Editor: Mer
Trong mộng, cậu đang bị hai ngón tay nắn bóp âm đế, tiểu âm đế đáng thương bị nhéo sang hai bên đến mức lay động. Khối thịt mềm nho nhỏ bị đùa bỡn, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy qua huyệt khẩu không ngừng.
Bị nam nhân trong mộng đùa bỡn, Diệp Lan Tinh cảm thấy càng ngày càng nóng. Cậu không nhịn được nỉ non vài tiếng rồi vén áo lên, lộ ra hai hạt đậu nhỏ có màu hồng nhạt.
Hai viên đầṳ ѵú đã đứng thẳng lên, bình thản dựng đứng trên bộ ngực. Như hòn đá nhỏ, hồng nhạt đáng yêu.
Tay của Diệp Lan Tinh không nhịn được mà tiến đến xoa bóp đầṳ ѵú của chính mình, ngón tay qua khe hở kẹp nhũ viên cọ xát.
Nam nhân kia lúc này đã dùng ngón tay cọ vào âm đế rồi lặp đi lặp lại, môi âʍ ɦộ phì nộn bị chới đến phình lên, yếu ớt bị chơi thành sưng đỏ. Nhưng hắn không có chút ý tứ nào muốn dừng lại.
Đem Diệp Lan Tinh chơi đến khóc lóc rêи ɾỉ: "Ân..ư..ưmm..không...cần sờ... a..a"
Một đêm nữa qua đi, Diệp Lan Tinh mở mắt ra mới phát hiện mình lại mộng xuân tiếp. Cư nhiên chính mình lại mang qυầи ɭóŧ cùng áo cởi hết xuống, mà khăn trải giường vốn dĩ rất sạch sẽ giờ lại bị nước thấm ướt.
Diệp Lan Tinh hơi mở chân ra, thấy ở dưới chân cũng dính nhớp nháp, cậu lại bị chơi đến cao trào rồi.
--------------------------------------
Ở giữa [ bên trong xe ngủ bị đại ca đùa bỡn tiểu huyệt, bị chơi đến triều xuy ]
Diệp Lan Tinh trực tiếp vọt vào trong trời mưa, rất nhanh cả người cậu đã ướt đẫm. Ông trời đúng là lạnh lùng thật, cậu ôm hai tay, ánh mắt mờ mịt mà tiến về phía trước.
Bởi vì trời mưa quá to, làm tầm nhìn trở nên mịt mờ. Diệp Lan Tinh không thể không một bên dùng tay gạt nước một bên cắm đầu chạy.
Kết quả là cậu bị lạc vào một con hẻm nhỏ, cũng may ở đây còn có một chiếc lều nhỏ còn có thể tránh mưa.
"Đây rốt cuộc là nơi nào vậy..." Diệp Lan Tinh nhìn xung quanh, nhưng càng nhìn, lại càng cảm thấy xa lạ. Phía sau ngõ truyền đến vài âm thanh hỗn loạn còn kèm theo nhưng câu thô tục.
Diệp Lan Tinh ngẩng đầu lên nhìn thấy mấy tên côn đồ đang dùng ánh mắt da^ʍ tà nhìn về phía cậu, tên đi đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Theo lâu như vậy cuối cùng cũng bắt được cậu rồi!”
“Các người muốn làm gì” Thân thể của cậu phát run, nhẹ nhàng hỏi. “Đương nhiên là muốn làm ngươi rồi” Tên đi đầu cười da^ʍ tà: “Nào, bọn mày đem quần áo nó cởi xuống cho tao !”
Diệp Lan Tinh căng thẳng, vội vàng chạy vụt ra ngoài, may mà chạy kịp. Cậu bất chấp vũng nước to dưới chân, dùng hết sức lực tiến đến đường lớn mà chạy.
Mà tại thời điểm giao lộ, nghênh đón cậu là chiếc ô tô đang lao tới. Diệp Lan Tinh bị trượt chân, ngã xuống đất.
