màn đêm chợt ngưng lại.

Triệu Nguyên Thịnh không được tự nhiên né tránh cái nhìn chằm chằm đối phương, song còn giơ tay che kín đi cặp mắt của hắn.

"Ta đã từng nghĩ người sống trên đời, tất nhiên sẽ có khí khái cùng tôn nghiêm của mình. Cứ nhu nhược chịu nhục chi bằng chết quách đi cho rồi. Thế nhưng bây giờ ta mới phát hiện ra là bản thân nông cạn, trên thế gian này, có rất nhiều người muốn sống tiếp nhưng lại là một chuyện khó khăn, ta chỉ vì xuất thân được trời cao ưu ái liền yêu cầu người đời phải thế này thế nọ, ngẫm lại quá mức buồn cười. Nếu ta rơi vào tình cảnh như Mai Thiều, có lẽ cũng sẽ không thể như hắn, ta không thể sống được một cuộc đời như vậy, đúng là ta quả thực thua kém hắn."

"Còn một chuyện, đáng lẽ năm xưa ta không nên ép buộc ngươi học những thứ kia. Ngươi vốn sống trong thân phận đặc thù, chỉ có biện pháp giấu khôn mới có thể sống tiếp. Nếu ta không ép ngươi, tiên đế sẽ không vì ngươi bất ngờ lộ ra tài năng mà kiêng kị, biến thành bộ dạng này."

Việc Triệu Nguyên Thịnh ép Lý An đọc sách cực kỳ có hiệu quả, về sau trong một buổi thi tài thơ giữa đám con cháu thế gia, Lý An dưới sự cổ vũ Triệu Nguyên thịnh đã dũng cảm nói ra suy nghĩ của mình, cũng như nhìn thấy ánh mắt hàm ý sâu xa từ tiên đế.

Một tháng sau, phụ mẫu hắn bỏ mạng ở nơi biên cảnh. Tiếp đó, thúc phụ Lý Thành Kế nhân cơ hội dự tang mà bỏ trốn, khiến cho tình cảnh của hắn ở tại Bình Đô ngày một chật vật.

Trong lòng hắn vẫn nhớ đến ánh mắt tiên đế nhìn mình, nó trông lạnh lẽo hệt như loài rắn rết vậy, cứ dõi theo hắn như hình với bóng. Ánh mắt đó về sau trở thành nỗi ám ảnh vào ban ngày, ác mộng vào đêm, khiến hắn sợ không dám tỉnh, cũng không dám ngủ say.

Sau đó Lý An cứ như vậy mà rong ruổi ở trong thanh lâu tại Bình Đô nửa tháng, hắn sa vào rượu chè cùng mùi hương ngào ngạt tận tình thanh sắc, cho đến khi Triệu Nguyên Thịnh tìm tới đẩy hắn ra khỏi thanh lâu. Nếu không có đối phương, có lẽ suýt chút nữa hắn đã để chính mình say đến bỏ mạng ở trong chốn thanh lâu rồi.

"Ngươi đừng sợ." Triệu Nguyên Thịnh chạm vào đôi tay lạnh lẽo kia.

Lý An lúc này mới phát hiện ra tay mình đang run, những năm gần đây hắn tự nhận bản thân sống phong lưu phóng khoáng, thậm chí bản lĩnh dỗ ngọt người cũng đạt tới đỉnh cao.

Nhưng ở trước mặt Triệu Nguyên Thịnh, hắn hệt như kẻ khờ ngay cả câu nói đơn giản thế cũng nói không ra, rõ ràng trong lòng hắn rõ tài trêu ghẹo của mình chỉ cần vài câu nói thường ngày liền có thể giảm bớt bầu không khí căng thẳng của tình huống này, thế nhưng chỉ một chữ hắn cũng không nói được, đành chẳng thể làm gì khác hơn là mặc cho nước mắt chảy ra.

Hắn cực kỳ căm ghét dáng vẻ nhu nhược khó tả bây giờ của mình. Tại sao khi hắn rơi vào tình cảnh khó coi, Triệu Nguyên Thịnh đều xuất hiện trước mặt mình chứ.

