Công Chúa Kiều Mị

Chương 4: Đỉnh tới rồi

“ Ưm ... trướng quá……”

Triệu Nhu trướng đến phát đau, thân mình không khỏi run lên, mồ hôi trên trán chảy xuống ngực nam nhân.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của nàng, hoa huyệt tuy đã ướŧ áŧ nhưng vẫn rất khít khao.

Côn ŧɦịŧ của nam nhân thật sự quá thô to, chỉ mới khám phá một đoạn ngắn thôi mà Triệu Nhu đã cảm thấy không khoẻ rồi.

Mắt Triệu Nhu đã có những giọt nước mắt trào ra, mặt nhăn lại với nhau, nhưng nàng vẫn không muốn từ bỏ, chỉ một lòng muốn nhanh chóng gạo nấu thành cơm nên liền cắn cánh môi, ngồi dậy vặn mông nhỏ, nhẹ nhàng phun ra nuốt vào côn ŧɦịŧ đằng trước để hoa huyệt có thể nhanh chóng thích nghi hơn.

“A…… Ân a……”

Qυყ đầυ to như quả trứng gà chôn ở hoa huyệt, theo động tác lên xuống của Triệu Nhu mà cọ xát với thịt non mềm mại của hoa kính, dần dần mang đến cảm giác tê dại và kɦoáı ƈảʍ lạ thường khiến Triệu Nhu ngửa đầu ngâm nhẹ, đồng thời hoa huyệt cũng càng ngày càng chặt, đem côn ŧɦịŧ ăn vào càng ngày càng nhiều.

Triệu Nhu vong tình đến lắc mông, ăn côn ŧɦịŧ, côn ŧɦịŧ tựa như một cây roi khổng lồ, tràn đầy dẻo dai, mỗi lần nàng xoay eo thì côn ŧɦịŧ sẽ chậm rãi tiến lên một đoạn ngắn, bào thổi mạnh phần thịt non mềm khiến Triệu Nhu cảm thấy khó chịu, rồi lại luyến tiếc khi phải dừng lại.

“ Ừm…… Đỉnh tới rồi……”

Đột nhiên, qυყ đầυ của nam nhân đâm tới lớp màng kia làm Triệu Nhu hơi hơi run lên.

Nàng hít sâu một hơi, đang chuẩn bị một tiếng trống làm tinh thần thêm hăng hái để làm chuyện tốt với Chu Cẩn Ngôn nhưng không ngờ eo vừa mới nhấc lên, còn chưa kịp ngồi xuống thì đã nghe thấy âm thanh của Chu Cẩn Ngôn.

“Điện hạ, người đây là đang làm gì vậy ? Mau đi xuống !”

Giọng người nam nhân hàm chứa sự tức giận. Triệu Nhu nghe vậy nhìn lại thì nhìn thấy ánh mắt phẫn nộ của nam nhân đang gắt gao mà nhìn nàng chằm chằm, nhìn đến mức khiến nàng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Sao mê dược này lại hết công dụng nhanh như vậy?

Nàng không thể ngờ Chu Cẩn Ngôn lại tỉnh dậy giữa đường, trong lòng sốt ruột, cũng không còn biện pháp nào khác, đành phải xụ mặt cậy mạnh, nhẹ giọng nói: “Như thế nào, bổn cung làm cái gì, phò mã nhìn không ra hay sao?”

Nói nói, liền tính toán thừa dịp Chu Cẩn Ngôn phân tâm để trực tiếp hạ eo xuống, đem côn ŧɦịŧ ăn một lần đến hết.

Nhưng ý đồ của nàng lập tức đã bị Chu Cẩn Ngôn phát hiện, eo còn chưa hạ xuống thì bỗng nhiên Chu Cẩn Ngôn liền ngồi dậy, duỗi tay chế trụ eo Triệu Nhu, hai người lập tức đổi tư thế, đè Triệu Nhu xuống giường.