Bất quá là chiếc xe không đâm vào cậu mà dừng trước mặt.
Cửa xe mở ra, Diệp Lan Tinh co rúm người lại nẩng đầu lên, trước mắt cậu là người đan ông tuấn mĩ, ánh mắt như hàn sơn băng tuyết, khí chất cao ngạo.
Trong tay hắn đưa ra một chiếc ô, xuống xe đi đến trước mặt Diệp Lan Tinh. Cậu vội vàng đáng thương mà mở miệng ra cầu xin: "Xin anh dẫn tôi theo có được không, ở đây có người đang đuổi theo tôi."
Cậu biết người trước mắt là người thừa kế lớn nhất trong cốt truyện, Giang Bằng.
Giang Bằng rũ mắt thoáng Diệp Lan Tinh, chẳng nói chẳng rằng đem cậu bế lên đưa vào xe.
Diệp Lan Tinh có chút kinh ngạc, nhưng xác thực là đối phương cao hơn cậu rất nhiều, thân hẳn là sắp tới 1m9, thời điểm tay đơn bế cậu lên trông cậu thực sự rất giống như tiểu hài tử.
Xe di chuyển một lần nữa, không gian bên trong xe rất rộng lớn, nhìn không nghĩ rằng ở trên là xe tự điều khiển.
Diệp Lan Tinh có chút câu nệ mà ngồi xuống, nước trên người cứ chảy tí tách chảy xuống sàn, cậu nâng đôi mi ướt dầm dề lên nhỏ giọng nói: "Cảm ơn"
Giang Bằng từ trong áo rút ra chiếc khăn bông rồi đưa cho cậu, nhẹ nhàng nói: "Lau đi" Diệp Lan Tinh vội vàng tiếp nhận, phát hiện mình làm ướt hết lưng ghế, nháy mắt mặt đỏ bừng, cùng Giang Bằng duy trì một khoảng cách xa.
"Cậu có thể ngủ một lúc đấy, đến nhà tôi rồi thay quần áo sau" Ánh mắt Giang Bằng nhàn nhạt đảo qua vùng cổ trắng nõn và đỉnh tai hồng nhạt của Diệp Lan Tinh, càng ngày càng thâm trầm.
Hắn nhìn qua vị thiếu niên bên cạnh nghiêng đầu ngủ, ánh mắt thêm vài phần tối sầm.
Thỏ con này quả nhiên còn rất non nớt, không biết mình đã rơi vào cái hố lửa khác mơ ước thân thể của cậu biết bao nhiêu.
Đơn thuần đến mức không hề phòng bị, thật là khiến cho người ta hung hăng mà quát tháo.
Toàn bộ phần áo trên của Diệp Lan Tinh đã ướt đẫm, lớp vải trong suốt đã phác thảo tinh tế thân thể của cậu, phần ngực trắng tuyết cùng hai viên đậu đỏ mê người hiển nhiên cũng lộ ra, áo vải ướt đẫm dán chặt vào vòng eo gầy yếu, ở dưới là đôi chân dài nhỏ yếu ớt.
Đôi mắt của thiếu niên nhắm chặt, vừa khóc không được bao lâu nên khoé mắt còn hồng hồng, hàng lông dài nhẹ rũ xuống.
Mê người nhất chính là bờ môi đỏ bừng hơi hé mở như gọi nhười đến hôn vào.
Nhìn đến đôi mắt của Diệp Lan Tinh, Giang Bằng tưởng tượng đến việc lột quần áo của cậu xuống, đem cây côn ŧᏂịŧ hung hăng cắm vào đôi môi hồng nhuận của thiếu niển, buộc cậu phải rơi nước mắt, ngắm nhìn dáng vẻ dáng thương hề hề của cậu khi phun ra nuốt vào cây côn ŧᏂịŧ lớn.
Ánh mắt Giang Bằng tối xuống vài phần, trực tiếp duỗi tay ra ôm lấy Diệp Lan Tinh đang ngủ vào lòng.
