Trainer Paul

Series "Bỏ nhà đi bụi" đến Kanto; Chương 11: Phía trên bầu trời

Editor: Louis

Trên chuyến bay tới Kanto,

Máy bay ở thế giới này rất khủng, dù cho là máy bay dân dụng thì đoạn đường băng lấy đà cũng chưa đến trăm mét, máy bay đã có thể bay vυ't lên bầu trời, tố độ bay cùng với khả năng an toàn vượt xa hành tinh xanh trong trí nhớ của Paul. Trên máy bay, vị trí của cậu ngay cạnh cửa sổ, vừa ngoảnh đầu liền thấy được khung cảnh bên ngoài.

“Xin chào, ngài có thấy phiền không nếu tôi thả Pokemon của mình ra đây?”

Sau khi suy nghĩ một lúc, Paul lấy ra bóng chứa của Turtwig rồi quay sang hỏi người đàn ông bên cạnh. Lúc này, người đàn ông người mặc bộ âu phục chỉnh tề ấy đang tập trung nhìn chiếc laptop trước mặt. Luật bất thành văn khi đi máy bay ở thế giới này cũng giống như trên anime, bạn được phép thả ra những pokemon có kích thước nhỏ, và tất nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời không quấy rầy mọi người xung quanh. Anh ta nhìn thoáng qua quả Poké Ball, rồi hướng mắt tới huy hiệu trước ngực câu, cơ bản đoán được cậu là Trainer mới.

“Cậu có thể thả ra, nhưng chú ý đừng gây ra tiếng ồn lớn, tôi còn cần xử lý nốt một ít công việc của mình.”

Anh vừa nói vừa chỉ về chiếc Laptop. Paul nhẹ nhàng đáp “Dạ.” một tiếng, lễ phép nói: “Tôi sẽ cố gắng không gây ảnh hưởng tới ngài.”

Paul ấn nút tròn trên Poké Ball, quả bóng từ kích thước quả bóng bàn phồng to lên gấp rưỡi quả tennis, từ trong quả cầu là thân hình của Turtwig nhảy ra.

“Turt wig ~ wig?!”

Lúc ra khỏi bóng chứa, Turtwig tưởng bản thân nó sẽ đáp trên đất bằng nhưng không, cảm giác dưới chân là lạ khiến nhóc trượt chân, ngã rầm vào l*иg ngực Paul.

“Yên nào, đừng lộn xộn, hạn chế phát ra tiếng động, im lặng, biết chưa.”

Thấy Turtwig tròn mắt nghi hoặc, Paul không giải thích chỉ nghiêm túc dặn một câu.

“Wi… ~” Turtwig vừa muốn đáp lại, nhác thấy mặt Paul sa sầm, hai chi trước của nhóc vội “che” miệng, đem miệng khép chặt lại. Tò mò, nhóc nhìn ngang liếc dọc mà chỉ thấy toàn người là người, chợt nhóc thấy bên cạnh “bức tường” nhóc đang ngồi có cửa sổ, nhóc vẫn chưa biết đây là chỗ nào. Chợt rùa con thấy mình bị Paul nhấc bổng lên rồi được đặt trên bệ cửa sổ, hướng mắt ra ngoài, nó phát hiện chỗ này không thấy có người hay công trình kiến trúc gì cả.

“Chúng ta, bay lên.”

Sau khi nghe paul nói những lời này, nhóc ngoảnh mặt sang, chỉ thấy Paul lấy tay chống cằm, vể mặt bình tĩnh, hướng tầm mắt xa xăm ra ngoài cửa sổ, nhìn về nơi xa lạ.

“Xin các hành khách chú ý, chuyến bay đến thành phố Cerulean vùng Kanto sắp cất cánh…”

Sau khi đoạn âm thanh quảng bá chấm dứt, Turtwig đột nhiên thấy một đợi chấn động rung lắc truyền từ phía dưới hướng lên, theo sau đó là một trận càng không xong khác, chỉ thấy mặt bàn đột ngột nghiêng, tội cho rùa con đang dùng hai chi sau để đứng nhất thời không thể giữ được thăng bằng, theo quán tính trượt mạnh về phía thành cửa sổ…

“WI ~ wig?”

Turtwig lúc này vẫn còn hoảng loạn không tự chủ được khẽ hô lên một tiếng, nhưng cú va đập trong dự kiến không xảy ra, có một bàn tay kịp nâng cơ thể nhóc, khiến nhóc có chút nghi hoặc mà nhìn Paul.

“Trật tự nào.”

Giữ nguyên tư thế lúc trước, ánh mắt cậu nhìn về phía bên ngoài của cửa sổ, biểu tình trên mặt chẳng có chút biến đổi, chỉ là thay vì lấy một tay chống cằm chuyển thành hai tay ôm rùa con lên. Turtwig chớp chớp mắt, ngoảnh đầu nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiêm ngưỡng cảnh tượng tráng lệ bên ngoài, cảnh tượng mà cả đời nhóc không thể quên. Dưới tốc độ siêu thanh của máy bay, khung cảnh ngoài cửa sổ nhanh chóng thay đổi, từ những tòa nhà to lớn trở nên nhỏ dần, sân bay dần lộ ra toàn cảnh, toàn bộ vùng Sinnoh hùng vĩ như trở thành mảnh ghép trong bộ đồ chơi xếp hình, còn thành phố Veilstone dần biến thành chấm nhỏ trong mảnh ghép ấy. Turtwig khẽ nhếch miệng cười, đôi mắt không rời chứng kiến hết thảy.



