Triệu Nhu muốn phản kháng nhưng sức lực lại không bằng hắn nên đành phải xoay đầu đi chỗ khác, “ Chàng đừng lãng phí thời gian nữa, ta không muốn nhìn thấy chàng, chàng đi đi.”
Chu Cẩn Ngôn như là không nghe thấy lời nàng nói, chỉ lo cầm cái thìa lên, để sát vào miệng thổi thổi, sau đó đưa lên môi Triệu Nhu.
Triệu Nhu ngậm chặt miệng không chịu buông ra, cho dù Chu Cẩn Ngôn có cố thử vài lần thì nàng vẫn không chịu uống thuốc.
Nhìn khuôn mặt gầy ốm của Triệu Nhu không còn phong thái như trước nữa, Chu Cẩn Ngôn liền nóng nảy, đặt thìa xuống, tức giận nói: “Rốt cuộc người muốn như thế nào? Vì sao không uống thuốc? Không uống thuốc, thân thể của người sẽ bị bệnh kéo xuống.”
Tiếp tục quay đầu không nhìn Chu Cẩn Ngôn, Triệu Nhu nghe vậy thì cười nói: “Thân thể của ta như thế nào thì có liên quan gì tới chàng ? Chàng dựa vào cái gì mà quản ta?”
“Chỉ bằng ta là phò mã của người, là phu quân của người. Như vậy ta còn không thể quản người hay sao?” Chu Cẩn Ngôn đúng tình hợp lý trả lời nói.
“Hảo a, đương nhiên có thể quản.” Triệu Nhu đột nhiên quay đầu lại, khóe môi nàng nhếch lên lộ ra vẻ trào phúng, “Nhưng những gì ta yêu cầu chàng có thể làm được sao? Nếu chàng không làm được thì chàng không tính là phò mã của bổn cung, chàng cũng không được quản ta nữa.”
Triệu Nhu thiếu chút nữa đã bị lời nói của Chu Cẩn Ngôn làm cho bật cười, người nam nhân này hơn mười ngày trước còn chẳng quan tâm tới nàng, trước đó lại càng muốn vội vã hòa li, hiện tại thì tốt rồi, nàng bị bệnh thì hắn liền vội vàng chạy tới cửa để lấy quan hệ, lấy thân phận phò mã yêu cầu nàng uống thuốc.
Nghĩ đến chắc là sợ phụ hoàng trách cứ nên hắn mới như vậy đi.
“ Người muốn ta làm gì?”
Chu Cẩn Ngôn đoan chính ngồi ở mép giường nhìn Triệu Nhu, phảng phất như không có việc gì có thể làm hắn khó xử, biểu tình vẫn bình tĩnh như nước.
Triệu Nhu cười ôm mặt nàng, thân thể mềm mại, lưng dựa vào gối, ôn nhu nói:“Bổn cung không muốn dùng thìa uống thuốc, nếu chàng là phò mã của ta vậy thì hãy dùng miệng chàng đút thuốc cho ta đi.”
“Cái gì?” sắc mặt Chu Cẩn Ngôn biến đổi, nhẹ giọng trách nói: “ Người đang nói bậy bạ cái gì vậy, này còn ra thể thống gì nữa ?”
Triệu Nhu ở trong lòng rêи ɾỉ, cho rằng quả nhiên là như thế, cãi lại nói: “A, nếu đã là phu thê thì làm chuyện này có làm sao ? Nếu chàng không muốn thì hãy mau đi đi, đừng ở chỗ này làm bộ làm tịch nữa, nếu chàng sợ bị phụ hoàng trách cứ thì đến lúc đó ta sẽ cầu tình cho chàng, nói bệnh của ta không liên quan gì đến chàng, chàng không cần lo lắng.”
Dứt lời liền vươn tay áp vào ngực Chu Cẩn Ngôn muốn đẩy hắn đi.