"Ta đi rồi, ngươi trở về, phải cố gắng."

Triệu Nguyên Thịnh buông lỏng tay ra.

Lý An lại ngẩng đầu lên, đóa lan ban nãy đã không còn trên ngọn cây nữa rồi.

Hắn không ngoái nhìn bóng lưng người rời đi, cũng chẳng hề mở miệng nói nửa lời.

___________

Bên trong nội điện.

Triệu Trinh đang tự chơi cờ một mình. Quân cờ trắng đen xếp ngang dọc trên bàn cờ, hiện tại hai phe đang trong tình thế chém gϊếŧ lẫn nhau không khoan nhượng.

Triệu Trinh xoa một quân cờ đen, thế nhưng hắn vẫn chầm chậm không đặt xuống.

Trong điện có một toà y khí, quanh năm đều có người châm nước, khi đầy nước sẽ nghiêng, đến khi rút xuống liền thẳng lại. Tiếng nước cứ nổi lên, nhưng không chút nào quấy rầy đến hứng thú chơi cờ của quân vương này.

"Mai Thiều, ngươi nghiên cứu ván cờ xem, quân đen này nên đặt ở đâu đây?"

Triệu Trinh nhìn người đang quỳ ngồi ngoắc ngoắc tay: "Lại đây giúp trẫm đi."

Mai Thiều không nhúc nhích: "Tội nô không dám. Ván cờ của bệ hạ cao thâm, tội nô khó mà giải được."

Triệu Trinh cũng không lật tẩy hành động chưa liếc mắt nhìn đã lên tiếng ca ngợi ván cờ này, mà chỉ xoa xoa quân cờ đi đến trước mặt Mai Thiều: "Trẫm muốn dùng quân cờ đen này phá vỡ thế cục, thế nhưng lại sợ quân đen này xâm nhập thuộc địa của quân trắng, bị vây ăn mất, cho nên cứ do dự mãi mà không quyết định được. Không biết ngươi có biện pháp song toàn nào hay không?"

"Chỉ là bỏ một quân cờ mà thôi." Mai Thiều trả lời, "Lấy một quân cờ đổi được thế cục bệ hạ muốn, là phúc của quân cờ."

Triệu Trinh nở nụ cười, tự mình dìu hắn lên: "Không hổ là nhi tử Mai gia, quả là có tác phong vị tướng. Những tên đại thần bên ngoài đều cảm thấy trẫm triệu Hiệp Ân vương về. nhưng ngươi nên hiểu, người trẫm muốn triệu về là ngươi." Sau đó phất tay với lão thái giám Phúc Thuận bên cạnh: "Cho ngồi."

"Ngươi cũng đã thấy những chuyện trong buổi yến tiệc, trẫm vừa đăng cơ có rất nhiều chuyện không thể tự mình làm chủ được, có một số việc cần đến sự giúp sức của ngươi." Triệu Trinh vỗ vai Mai Thiều, sau đó lại trở về chỗ ngồi trước bàn cờ, nhẹ nhàng cảm thán: "Trẫm cũng chỉ còn một đội Ngự Lâm quân trong cung, nếu như có thêm một Cảnh vương, trẫm biết lấy cái gì bảo vệ giang sơn Lê quốc đây."

Chỉ qua vài câu, Mai Thiều đã hiểu được ý của Triệu Trinh, năm đó tướng quân tùy tùng Mục Đức đế tranh đấu giành thiên hạ, sau khi Lê quốc được thành lập liền lần lượt được phong cho một vùng đất cùng binh quyền. Những vị hoàng đế mấy đời sau kiêng kỵ nhất chuyện binh quyền sa sút, thế nhưng lần nào thu binh quyền về cũng nhận tổn thất rất lớn.

Vào thời điểm quân hầu cùng triều đình đang trong cục diện lưỡng bại câu thương(*), triều đình không thể làm gì khác hơn là cố gắng nâng đỡ những người tướng lĩnh mới, song bọn họ cũng sợ mình giẫm lên vết xe đổ, cho nên liền phái quan chức tới thống nhất quản lý quân đội, chỉ khi nào lên chiến trường mới lệnh tướng lĩnh điều khiển binh lính. Binh cùng tướng chia lìa, hai phe không phục, dẫn đến việc khó được thắng lợi.