Ngón tay dừng lại ở cánh môi hồng nhuận, lại dùng nó nhẹ nhàng ấn, lại cạy hai cánh môi ra, với vào trong liền chạm được đầu lưỡi ướŧ áŧ mềm mại, người trong lòng vẫn chưa phát hiện được gì, vô thức mà hàm chứa hai ngón tay của hắn.
"Ô..." Diệp Lan Tinh nuốt một tiếng, không phát hiện trong miệng có vật lạ xâm nhập ngược lại còn ngoan ngoãn liếʍ đầu ngón tay ướt nhẹp của Giang Bằng.
Giang Bằng cắn răng nằm bên tai Diệp Lan Tinh khàn khàn nói: "Thỏ con dâʍ đãиɠ thật đấy" Hắn tiếp tục có ý xấu dùng tay khuấy đảo khoang miệng thẳng đến khi miệng của cậu không khép lại được hắn mới bỏ tay ra.
Giang Bàng không trực tiếp lau nướn miếng chảy ra của Diệp Lan Tinh đi mà dùng tay nhẹ quệt chúng rồi bôi toàn bộ lên đầṳ ѵú lên đầṳ ѵú hồng hào tạo ra phong cảnh cực kì da^ʍ mĩ.
Đầṳ ѵú phấn nộn lộ ra, hai viên đậu nhỏ bị nhéo lên, rất nhanh chúng đã bị nhéo đến cương cứng, đầṳ ѵú bị lạnh mà run cầm cập.
Bàn tay Giang Bằng có nhiều vết chai nhẹ nhàng lướt qua đầṳ ѵú của Diệp Lan Tinh, nó sưng to lên giống có thể chảy ra sữa.
Diệp Lan Tinh đang ngủ say hoàn toàn không phát giác ra ra điều gì, chỉ có thể phát ra tiếng nỉ non, bất an mà vặn vẹo thân thể.
“Bảo bối ngoan nào”
Giang Bằng trực tiếp duỗi tay xuống hạ thân của cậu, bàn tay to lớn thăm dò tiến đến qυầи ɭóŧ sờ vào tiểu côn ŧᏂịŧ mềm mại.
Sờ tiếp xuống dưới, thì hắn cảm nhận được một khe thịt ướt đẫm, còn ở phía sau đang nhẹ nhàng chảy ra da^ʍ thuỷ trong nhục động khiến qυầи ɭóŧ ướt đẫm một mảng.
Giang Bằng nhíu mi dưới, cởi một nửa quần của Diệp Lan Tinh xuống dưới, nhìn thấy qυầи ɭóŧ màu trăng sạch sẽ bị thấm ướt ở đỉnh.
Hầu kết lăn lộn một chút, bàn tay to lớn kia được một phen kéo hết quần của cậu xuống.
Phía dưới tiểu côn ŧᏂịŧ phấn điêu ngọc trác là một tiểu hoa huyệt xinh đẹp. Âʍ ɦộ sạch sẽ trắng hồng không chút lông mao chỉ lộ ra chút phần đầu.
Giang Bằng nhếch môi, có lẽ tiểu âm đế chưa từng có người xâm phạm thế nên trông nó cực kì ngây ngô.
Thì ra là người song tính, hắn đúng là nhặt được báu vật rồi.
Mà bởi vì như vậy, Giang Bằng cứ thế nhìn chằm chằm vào hạ của Diệp Lan Tinh, huyệt khẩu mê hồn chậm rãi đóng mở chảy ra dòng dâʍ ɖị©ɧ trong suốt, làm hết âm huyệt.
Cố tình Diệp Lan Tinh vẫn còn trầm mê trong giấc ngủ, đôi chân mảnh khảnh vô lực rũ xuống lộ ra non nửa chân tâm tiểu hoa tâm, mà gương mặt hồn nhiên của thiếu niên kia hoàn toàn không biết chính mình đang bị thị gian.
