P/s: Từ chương này mình bắt đầu đổi xưng hô của nam 9 cho phù hợp ngữ cảnh nha vì tình cảm của nam 9 đã chính thức phát triển sang 1 bước mới rồi, có vài chỗ mình sẽ edit hơi khác phần xưng hô của nữ 9 cho phù hợp ngữ cảnh.
________________________
Hai người hôn nhau một lúc lâu, cho đến khi gần như khó thở rồi mới tách ra.
Triệu Nhu sờ sờ môi, nhớ tới tình cảnh vừa rồi, tức muốn hộc máu nói: "Chu Cẩn Ngôn, ngươi điên rồi phải không ? Ta kêu ngươi dùng miệng đút thuốc cho ta, ngươi thật đúng là đút cho ta, còn đem đầu lưỡi tiến vào, ngươi......"
( lạ ha, không hun thì pùn mà hun rùi thì tức, à mà đừng ai thắc mắc sao chỗ này "ngươi" nha, k có edit sót đâu mình để vậy cho hợp ngữ cảnh )
Nàng tức đến mức ngực không ngừng phập phồng, trên mặt hiện lên một tầng rặng mây đỏ.
Tuy rằng Triệu Nhu thường biểu hiện tác phong lớn mật, phóng đãng không thể kiềm chế được, thậm chí còn không để bụng đến chuyện ranh giới giữa nam và nữ, nhưng trên thực tế ở phương diện nam nữ thì nàng thực sự lại giống như một tờ giấy trắng không hề có một chút kinh nghiệm nào.
Đột nhiên bị Chu Cẩn Ngôn hôn như vậy nên tự nhiên tâm nàng liền có chút không được bình tĩnh.
"Là nàng yêu cầu ta làm."
Chu Cẩn Ngôn ngồi ngay ngắn trở lại mép giường, mắt đen liếc nhìn môi Triệu Nhu một cái, phát hiện đôi môi vốn nên trắng bệch kia đã bị hắn liếʍ ʍúŧ trở nên có chút sưng to, lộ ra nhan sắc phấn nộn làm hầu kết của hắn không khỏi lăn lộn một chút.
Hắn thế nhưng lại phá lệ hiện ra ý niệm muốn hôn ở trong đầu.
Đây là có chuyện gì?
Chu Cẩn Ngôn tự cảm thấy mình không phải là người háo sắc, nhưng phòng tuyến trong lòng hôm nay của hắn lại đang từng bước rơi xuống, hắn nhìn Triệu Nhu càng lâu thì phòng tuyến liền hỏng càng nhanh.
Không kiềm chế được bản năng của mình, Chu Cẩn Ngôn đành phải khụ một tiếng, lại cầm lấy chén thuốc một lần nữa với ý đồ phân tán lực chú ý, nói với Triệu Nhu: "Ừm...... Ta đã đút thuốc bằng miệng cho nàng, vậy ta có thể quản nàng rồi, nàng mau uống thuốc đi."
Triệu Nhu không hiểu tại sao Chu Cẩn Ngôn lại hôn nàng, rõ ràng hắn căn bản là không thích nàng, vậy vì sao hắn lại đáp ứng loại yêu cầu vô lý này của nàng.
Chẳng lẽ là nhìn nàng đáng thương hay sao? Vẫn là nói Chu Cẩn Ngôn kỳ thật là có cảm giác với nàng đi ?
Tưởng tượng đến khả năng này, Triệu Nhu liền ở trong lòng tự cười nhạo ảo tưởng của chính mình.
Triệu Nhu a Triệu Nhu, ngươi còn muốn mê luyến hắn bao lâu nữa đây, hắn chính là một cái đầu gỗ chết ý chí sắt đá nên làm sao có thể có cảm giác với ngươi a, hắn chính là sau khi ngươi bày tỏ vẫn còn thờ ơ, dù nói một câu cũng không có dũng khí, thậm chí hắn còn không thèm quan tâm đến mớ hỗn trướng của ngươi trong hơn mười ngày nay a.
Ngươi còn không tự biết đến cỡ nào, còn ảo tưởng hắn sẽ yêu ngươi sao?