Chu Cẩn Ngôn bị đẩy đến lùi về phía sau nửa bước, hắn cúi đầu nhìn xuống tay Triệu Nhu, lại nhìn vẻ mặt quyết tuyệt lạnh nhạt của nàng, yết hầu đột nhiên khô khốc lên.
Trong lòng vắng vẻ như bị khoét rỗng, rất khó chịu.
“Được, ta sẽ làm.”
Đầu còn chưa đuổi kịp thì Chu Cẩn Ngôn đã xúc động mở miệng ra.
“ Cái gì?”
Triệu Nhu hoài nghi là mình đang nghe lầm, sửng sốt một chút.
Nàng còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Chu Cẩn Ngôn cầm chén thuốc vừa uống đổ vào trong miệng hắn, sau đó một tay hắn chống giường một tay chặn nàng lại, hôn lên môi nàng rồi cạy hàm răng nàng ra chuyển hết thuốc vào trong miệng nàng.
Triệu Nhu khϊếp sợ cực kỳ, đầu óc trống rỗng một mảnh, nàng chỉ có thể dựa vào phản ứng bản năng của cơ thể, bị buộc phải nuốt xuống một phần chén thuốc.
Làm sao hắn lại thật sự hôn xuống ? Hơn nữa còn tiến đầu lưỡi vào?
Chờ sau khi nuốt xuống vài ngụm, Triệu Nhu mới phản ứng lại, muốn đẩy Chu Cẩn Ngôn ra.
Nhưng sức của nàng lại quá nhỏ, Chu Cẩn Ngôn căn bản không cản nhận được gì nên Triệu Nhu đành phải từ bỏ, ngược lại dùng đầu lưỡi đưa đẩy, cố gắng muốn đẩy đầu lưỡi của nam nhân ra.
Nhưng Chu Cẩn Ngôn lại không hiểu, hắn còn tưởng là Triệu Nhu đang chống cự uống thuốc nên mới đẩy đầu lưỡi đối kháng với nàng, ý đồ đẩy Triệu Nhu trở về để nàng có thể nuốt càng nhiều thuốc hơn.
Đầu lưỡi mềm mại của hai người cứ như vậy đánh bậy đánh bạ dây dưa bên nhau, dịch miệng và nước thuốc trộn lẫn vào nhau khuấy loạn trong miệng, phát ra tiếng tấm tắc rất nhỏ.
“Ô ô……”
Cảm giác đau đớn kéo dài giữa hai đầu lưỡi khiến Triệu Nhu cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, nàng bị hôn đến thân mình dần dần mềm nhũn ra, tim đập càng lúc càng nhanh, gương mặt tái nhợt thậm chí còn hơi ửng hồng.
Vào lúc này, nàng đã tạm thời quên mất hết thảy sự không thoải mái, say mê đến trầm mê đi vào nụ hôn này, thậm chí nàng còn chủ động dùng đầu lưỡi câu dẫn Chu Cẩn Ngôn, kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn tiến công chính mình.
Chu Cẩn Ngôn vốn là muốn thả Triệu Nhu ra sau khi đút thuốc xong, dù sao thuốc này cũng có vị rất chua, ngậm trong miệng sẽ thập phần khó chịu.
Nhưng ngay khi đầu lưỡi hắn và Triệu Nhu triền miên cùng nhau thì ý tưởng kia liền bị vứt ở sau đầu.
Trong miệng Triệu Nhu hắn nếm được một tia thơm ngọt, không chỉ làm giảm bớt vị cay của thuốc mà còn đem cái này che đi.
Điều này làm cho Chu Cẩn Ngôn dần dần cảm thấy có chút muốn ngừng mà không ngừng được hôn hôn, rõ ràng chén thuốc đã hết nhưng hắn lại không muốn buông Triệu Nhu ra, vẫn quyến luyến vị thơm ngọt này như cũ, liều chết giao triền với đầu lưỡi Triệu Nhu, điên cuồng hấp thu hết thảy mọi thứ bên trong……