Tiểu Mỹ Nhân Ngoan Ngoãn Bị Thuần Phục

TG1 - Chương 1.2

Nghe tới đây thực sự không khó chút nào.

Rốt cuộc cậy cũng đã từng xem qua khômg ít loại tiểu thuyết như vậy, xem qua nhìn nó có chút đơn giản.

Diệp Lan Tinh cuối cùng cũng chấp nhận hiện thực, chống cằm ngồi dưới đất, xoa đôi mắt phiếm hồng, hít cái mũi rồi nhỏ giọng hỏi: "Tôi đến thế giới đó cần phải sắm vai vào nhân vật nào vậy? Tôi thực sự không biết diễn kịch, lời thoại có thể không nói có được không?"

Âm thanh vui sướиɠ của máy móc vang lên, bỏ qua việc mình không có tay 523 cọ cọ nói:"Ký chủ bảo bối đừng lo lắng quá, cậu muốn sắm vai các nhân vật sẽ không có loại phiền não này đâu"

"Nói rõ ràng hơn là gồm có vườn trường văn, cậu sẽ là tuỳ tùng vạn nhân mê ngồi ăn dưa của đồng học; tổng tài văn, là một nhân viên bị mắng cả ngày, chăm chỉ làm công tác xã; tu chân văn, cậu chỉ là người có tư chất bình thường, là pháo hôi có văn võ gì đều bị đánh chết; hào môn văn, cậu sẽ không được sủng ái, hay là gia cảnh sa sút, là thiếu gia giả bị vứt bỏ."

Cứ tưởng sẽ là khung cảnh mộng mơ mãnh liệt, thế nhưng lại là một chậu nước đá đổ ầm xuống người mình. Diệp Lan Tinh rũ mi, lẩm bẩm nói: "Tôi thảm như vậy cơ á..." 523 hoàn toàn không cảm nhận được cảm xúc của Diệp Lan Tinh đang trùng xuống, tiếp tục bổ thêm đao nữa: "Nói chung là bi kịch toàn thể, là phông nền chuyên nghiệp có tên khó nghe hơn chính là pháo hôi."

"Ngươi không cảm thấy nói như vậy là phi thường đả kích lòng tự tin của ký chủ ngươi sao?" Cậu cảm thấy rất buồn bực, thứ nhất là bị xe đâm , thứ hai lại phải làm pháo hôi nữa "Bây giờ mà làm pháo hôi thì tôi phải câu dẫn vai chính công thế nào đây?"

523 vô cùng tin tưởng vào mình mà nói: "Yên tâm đi ký chủ, cậu chính là có thiên phú dị bẩm, hãy tin tưởng bản thân mình có thể đi! Hơn nữa nếu là nhân vật pháo hôi thì sẽ có nhiều tự do hơn đó nha, không bị hạn chế bởi thiết lập đâu."

Bởi vì căn bản có sắp xếp cho cậu thiết lập nhân vật đâu.

Diệp Lan Tinh bò từ mặt đất lên trên, hai chân rầm rì, đôi mắt còn ửng hồng so với con thỏ thì giống y hệt " Tôi làm gì có thiên phú dị bẩm gì, còn làm pháo hôi nữa, tôi trước giờ còn chưa câu dẫn ai bao giờ, vì sao lại tuyển tôi chứ?"

523 sang sảng mang theo giọng cười, an ủi nói: "Yên tâm đi, ký chủ tuyệt đối có thể mà! Như vậy là cậu đã chuẩn bị tốt rồi sao?" Diệp Lan Tinh thở dài, dậm chân một cái "Nhưng mà ngươi đừng gọi là ký chủ bảo bối nữa...Diệp Lan Tinh, đó là tên của tôi."

"Tốt! Vậy bây giờ chúng ta tiến luôn vào bối cảnh thế giới thứ nhất đi"

Trước mắt một trận bạch quang hiện lên, Diệp Lan Tinh cảm nhận được thân thể mình nhẹ bẫng. Ập vào trong đầu là những ký ức xa lạ, giống như một bộ phim điện ảnh được phát lại trong đầu vậy.

[Bối cảnh: Diệp Lan Tinh lúc 3 tuổi có một gia đình giàu có nhận nuôi, cùng thân sinh vai chính gió êm sóng lặng lớn lên đến năm 18 tuổi. Nhưng công ty của cha liên tiếp xảy ra vấn đề về tài chính, trong nhà nguy cơ phá sản rất cao thế nên cha mẹ liền thẳng thắn thừa nhận thân phận thật của Diệp Lan Tinh, tàn nhẫn đem cậu đuổi ra khỏi gia môn. Diệp Lan Tinh lưu lạc trong trời mưa to, suýt nữa bị tên côn đồ đầu đường cưỡиɠ ɧϊếp, trong lúc chạy trốn thì bị xe tông chết trong mưa.]

Diệp Lan Tinh nhíu mày, cư nhiên là cái chết này giống y hệt cậu, khả năng cao cậu thực sự là thiên tuyển chi tử rồi*.