Ngươi chính là một nàng công chúa cao quý, ngươi muốn loại nam nhân nào mà chẳng có, hà tất gì cứ phải treo mình trên cái loại cây này?
Một tia cười khổ hiện lên, Triệu Nhu uống vài ngụm thuốc mà Chu Cẩn Ngôn đút cho, sau đó mở miệng nói: "Được rồi, ta uống xong rồi, bây giờ chàng cao hứng rồi chứ, ta muốn nghỉ ngơi, chàng đi đi."
Nói xong, nàng cũng không thèm liếc mắt nhìn Chu Cẩn Ngôn một cái liền nằm trở lại trên giường, kéo chăn bông lên bao quanh chính mình lại, chỉ lộ ra cái ót cho Chu Cẩn Ngôn.
"Được, nếu nàng muốn nghỉ ngơi thì cứ nói, ta sẽ rời đi trước. Nàng nghỉ ngơi cho tốt đi."
Nhìn Triệu Nhu không hiểu sao lại phát cáu với hắn, Chu Cẩn Ngôn cũng không cảm thấy tức giận, chỉ nhếch lên ý cười trên khóe miệng rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Lát nữa lại đến xem nàng sau.
Khi ra khỏi phòng, Chu Cẩn Ngôn còn quay lại nhìn bóng dáng Triệu Nhu một cái......
Sau khi Chu Cẩn Ngôn hồi phủ liền giải quyết một số việc rồi buổi chiều mới đặt chân đến phủ công chúa một lần nữa.
Trong tay hắn là một hộp đồ ăn, là lúc trước khi hắn rời khỏi phủ công chúa đã dò hỏi tỳ nữ xem Triệu Nhu thích ăn cái gì rồi cố ý đến một cửa hàng nổi danh của kinh thành để mua.
Vốn dĩ là hắn muốn phái hạ nhân đi, nhưng tại một khắc cuối cùng hắn lại đột nhiên đổi ý, đổi thành tự mình đi mua.
Nàng nhìn thấy cái này thì hẳn là sẽ cao hứng một tí đi?
Chu Cẩn Ngôn liếc nhìn hộp đồ ăn trong tay, nở một nụ cười, bước chân nhẹ nhàng hướng đến nội viện phủ công chúa phủ mà đi.
Nhưng khi hắn vừa mới bước vào nội viện, vừa đi tới chỗ ngã rẽ góc hành lang, còn chưa đi vào cửa phòng nghỉ ngơi của Triệu Nhu thì đã nghe thấy thanh âm đối thoại của Triệu Nhu và một người nam nhân xa lạ.
Hai người dường như đang nói về điều gì đó, chọc cho Triệu Nhu cười khẽ một trận.
Chu Cẩn Ngôn vừa nghe thấy, bước chân liền ngừng lại.
Nam nhân bên trong là ai?
Chu Cẩn Ngôn tò mò trong lòng, hắn thuận thế tới gần một cửa sổ trong phòng, dựa vào vách tường bên giường muốn nhìn lén một cái.
Nhìn từ góc độ này liền thấy một sa tăng mặc áo cà sa mặt nghiêng đối diện với hắn, đang nói chuyện với Triệu Nhu nằm ở trên giường.
Chỉ thấy trên mặt hắn treo mỉm cười, tuy chỉ lộ sườn mặt nhưng lại có thể nhìn ra hắn mày kiếm mắt sáng, môi hồng răng trắng, bộ dáng cực kỳ tuấn mỹ đến mức khiến người ta ghen tị.
Thậm chí hắn tuấn mỹ đến mức dù không còn tóc, đầu trọc thì cũng không thể nào che giấu được thần thái long chương như rồng phượng của hắn.
Vị tăng nhân này là ai? Làm sao hắn ta lại ở chỗ này?
Chu Cẩn Ngôn nhìn cách hòa thượng tiếp xúc với Triệu Nhu cùng nụ cười trên mặt của bọn họ, tựa hồ như là bọn họ rất quen thuộc. Xem đến khi đồng tử của hắn không khỏi co rụt lại, tâm giống như bị một bàn tay to lớn bắt lấy, xoa thành một đoàn, mười phần khó chịu......
Vì sao hắn lại như vậy ?