Chu Cẩn Ngôn rời đi cũng không quay đầu lại, không hề quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của bọn hạ nhân l trong phủ công chúa, vào khoảnh khắc đêm động phòng hoa chúc mà bỏ lại công chúa một mình rồi đi đến thư phòng trong phủ công chúa và vượt qua một đêm trên chiếc giường nhỏ.
Sáng sớm hôm sau khi thức dậy, hắn thậm chí còn không thèm chào hỏi mà chỉ lo trở lại Chu phủ, nơi được ngăn cách với phủ công chúa bằng một bức tường.
Quy mô của Chu phủ nhỏ hơn một kích thước so với phủ công chúa, và trong bảng xếp hạng của các thế gia đại tộc thì bọn họ đứng hạng cuối cùng, xếp hạng chỉ là đoạn kết của trào lưu.
Nếu không phải tằng tổ phụ của Chu Cẩn Ngôn chăm học tranh đua, lấy thân nhà nghèo mà đỗ đạt Thám Hoa trong khoa thi triều đình, lại một đường xuôi gió xuôi nước ở quan trường, mang Chu gia từ nhà nghèo khó kéo vào gia tộc quý tộc thì chỉ sợ là hiện tại Chu Cẩn Ngôn vẫn còn đang cạo thức ăn ở nông thôn.
Đáng tiếc là sau khi Chu gia bọn họ phát đạt từ tằng tổ phụ thì kế tiếp chính là ngày càng sa sút, không chỉ nam tử trong tộc hầu hết chỉ là tiểu quan lại mà lại còn không chỗ nào thành đạt, thậm chí nhân khẩu lại càng ngày càng ít người truyền lại, rồi đến thế hệ của Chu Cẩn Ngôn, tính cả hắn và đường huynh đệ của hắn thì cũng chỉ còn có ba người mà thôi.
Cho nên khi đến Chu Cẩn Ngôn thì hắn liền có tâm nguyện, hắn muốn trở thành trụ cột của Chu gia để bảo vệ cha mẹ và muội muội hắn, cũng sẽ vực dậy Chu gia một lần nữa, thậm chí so với tằng tổ phụ của hắn khi đó còn muốn hưng thịnh hơn.
Mà hắn xác thật là có cái năng lực đó, thiên tư của hắn không chỉ thông minh mà hắn còn rất siêng năng đọc sách. Hắn khắc chế hầu như tất cả các ham muốn bên ngoài, một đường chiến thắng tất cả các đối thủ cạnh tranh mạnh hơn hắn, rốt cuộc hắn thật vất vả mới bò tới một bước cuối cùng kia.
Nhưng ông trời lại tại một khắc này mà xoay chuyển cuộc đời hắn, làm hắn ở trong một trận đấu mã cầu* bị người đến xem trận đấu là Khôn Ninh công chúa coi trọng, không thể hiểu được mà bị hạ chỉ trở thành phò mã của nàng.
*Polo hay còn gọi là Mã cầu, là một môn thể thao đồng đội. Trong môn này, người chơi ngồi trên lưng ngựa và có nhiệm vụ ghi bàn để giành chiến thắng trước đội đối phương.
Đến tận đây, tất cả thành quả của sự cố gắng hơn mười năm qua của hắn đã bị chặt đứt.
Chỉ vì quy chế của triều đại quy định là phò mã không được làm quan, nên đã khiến cho hắn rõ ràng là trúng cử Giải Nguyên ở kỳ thi mùa thu nhưng lại không có cách nào dự thi kỳ thi mùa xuân ở kỳ thi năm sau……
Hắn hồ nháo một phen như vậy, hẳn là nàng sẽ tức giận đi?
Chu Cẩn Ngôn ngồi ở trước bàn trong thư phòng, nhìn đống sách trước mặt nhưng trong lòng lại đang nghĩ, hắn không cho nàng mặt mũi như vậy, hạ thấp thể diện của Triệu Nhu, lấy tính cách kiêu căng của nàng thì tất nhiên là sẽ nổi một trận lôi đình.
Kể từ đó, nàng cũng nên nhận ra ý tứ của hắn, chán ghét hắn đi? Hắn nghĩ, nếu muốn hòa li thì cũng có hy vọng.
Chu Cẩn Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, dưới tình huống tâm tình rất tốt liền nhấc bút phê bình vào thượng thư, chuyên tâm bắt đầu vào việc học.
Nhưng hắn vừa mới viết xong được một lúc thì trong phủ lại đột nhiên xôn xao.