(*) Cả hai bên đều bị thua thiệt.

Tình cảnh chiến đấu nay hơn nửa phải dựa vào các quân hầu, thế nhưng dựa vào tập tục cha truyền con nối này, đám con cháu đời sau vốn đã mất đi tài năng làm tướng của các bậc cha chú, nhưng vẫn ngoan cố cầm giữ binh quyền không tha.

Người trong quân muốn dựa vào quân công thăng tiến còn phải nhìn sắc mặt bọn họ, lúc hành binh lại phái cả đống văn thần đi theo, dưới sự áp bực kia, quả thực rất khó tạo cho những tướng tài xuất sắc lộ diện. Quanh đi quẩn lại, vấn đề trị quân của Lê quốc gần rơi vào tử cục.

Kể từ sau khi tiên đế xử tội Mai gia cầm đầu mấy nhà võ tướng mưu phản, tướng tài cản trở nên khan hiếm. Bây giờ Triệu Trinh dồn vào tình cảnh không có tướng nhờ cậy, nếu không vì vậy, hắn cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng một người đã từng có tội mưu phản trên người như Mai Thiều.

Chỉ là người Mai Thiều này, liệu có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng mình mà ngoan ngoãn làm một con cờ tốt hay không?

Triệu Trinh quan sát người trước mình, chợt phát hiện bản thân cũng không có quá nhiều liên quan đến hắn. Lúc tiên đế còn tại vị, Mai Thiều chỉ là một vị công tử thế gia, thường ngày sẽ vào cung vấn an Mai quý phi, còn hắn khi đó chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, sống ở biệt viện hẻo lánh tính ra cũng chạm mặt không được mấy lần với Mai Thiều.

Người này đã từng được gia tộc che chở quá tốt, số lần trên chiến trường cũng chỉ được mấy trận, chính sự càng không để hắn nhọc lòng. Chỉ là không biết những nôi đau đơn cùng biến cố trong những năm gần đây, liệu có mài giũa một vị công tử cao ngạo không màng thế sự kia tàn nhẫn chút trở thành một lưỡi dao sắc, thay hắn đi đánh vỡ thế cuộc giương cung bạc kiếm trong triều này hay không?

Mai Thiều vẫn một mực quỳ cung kính không ngẩn đầu lên, nhưng trong lòng y biết vị quân vương này đang thầm đánh giá chính mình. Hắn cũng ngầm nhớ lại không biết liệu y và tân quân này trước đây có từng có giao tình tới lui gì hay không, sau đó sực nhớ ra, chỉ có một lần đó khi truyền Lý An trở về thì trong phong thư có đề một câu: "Hoa lan Bình Đô nở rực rỡ, vốn nên thưởng thức cùng nhau, Hiệp Ân vương cùng mỹ nhân về thăm lại chốn cũ, cùng trẫm ôn lại tình quân thần."

Mai Thiều thầm đánh cược một ván, dã tâm của vị tân quân này không chỉ là ngôi đế vương, mà hắn còn muốn nắm giữ quân quyền cùng nhân lực chặt chẽ, chỉ cần chính mình giơ cánh tay lên, thì núi non cũng sẽ trở mình cùng hắn.

"Tội nhân nhất định không phụ lòng bệ hạ." Nếu câu nói này đặt trước cuộc đánh cược kia, chỉ qua vài câu, Mai Thiều biết Triệu Trinh đang ám chỉ điều gì.

"Trẫm chờ đến ngày ngươi lấy thân phận thần tử đứng trên cung điện." Triệu Trinh khẽ nhìn người này, trong lòng âm thầm có chút chờ đợi, nói không chừng Mai Thiều thật sự là người có thể phá vỡ thế cục trên triều đường Lê quốc.

Sau khi cả hai biết rõ tâm ý trong lòng đối phương, Mai Thiều nói chuyện phiếm vài câu qua loa cùng Triệu Trinh, sau đó lui ra.