Thiên tuyển chi tử: nhưng người xui xẻo.

Bạch quang vụt tắt, Diệp Lan Tinh bị dùng sức lay động mà tỉnh lại, run rẩy mà hé mi mắt, phát hiện mình ngã trên mặt đất, đưa tay sờ lên mặt thì phát hiện măt có vệt nước. Thì ra là nước mưa rơi xuống.

"Đau quá" Cậu run rẩy mà đỡ cây cột bên cạnh đứng lên, thấy trên tay mình có vết trầy xước chắc là không cẩn thận bị đυ.ng vào, cũng may là chưa bị truyền tống đến lúc bị xe tông. Bên cạnh còn có âm thanh của phụ nữ có chút sốt ruột:

"Ai da, con cái đứa nhỏ này, chạy cái gì chứ! Có phải còn nghĩ mình bị thương là được ở đây thêm mấy ngày? Lan Tinh, ta mấy năm nay có bạc đãi con chút nào đâu, thực sự đem con nuôi như ruột thịt vậy. Nhưng con cũng thấy rồi đấy, hiện tại chúng ta sinh hoạt bình thường thôi còn khó khăn, làm thế nào để nuôi dưỡng thêm con nữa? Chúng ta còn phải đưa Tiểu Ứng ra nước ngoài, dù sao cũng là ruột thịt, cần hưởng nền giáo dục tốt nhất, con hiểu đúng không?"

"Ta nuôi con nhiều năm như vậy cũng coi như đã tận tình tận nghĩa, cũng không cần con phải dưỡng lão cho chúng ta và con cần phải nhớ rằng nếu không có chúng ta nhận nuôi thì cả cuộc đời con đều bị huỷ ở cô nhi viện đấy! Hiện tại con rời đi đã là báo đáp tốt nhất cho chúng ta rồi."

Mắng một hồi xong là tiến vào, Diệp Lan Tinh bị nữ nhân kia hống một hồi đến mức lỗ tai ong ong, môi mấp máy nhưng không nói được gì. Người phụ nữ kia đột nhiên đóng sầm cửa lại, cứ như sợ cậu sẽ tiến vào vậy, cư nhiên còn khoá cửa lại.

523 đúng lúc này mở miệng: "Vì để ký chủ thích ứng được nên tên nhân vật đều giống cậu đó nha."

Diệp Lan Tinh thực sự không lo lắng về cái này, cậu nhìn về cái gương bên trên phía cây cột, bên trong có phản chiếu lại bộ dạng của bản thân, kì thực là không khác lắm về cậu lúc trước. Thoạt nhìn có chút gầy yếu, bộ dạng ngây ngô hồn nhiên.

Chớp mắt hay mở miệng một cái thực sự rất câu dẫn người khác, tương phản 10 phần. Cậu thở dài, tương đối lo lắng vì kế tiếp phải làm sao để tránh khỏi tên côn đồ đầu đường, lại còn bị xe tông trong cốt truyện nữa chứ, nhưng càng khó hơn là làm sao để gặp vai chính công đây?

Trứng màu:

"Ân...a..a.hức..cảm...giác lạ quá...Khó chịu...thật khó chịu." Bờ môi hồng của Diệp Lan Tinh phát ra những tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ.

Cậu chính là đang nằm thẳng trên giường, bộ dạng như đang ngủ, mày nhíu chặt lại, bàn tây trắng nõn vô thức sờ đến hạ thân, cọ cọ một chút làm rơi qυầи ɭóŧ, lộ ra môi âʍ ɦộ phấn nộn chưa bao giờ bị đυ.ng đến.

Diệp Lan Tinh không biết mình đang làm cái gì, cậu ý thức được việc mình đang bị vây ở trong mộng, cả người trần trụi bị một nam nhân ôm lên, hai chân hơi dang ra. Nam nhân kia vươn tay ra mà chạm vào tiểu hoa tâm của cậu.

Ngón trỏ nhẹ nhàng đè nặng vào âm đế tiểu xảo, đem nó hơi lôi ra rồi xoa lộng. Cảm giác kỳ quái truyền đến, tê tê dại dại, tựa như có một cỗ hỏa len đến từ bụng nhỏ.

Cậu muốn chạy trốn nhưng lại phát hiện mình không thể động đậy, chỉ có thể thừa nhận được nam nhân ôm vào lòng dâʍ ɭσạи.

Mà nam nhân kia càng ngày càng quá mức, đem cậu thay đổi vị trí dùng sức tách hai chân ra, triệt để lộ rõ phong cảnh sắc tình giữa hai chân. Đại chưởng cũng không chút lưu tình nào mà bao trùm toàn bộ âʍ ɦộ, vừa nóng vừa khó chịu.

"Ân...a...a, nóng quá...đừng chạm vào tôi..." Diệp Lan Tinh không nhịn được mà nức nở xin tha. Cậu không hề biết là ngón tay mình chưa bao giờ chạm vào hoa huyệt.

Nguyên nhân đó là vì chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà âm đế co rúm lại, dựng đầu thẳng đứng.