Chu Cẩn Ngôn đoán rằng nhất định là Triệu Nhu đang đến hưng sư vấn tội* nên liền gọi thư đồng ra ngoài tìm hiểu. Khi biết được thực sự là Triệu Nhu chạy tới, hắn liền hưng phấn rời khỏi thư phòng đi tới hướng đại sảnh.
*兴师问罪 Hưng sư vấn tội: Xingshi để hỏi tội , thành ngữ Hán ngữ , bính âm là xīng shī wèn zuì, có nghĩa là điều động quân đội để tố cáo tội lỗi của bên kia, và cũng là để chỉ việc làm ồn ào và tụ tập một nhóm người đi đến cửa.
Nhưng không ngờ hắn vừa mới bước chân vào đại sảnh, cảnh tượng như mong đợi không những không xảy ra mà ngược lại cha Chu ở trong phòng khi nhìn thấy hắn thì liền cho hạ nhân lui hết ra ngoài, ngay sau đó quát to một tiếng, “Nghiệt tử, ngươi nhìn xem ngươi đã làm gì chuyện tốt này ? Ngươi quỳ xuống cho ta.”
Chu phụ tức giận đứng lên, thổi cái mũi trừng mắt, Chu Cẩn Ngôn sợ tới mức quỳ xuống, kinh hoảng nói: “Phụ thân, hài nhi làm sai chuyện gì?”
Hắn hỏi xong, lại nhìn thấy Triệu Nhu đang hầu hạ ở một bên cười trộm, bộ dáng lôi kéo tay mẫu thân thân mật tiến vào, hắn lập tức cảm thấy cả người đều không ổn.
Xong rồi, lúc này mới một đêm qua đi, gia đã bị công hãm.
Chu phụ đi xuống, tức giận nói: “Làm sai chuyện gì, ngươi còn không biết hay sao ? Nếu không phải công chúa điện hạ nàng không so đo, thông cảm cho ngươi có oán khí nên mới làm ra cái chuyện không biết lễ nghĩa này, nếu không đến lúc đó việc xấu trong nhà bị lộ ra ngoài, lại kinh động đến Hoàng Thượng thì xem ngươi phải làm sao bây giờ?”
Chu Cẩn Ngôn nghe xong có điểm thống khổ mà không thể nói nên lời, chỉ có thể vâng vâng dạ dạ nhận sai.
Thật ra hắn chính là muốn làm to chuyện, chọc cho Triệu Nhu tức giận để hắn có thể nhân cơ hội tìm cớ hòa li.
Nhưng ai biết thế nhưng Triệu Nhu lại thập phần bình tĩnh, cũng không tức giận, ngược lại còn chạy tới rót không biết bao nhiêu mê canh cho cha mẹ hắn.
Nhìn thấy ánh mắt hài lòng của mẫu thân và thái độ như vậy của phụ thân, Chu Cẩn Ngôn lập tức liền đoán được Triệu Nhu vừa mới phóng ra dáng người nhu thuận mềm mại, làm thay đổi hình tượng công chúa điêu ngoa trong mắt cha mẹ hắn, cho nên bọn họ ngược lại quay sang thương tiếc và áy náy cho cô con dâu này, tới hỗ trợ giáo huấn đứa con trai này.
“Cha chồng , người cũng đừng trách Chu lang, ta biết Chu lang hắn cũng không thích đoạn hôn nhân này của chúng ta, cho nên mới làm ra những việc này……” Triệu Nhu đột nhiên đứng lên, đi đến bên cạnh Chu Cẩn Ngôn, cúi đầu rưng rưng, nhu nhược đáng thương nói: “Nếu trong lòng Chu lang thật sự không muốn làm hôn phu của ta, vậy ta nghĩ ta nên vào cung, thỉnh phụ hoàng hạ chỉ cho chúng ta hòa li thôi.”
Khi nói, thanh âm của nàng bi thiết ủy khuất, khiến Chu Cẩn Ngôn ở một bên trừng lớn mắt, hoàn toàn không đoán được nàng lại có hành động như thế này.
Xong rồi, chiêu này chính là lấy lui làm tiến, làm cha mẹ hắn thấy Triệu Nhu hiểu biết như vậy mà nhận hết toàn bộ lỗi lầm về trên người mình, bọn họ có thể đồng ý với lời nói của Triệu Nhu hay không ?
Chu Cẩn Ngôn thầm thút thít ở trong lòng, lập tức liền biết nếu hắn muốn hòa li thì tạm thời cũng không được.
Bởi vì chỉ cần hắn dám làm loạn, không cần chờ Hoàng Thượng tức giận thì cha mẹ hắn khẳng định sẽ vì quân giải ưu trước, đánh gãy chân của hắn……