Triệu Trinh buông lỏng quân cờ đen trong tay mình, đoạn quan sát một lúc, sau đó đặt nó sang một bên, rồi lại lấy con cờ đen khác trong hộp đi một nước khác.

Tòa y khí kia sau khi đổ hết nước lại lật xuống, sau khi gây ra một trận thanh âm trong cung điện liền yên tĩnh lại.

Chợt có ai đó gõ nhẹ hai lần ở sau tấm bình phong, Phúc Thuận vội vã vòng ra phía sau đẩy Bạch Bỉnh Thần đi ra.

"Lạc tử vô hối(*). Nghiễn Phương ngươi cũng không cần tiếp tục khuyên trẫm."

(*) Làm người khi đưa quyết định thì phải rõ ràng, đã hạ quyết định sẽ không hối hận.

Ở sau tấm bình phong nghe xong cuộc trò chuyện giữa hai người, Bạch Bỉnh Thần cảm thấy trên người có chút hàn ý, hắn thu tay về lại trong tay áo, còn chưa kịp mở miệng đã bị Triệu Trinh chặn ngang.

"Trẫm biết ngươi muốn nói gì."

"Vì lẽ đó bệ hạ để thần đứng ở sau tấm bình phong nghe, chính là muốn nói với thần là ngài sẽ không nghe theo ý của thần sao." Bạch Bỉnh Thần trực tiếp đi vào trọng tâm.

"Phải, trẫm cần một người giúp trẫm thu binh quyền về tay mình, mà người kia ngoại trừ hắn ra không còn một ai khác."

Mai Thiều thật sự là con cờ mà Triệu Trinh muốn đưa ra nhằm chỉnh đốn lại quân quyền, bản thân đối phương xuất thân từ nhà võ, dưới sự rèn luyện chỉ dạy bao năm, cũng nhìn có chút tài năng thống lĩnh quân lính.

Huống hồ bây giờ người trong triều cấu kết với nhau phức tạp khó lường, sợ là bứt dây động rừng(*). Nếu như bản thân chọn cho một quân cờ mà cả nhà đều bỏ mạng, sống hết vinh nhục nắm trong mình, có thể điều khiển được mới là chuyện tốt.

(*) Ý trong truyện không biết ai kết bè phái với ai, nếu chon sai người sẽ dẫn đên kết cục xấu.

"Bệ hạ chớ quên, năm đó tiên đế hạ chỉ tru di Mai gia. Mai Thiều hận Triệu gia, nếu bệ hạ nuôi một con hổ dưới giường e thật sự là nguy hiểm." Bạch Bỉnh Thần vẫn cố gắng thuyết phục Triệu Trinh, quân cờ này như không có sự ràng bước, cộng với việc năm xưa, chỉ sợ hiện tại nỗ lực duy trì cân bằng trong triều sẽ càng trở nên khó khăn hơn.

"Nghiễn Phương, trẫm không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa."Triệu Trinh nhìn thẳng Bạch Bỉnh Thần: "So với nguy hiểm năm đó khi mưu đoạt ngôi vị thì đây chả tính là gì. Hơn nữa, trẫm vẫn còn có ngươi."

Triệu Trinh thả chậm tốc độ nói, tựa như thử thăm dò phản ứng Bạch Bỉnh Thần: "Năm đó quan hệ giữa tiên đế và Bạch lão gia chủ rất tốt, nếu quả thật có một ngày như vậy, quân thần hai người ta và ngươi cũng không ngại noi theo."

Nghe vậy, ngón tay giấu trong lớp y phục của Bạch Bỉnh Thần hơi run lên, thế nhưng đôi mắt nhìn lấy Triệu Trinh không lộ ra chút tâm tình nào.

Đột nhiên nhắc lại chuyện năm xưa, bầu không khí trong điện chợt ảm đạm. Vụ biến cố Thương Sơn, Bạch gia cũng có tham dự, nếu không phải ngay tại thời khắc quan trọng, Bạch gia bắt đầu lưỡng lự, quay sang phản bội Mai gia, thì việc cải triều hoán đại cũng chưa biết chừng sẽ thành thế cục gì. Về vụ việc Bạch gia đạp này lên xương cốt của các nhà võ tướng khác bước chân vào triều đình Lê quốc, đây vốn chẳng phải giai thoại hào quang hay ho gì, mà địa vị nhà Bạch gia ngày một bành trướng, cho nên về sau không ai dám nhắc đến nữa.