Giang Bằng nhẹ nhàng dùng tay xoa nắn âʍ ɦộ, cảm giác ấm áp mềm mại làm hạ thân hắn căng cứng như muốn nứt ra.
Bất động một lúc rồi hắn kéo căng đôi môi âʍ ɦộ phì nộn ra, tiểu thịt đậu xấu hổ mà lộ ra, nhan sắc cực kì xinh đẹp.
Chỉ là ngón tay hơi chạm nhẹ một chút, tiểu huyệt phía dưới đã chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.
"Mẫn cảm đến như vậy à?"
Có lẽ phúc phận trời sinh của hắn là phải thao chết tiểu tao hoá này rồi.
Hơi thở của Giang Bằng nóng rực, ngón tay của hắn lại tiếp tục sờ soạng phần trên, ngón tay lại sờ soạng đến âm đế nhợt nhạt, dùng lực cọ xát bề mặt khiến tiểu thịt đậu bị đùa bỡn đến sưng đỏ.
Nổi lên màu sắc dâʍ đãиɠ, da^ʍ huyệt cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn ra như suối, ướt hết chỗ ngồi.
"Ân...a..." Diệp Lan Tinh cau mày, mắt nhắm chặt và miệng hơi nói mớ, vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn cậu có hơi chuyển sang tỉnh giấc.
Vốn đang mơ màng vì nghĩ mình đang mộng xuân chợt thấy thân dưới một đợt lạnh lẽo.
Giống như thực sự có người dùng tay nắn bóp tiểu thịt viên của cậu vậy. Hạ thân ướt nhép không chút thoải mái, dòng nước nóng chảy ra không ngừng.
Ở thân dưới động tác vẫn ko ngừng, hai ngón tay của Giang Bằng nhéo đầu âm đế xả lộng sang hai bên, giống như muốn kéo môi âʍ ɦộ sang hai bên.
Hắn nhẹ nhàng xoa nắn thịt tiêm, moi đào khe thịt bên trong. Dùng tay khác xoa vòng vòng thịt viên.
Chưa bao giờ chịu đựng kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn như vậy Diệp Lan Tinh nơi nào chịu được việc đùa bỡn quá mức như vậy.
Trên mặt cậu rất nhanh bị trêu đùa đến mức ửng đỏ, hàm răng cắn chặt bờ môi mềm mỏng mỏng chính mình không phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Tâm tình quá mức khẩn trương ngược lại còn khiến cho dâʍ ɖị©ɧ chảy ra nhiều hơn, trong xe ngập tràn tiếng nước ái muội.
Thật khó chịu...Ngứa, ngứa quá...Bên dưới ngứa...
Giang Bằng rất tự nhiên mà cúi đầu, không hề biết Diệp Lan Tinh đang dần thanh tỉnh. Hắn bị da^ʍ huyệt đang chảy nước kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức hạ thân ngạnh không chịu được.
Nhưng hắn biết hiện tại không phải thời điểm tốt, đành phải thu liễm lại.
Giang Bằng tiếp tục dùng tay cọ âm đế đã bị chơi đến sưng đỏ, dâʍ ŧᏂủy̠ đã dính đầy tay, một đường dài thẳng tiến về phía trước.
Đem dâʍ ɖị©ɧ tinh tế bôi lên tiểu thịt đậu phát tao.
Nhục huyệt đang chảy nước bị đại chưởng gắt gao ngăn chặn, tiếp đến là một trận mưa rền gió dự kɧoáı ©ảʍ ập đến.
Hai ngón tay dừng lại ở chỗ huyệt khẩu, lòng bàn tay gắt gao chống lên âʍ ɦộ nóng rực.
Bàn tay đánh bạch bạch vào âm đế đáng thương, bị xoa nắn bẹp dí lại co rúm đứng thẳng lên.
Chưa từng trải nghiệm đối đãi mãnh liệt như vậy nên Diệp Lan Tinh không thể chịu được nữa, nhưng cậu không thể hiểu được tại sao thân thể mình mềm như bông.