Tại thành phố Cerulean,

Cerulean là màu xanh da trời, màu của làn thu thủy, dịu dàng mà huyền bí. Ở đây có một dòng sông như một tấm lụa mềm mại vắt qua, trải dài từ hướng Đông Bắc đến hướng Tây Bắc, vừa cung cấp tài nguyên thủy sản cho cư dân đồng thời tạo điều kiện xây dựng Water Gym-nhà thi đấu hệ nước. Và tất nhiên, nhà thi đấu Cerulean mang hệ Nước, ở chỗ này, cứ cách một khoảng đời gian sẽ diễn ra những concert biểu diễn nước nghệ thuật của bốn chị em Gym Leader-thủ lĩnh nhà thi đấu.

Ra khỏi sân bay, Paul thả chậm bước trên phố, Turtwig an tĩnh đi bên cạnh cậu. Cậu nhìn thành phố ngập tràn hơi thở của Water Pokemon này, quyết định, trước tiên điều chỉnh lại trạng thái cơ thể, chuyến bay trong nhiều giờ khiến cậu và Turtwig không còn ở trạng thái tốt nhất, lấy tình trạng bây giờ mà đi khiêu chiến nhà thi đấu Cerulean thì tỷ lệ thắng sẽ bị giảm đáng kể. Ngoài ra còn vì bây giờ cậu vẫn chưa đạt đủ số lượng Pokemon mà nhà thi đấu yêu cầu cho trận 2vs2. Đa số các nhà thi đấu yêu cầu người khiêu chiến sở hữu ít nhất 2 Pokemon. Nếu đem một mình Turtwig đi khiêu đấu thì không phải là không được, nhưng chỉ mang một Pokemon đi để thách đấu Gym tức là không tôn trọng thủ lĩnh nhà thi đấu, cũng là quá ảo tưởng sức mạnh bản thân. Do đó, Paul quyết định gạt việc khiêu chiến sang một bên, nghỉ ngơi một ngày để điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất, còn khoảng thời gian tới thì dành cho việc đi loanh quanh trong thành phố xem có thu phục được Pokemon nào không.

Thống nhất lịch trình xong, Paul lấy điện thoại mở bản đồ, dựa theo bản đồ nhanh chóng tìm được tòa nhà có phần mái sơn đỏ, chính giữa có biểu tượng quả Poké Ball, đây là Pokemon Center-Trung tâm Pokemon.

“Y tá Joy, phiền chị cho em đăng ký một phòng.”

Đẩy cửa bước vào, Paul trình lên Pokedex của mình cho chị y tá áo hồng. Chị sở hữu gương mặt ưa nhìn, mái tóc hồng phấn cùng với bộ đồng phục gọn gàng xinh xắn là sự kết hợp giữa hai màu hồng và trắng.

“Được, phiền em chờ chị một chút.” Chị Joy nhận Pokedex, sau đó cắm vào giắc máy quét, sau khi xác nhận hợp lệ liền cấp cho Paul chìa khóa, nói: ”Thủ tục đăng ký hoàn tất, em ở phòng 404, nhớ chú ý giữ gìn phòng gọn gàng ngăn nắp.”

“Em biết rồi, rất cảm ơn chị.”

Paul lễ phép đáp, sau đó cậu mang Turtwig đến khu vực nhà ăn, đồ trên chuyến bay cậu cũng ăn không nhiều lắm, thế nên bây giờ cậu đã thấy đói. Được dịp này, cả Turtwig … ừm nhóc không thấy đói … với năng lực tiêu hóa khủng, cũng cùng ăn luôn. Trên bàn ăn có một ít đồ ăn và một cốc nước chanh, tuy cùng ngồi trên bàn ăn nhưng Paul vẫn chưa hề động đũa, cậu mang khuôn mặt vô biểu tình nhìn Turtwig cắm đầu vào ăn núi cơm của nó. Có một điều cậu thật sự phải công nhận là người bình thường chẳng thể nuôi nổi cỗ máy sinh học ngốn cơm khủng khϊếp này, mặc cho Munchlax và Snorlax nổi tiếng với sức ăn lớn, nhưng về mặt mức độ tiêu hóa thì không thể hơn nhóc rùa con này.

Nhẹ lắc đầu, Paul vừa lướt tin tức vừa từ từ ăn, chẳng rõ từ khi nào cậu hình thành thói quen không tốt này. Có lẽ lý do để tiết kiệm thời gian đi?

Thế giới này có điện thoại di động, so với khả năng của thế giới trong ký ức phải gấp vài lần, tiếc rằng dù sở hữu tính năng chất như thế, chức năng của chúng lại không hề đa dạng. Chẳng hạn như Paul, trong điện thoại của cậu không hề có bất kỳ trò chơi nào. Trong thế giới này, những game liên quan đến Pokemon không hề thiếu như Pokémon, Pokémon Anipop, League of Pokémon, vân vân. Nhưng câu hỏi đặt ra, tại sao không ra ngoài và thu phục Pokemon? Do có trải nghiệm chân thực trong cuộc sống, rất ít người chìm đắm vào thế giới ảo trong game. Những trò chơi kiểu này cứ như thế rất khó phát triển. Như Paul, cậu chủ yếu dùng di động để tìm kiếm các kiến thức tương quan giữa các loài Pokemon, vậy đó.

----------------------------

Bản đồ thành phố Cerulean trong game pokemon Fire Red/Leaf Green:Cre: Bulbapedia