Bây giờ...

Bạch Bỉnh Thần nhìn vị đế vương mình phụ tá bấy lâu này, lần đầu tiên cảm thấy có chút kinh sợ. Đối phương đã từng là một vị hoàng tử ham chơi nhát gan, còn phải đợi mình dỗ ngọt mới chịu đi đọc vài trang sách, ấy vậy mà bây giờ đã học được cách nắm thóp khuyết điểm lẳng lặng uy hϊếp hắn.

"Cứ làm những gì bệ hạ mong muốn." Bạch Bỉnh Thần qua loa đáp thuận theo hắn, nhưng sự lạnh lùng trong mắt lại đậm thêm mấy phần.

Quân thần sáu năm, Triệu Trinh tất nhiên cũng hiểu được một chút những cảm xúc của Bạch Bỉnh Thần, nhưng hắn lại không để ý tới cảm xúc che dấu ẩn sau đôi mắt kia.

Triệu Trinh đi tới trước mặt Bạch Bỉnh Thần, sau đó nửa ngồi nửa quỳ xuống nhìn đối phương, trong mắt chứa ý cười nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu gối của hắn khẽ nói: "Trẫm bận bịu chính sự trong triều không chút thời gian nghĩ ngơi, dẫn đến việc không sao quản được việc chỉnh đốn hậu cung, thành ra gần đây hoàng hậu lao tâm lao lực, mấy ngày này đột nhiên đổ bệnh. Tình tỷ đệ Bạch gia vốn nồng nàn, nếu ngươi có thời gian thì tới thăm nàng một chuyến."

Bạch Bỉnh Thần nhìn đối phương, tuy hắn đang ngồi xổm xuống ngước lên nhìn mình, thế nhưng y lại cảm nhận mình hệt như bị đối phương nhìn từ trên cao xuống mà soi xét đánh giá.

Thấy Triệu Trinh dùng Bạch Tử Khâm uy hϊếp mình, Bạch Bỉnh Thần chợt tỉnh táo lại.

Bạch Bỉnh Thần nhớ tới ngày đăng cơ đại điển của Triệu Trinh, khi đó hắn mặc một tân long bào đổi mũ miện cũng nửa ngồi nửa quỳ như vậy ở trước mặt mình, nhìn hai chân tàn phế của minh, hai mặt lặng lẽ đỏ ngầu.

Bạch Bỉnh Thần không nghĩ tới Triệu Trinh sẽ làm ra hành động như vậy ở buổi đại điển đăng cơ, cuống quít muốn đỡ hắn dậy, thế nhưng lại nghe thấy thanh âm của hắn nặng nề vang lên trong điện yên tĩnh: "Ta cùng Bạch khanh, trước là bàn huynh đệ, sau mới là quân thần.(*)"

(*) Hiểu nôm na bình thường sẽ như huynh đệ, khi lên triều mới thành quân thần.

Nhìn thấy đế vương kia vẫn ngồi quỳ ở trước mặt mình như vậy, hắn cũng không đưa tay ra mà chỉ mỉm cười: "Thần xin nghe theo bệ hạ chỉ dạy."

Trong lúc Bạch Bỉnh Thần được tiểu thái giám đẩy ra nội điện, y chợt nghe thấy phía sau mình buông lơi một tiếng thở dài: "Trẫm vẫn hy vọng mối hệ thân thiết huynh đệ cùng quân thần của ngươi và trẫm vẫn như trọn vẹn song toàn. Đừng cô phụ trẫm, làm trẫm thất vọng năm đó đã chọn ngươi."

Đã vào xuân, thế nhưng đêm vẫn lạnh như nước, đổ ập xuống bao phủ từ đầu tới chân hắn, duy chỉ có một mảnh mặt trăng cong cong treo cao giữa trời kia là có có chút ấm áp.