Kêu cũng không phát ra tiếng chỉ than ra những tiếng rêи ɾỉ mềm mại, mũi chân cuộn tròn, huyệt khẩu phun ra một cỗ dâʍ ɖị©ɧ ấm nóng, làm ướt nửa bàn tay của Giang Bằng.
Đầu óc cậu mê mê hoặc hoặc, còn nghĩ do mình kẹp chân, nửa mơ nửa tỉnh mà ngủ tiếp.
[Thỏ con bị chơi huyệt đến triều xuy]
Ánh mắt Giang Bằng nhìn xuống nửa bàn tay ướt nhẹp còn dính da^ʍ thuỷ trong suốt bên trên. Hắn giơ tay lên ngửi khàn khàn giọng nói: “Tao hoá”
Chờ đến khi Diệp Lan Tinh tỉnh dậy đã qua không biết bao lâu rồi, cậu imơ mơ màng màng mà mở mắt ra còn Giang Bằng vẫn như cũ mà ngồi ở bên cạnh.
Mà trên người cậu cảm giác rất kì quái, giật giật chân có cảm giác dính dính nhão nhoét một mảnh. Tiểu huyệt lại càng khó chịu hơn, ngay cả đầṳ ѵú cũng có chút sưng đỏ.
Cậu nhìn lên cửa sổ xe, cư nhiên nhìn thấy mặt mũi mình đỏ ửng giống như vừa trải qua một trận hoan ái.
Tại sao lại…Chẳng lẽ là do vừa nãy cậu mộng xuân…
——————————————————————————
Nửa đêm uống nước bị nhị ca nhìn thấy, dươиɠ ѵậŧ cọ huyệt, chân giao khiến da^ʍ thuỷ văng tứ tung. [ trứng • khăn giấy ma sát huyệt, dâʍ ɖị©ɧ chảy không ngực ]
“Đến nơi rồi, xuống xe đi” Giang Bằng bước xuống xe rồi mở cửa ra, Diệp Lan Tinh chân bước theo sau, trên mặt còn chưa rút ửng hồng, nhỏ giọng mở miệng nói: “Cảm ơn” Chậm rì rì mà đuổi theo đi theo bước chân của Giang Bằng.
Giang gia là hào môn nhất nhì ở thành phố Z, chủ nhà tu sửa xa hoa vô cùng. Hoa viên cùng biệt thự đều được thiết kế riêng, Diệp Lan Tinh không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Thời điểm mở cửa ra, Giang Bằng đột nhiên mở miệng nói: “Tôi biết chuyện của cậu rồi, là công ty Diệp gia gặp vấn đề về tài chính phải không? Cậu đây là bị đuổi ra ngoài?”
Diệp Lan Tinh nắm chặt góc áo, hơi gật đầu rũ mi nói: “Ngây người ở trong nhà suốt mười mấy năm, ai ngờ nháy mắt lại trở thành người xa lạ, có phải rất buồn cười hay không…”
Vừa nói dứt câu, khoé mắt cậu bỗng cay cay, mà Giang Bằng không chút biểu tình lại nói: “Làm quá lên chính là bọn họ, cậu không cần phải ôm hết cái sai về người mình đâu.”
Cửa chính bị đẩy ra, lộ ra huyền quan* tránh lệ huy hoàng cùng phòng khách, Diệp Lan Tinh có chút rối rắm, hiện tại trên người cậu đang ướt sũng, khẳng định nếu đi vào sẽ làm dơ sàn nhà.
*Huyền quan: khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào nối với phòng khách.
“Vào đi, nếu cậu nguyện ý thì về sau cậu có thể ở đây, Giang gia sẽ là nhà của cậu” Giang Bằng nhàn nhạt nói.
Diệp Lan Tinh nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn, nâng đôi mắt ngập nước lên,
không thể tin được mà nhìn Giang Bằng, lắp bắp nói: “Này, anh vì sao lại…”
———————————————
Wào, 2k8 chữ, chắc t chết mết =)))
dài vl