“A……”

Động tác tới quá nhanh khiến Triệu Nhu bị dọa đến kinh hô một tiếng, nhắm mắt lại. Chờ khi nàng mở mắt ra liền phát hiện Chu Cẩn Ngôn đã đè ở trên người nàng, cùng hai mắt nàng nhìn vào nhau.

Dung mạo người nam nhân tuấn nhã phi phàm, mắt đen láy sâu thâm thúy tựa như biển. Triệu Nhu bị nhìn đến đỏ bừng cả mặt, còn tưởng rằng phò mã này của nàng đã nghĩ thông suốt, không khỏi nuốt nuốt nước miếng, ngay lúc tim nàng đập bùm bùm kinh hoàng thì Chu Cẩn Ngôn lại nắm lấy eo nàng, chậm rãi đem côn ŧɦịŧ rút ra.

Ba một tiếng, côn ŧɦịŧ liền thẳng tắp rút ra từ hoa huyệt, Chu Cẩn Ngôn trầm mặt nhìn bộ dáng ướŧ áŧ cán tiếp nước của côn ŧɦịŧ, lại nhìn thấy đầu trước của côn ŧɦịŧ và hoa huyệt đang ngậm một sợi dịch tinh lỏng trong suốt, hơi thở tức khắc bị nháo loạn, côn ŧɦịŧ nhảy dựng lên trên.

Không được, không thể nghĩ về nó……

Chu Cẩn Ngôn vội vàng nhắm mắt lại, đè nén du͙ƈ vọиɠ như có như không ở trong lòng để tránh đánh mất bản thân.

Hắn chỉ là một nam nhân bình thường, nên trong cảnh tượng hương diễm như thế này thì tự nhiên cảm xúc sẽ có điều dao động, nhưng người trước mắt này lại là công chúa, nên nếu hắn không thể khắc chế được chính mình, xúc động mà đâm xuống thì không chỉ có tâm nguyện cuộc đời này bị vô vọng mà hắn sẽ còn làm chậm trễ cả đời của công chúa.

Rốt cuộc một đôi phu thê không yêu nhau đã được chú định là không hạnh phúc, Khôn Ninh công chúa nàng chỉ là nhất thời động tâm, không phân biệt rõ tình yêu nam nữ, nên hắn trăm triệu lần không thể chậm trễ nàng.

Chu Cẩn Ngôn chính là nghĩ như vậy, nhưng Triệu Nhu lại bởi vì hành động này của hắn mà sững sờ, cả giận nói: “Chu Cẩn Ngôn, ngươi đây là làm sao? Bổn cung như vậy không khiến cho ngươi có hứng thú hay sao?”

Nàng thật sự không thể tin được, với mị lực của nàng mà lại có một nam nhân có thể bỏ dở giữa chừng, nguyện ý lui ra ngoài, cũng không muốn chân chính làm phu thê cùng nàng.

Chẳng lẽ việc trở thành phò mã của nàng khiến cho chàng cảm thấy ghê tởm như vậy hay sao?

Nghe thấy câu hỏi của Triệu Nhu, Chu Cẩn Ngôn mở mắt ra, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, hạ mắt xuống, nói: “Điện hạ, Chu mỗ đã nói rồi, Chu mỗ không hề có tình cảm đối với điện hạ, cũng không có diễm phúc nhận được tình cảm của điện hạ, còn thỉnh điện hạ hãy buông tha cho Chu mỗ.”

Hắn vừa nói vừa kéo chăn bông ở một bên lên quấn lấy thân thể mềm mại trắng nõn của Triệu Nhu, sau đó đi xuống giường cầm lấy quần áo mặc vào, tựa hồ là tính toán rời đi.

“Chu Cẩn Ngôn…… Ngươi……” Triệu Nhu không kìm được nước mắt khi nghe hắn nói lời tuyệt tình như thế.

Nàng thật sự không thể tin được, rõ ràng nàng là thiên chi kiều nữ, là hòn ngọc quý trên tay đương kim đế hậu, chưa từng có người nào dám năm lần bảy lượt từ chối nàng.

Mà trước mắt lại có người dám làm như vậy……