Bách Chu

Chương 22

Giống như thức tỉnh từ tầng sâu nhất trong cõi mộng, biết rõ là mơ, nhưng không thể nào mở mắt.

Tang Ương cảm thấy mình như đang ở trên một chiếc xe không mui, xe chạy như bay trong một đường hầm nhỏ hẹp, đường hầm dài vô tận, âm thanh của luồng không khí vì tốc độ nhanh ở ngay gần bên tai, giống như thác nước chảy xiết nhất đổ xuống, vô số tiếng xì xào chẳng biết từ đâu đổ đầy tai như một mớ tạp âm, màng nhĩ đau đến nỗi như thể sẽ bị xé toạc trong giây tiếp theo!

"Hừ..." Tang Ương bật dậy ngồi trên giường, thở hổn hển, giống như một người sắp chết đuối được nắm tóc kéo ra khỏi nước, cố gắng hít thở không khí trong lành.

Cô thở hồng hộc, não bộ dừng lại trong một giây, như thể ngừng suy nghĩ, nhưng giây tiếp theo, cô lập tức tỉnh táo lại, nhớ ra mình đã làm gì trước khi mất ý thức.

Cô mở to mắt nhìn xung quanh, đây là phòng ngủ.

Tang Ương lập tức trở người sang bên cạnh, ở đó có một người đang nằm, ngủ rất say, hàng mi dài mảnh kề sát mí mắt dưới, khuôn mặt hơi hồng vì say giấc, hơi thở đều đặn, một bàn tay vươn ra nửa chừng nắm lấy mép chăn.

Tang Ương ngừng thở, hé môi, khóe miệng không ngừng nâng lên, nở một nụ cười khó lòng kiềm chế, đôi môi run rẩy vì kinh ngạc và vui mừng, khóe mắt ướt nhòe, thoáng chốc lệ đã lăn dài.

"Ương Ương..." Giọng nói mơ màng của Bách Chu truyền đến bên tai.

Nhưng giây tiếp theo, Bách Chu lập tức ngồi dậy, đặt một tay lên lưng Tang Ương, nhìn chị bằng ánh mắt vừa căng thẳng vừa lo lắng: "Chị sao thế? Có chuyện gì?"

Tang Ương ôm cô, hai tay siết chặt, dựa vào vai Bách Chu, nhẹ lắc đầu: "Không sao."

Bách Chu vừa dậy liền nhìn thấy Tang Ương khóc, rồi bị ôm chặt, hoàn toàn không biết là chuyện gì.

Cô vừa lo lắng vừa bối rối, nhẹ nhàng vỗ vai Tang Ương.

"Tiểu Chu." Giọng nói có vẻ đã bình tĩnh lại phần nào, nhưng Tang Ương vẫn không buông tay.

Bách Chu khựng lại, rồi tiếp tục vỗ về chị: "Em nghe đây."

Tang Ương lại không nói gì tiếp. Bách Chu cảm nhận được cơ thể của chị đang run rẩy, nghe được hơi thở của chị ngay bên tai, rất chậm, nhưng không phải chậm một cách cố ý, mà là đang cố gắng kìm nén tâm trạng xúc động.

Chị dựa vào vai cô, cúi đầu xuống, áp mặt vào cổ cô. Bách Chu cảm nhận được khuôn mặt Tang Ương đang đẫm lệ, lạnh lẽo, nhưng rồi nơi kề sát bên nhau cũng nhanh chóng ấm lên nhờ nhiệt độ cơ thể.

Bách Chu mím môi, muốn hỏi rốt cuộc là có chuyện gì, cô rất lo lắng nếu có chuyện không hay xảy ra. Đang sốt ruột, cô chợt nghe Tang Ương cười một tiếng.

Bách Chu ngây người, Tang Ương rời khỏi vai cô, hai tay ôm chặt vẫn chưa buông lỏng, chị hơi lùi lại, không khí tràn vào giữa hai người.

Bách Chu nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tang Ương, khuôn mặt đẫm lệ nhưng khóe môi lại mỉm cười, ánh mắt cũng chứa ý vui nhìn mình chăm chú.

Bách Chu bối rối, lẽ nào không phải có chuyện không hay xảy ra?

Cô đang định lên tiếng, chuông báo thức bỗng vang lên. Bách Chu vội trở mình, với tay lấy điện thoại trên đầu giường tắt đi.

Là chuông báo thức buổi sáng.

"Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Tang Ương hỏi.

Tang Ương của cô hơi khàn giọng.

"Ngày 29 tháng 11." Bách Chu trả lời, tỏ vẻ nghi hoặc, không hiểu vì sao Tang Ương thậm chí còn không nhớ nổi hôm nay là ngày bao nhiêu, hôm nay là ngày rất quan trọng, những ngày qua hai cô gần như đếm từng ngón tay, chỉ để chờ đến ngày này.

"Hôm nay là ngày khai mạc triển lãm tranh, chị quên rồi à?" Bách Chu càng nghi hoặc, rõ ràng tối qua vẫn nói trước khi ngủ.

Triển lãm tranh.

Là ngày 29 tháng 11 năm 2017.

Tang Ương về tới ngày này, cũng là ngày Tiểu Chu trở về lần trước.

Vậy bức tranh kia đưa thời gian trở lại cố định ngày này? Hay còn nhân tố gây nhiễu nào khác mà cô chưa phát hiện?

Tang Ương không dám chắc, cô kiềm chế cõi lòng xúc động, nói với Bách Chu: "Em đi rửa mặt trước đi, chị có chuyện lát nữa muốn nói với em."

Bách Chu tỏ ra bối rối: "Bây giờ không nói được ạ?"

Tang Ương ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng, liền vén chăn xuống giường, đi được hai bước, cô phát hiện Bách Chu vẫn ngây người tại chỗ, một lọn tóc bị chỉa ra vì vừa ngủ dậy, trông ngô ngố.

"Lại đây nào." Tang Ương nói.

Bách Chu lập tức "vâng" một tiếng, nhanh nhẹn chạy đến bên cạnh cô.

Đây hiển nhiên là Tiểu Chu không trải qua ba năm ly biệt kia, không trải qua nỗi đau mất Tang Ương, không nếm trải nhung nhớ hết ngày này qua ngày khác, không có những buổi sáng dắt Đậu Hà Lan đến nghĩa trang, hoặc im lặng hoặc nói mà không được hồi đáp trước bia mộ của Tang Ương.

Em vốn nên đơn giản hơn, vui tươi hơn, cũng vô tư hơn. Bách Chu đi cùng Tang Ương xuống tầng dưới, lẩm bẩm: "Chuyện gì thế? Hôm nay chị lạ quá, chị nhất định phải nói cho em biết có chuyện gì, em lo lắm..."

Tang Ương dừng lại, Bách Chu nhìn cánh cửa trước mặt, càng khó hiểu: "Phòng vẽ? Phòng vẽ sao thế?"

Tang Ương báo trước: "Chị sắp nói với em một chuyện vô cùng kỳ lạ, vô cùng trái ngược với những gì chúng ta thường biết, em chuẩn bị tâm lý trước đi."

Trước vẻ mặt nghiêm nghị của chị, Bách Chu cũng trở nên nghiêm túc theo, nhưng giữ chưa được hai giây, cô đã phá thế bật cười: "Chị cứ nói đi, năng lực chấp nhận của em rất mạnh." Vừa nói vừa đưa tay lau nước mắt vẫn đọng trên mặt Tang Ương.

Hiển nhiên cô vẫn chưa ý thức được kỳ lạ trong lời Tang Ương rốt cuộc kỳ lạ đến mức nào.

Tang Ương không nói tiếp, nắm tay Bách Chu, buông xuống bên người. Bách Chu nhìn vào mắt chị, vô thức dập tắt ý cười. Ánh mắt Tang Ương rất nghiêm túc, từ trước đến nay chị luôn là người ung dung, hiền dịu, điềm đạm, rất ít khi nghiêm túc làm người ta phải e nể thế này.

Cô đang định hỏi tiếp, Tang Ương liền mở cửa phòng vẽ.

Bách Chu không kịp nói gì, chỉ đành đi vào theo chị.

Tối qua cô vừa sử dụng nơi này, dụng cụ vẽ vẫn bày khắp nơi, chưa kịp dọn.

Thái độ của Tang Ương làm Bách Chu thấp thỏm lo lắng một cách khó hiểu, nơi gần như mỗi ngày mình đều ở lại rất lâu dường như cũng nhuốm một sắc thái kỳ quái, Bách Chu nhìn một vòng xung quanh, không phát hiện điều gì khác thường.

Tang Ương buông tay cô, bước đi, nhặt bức tranh đặt trên bàn lên.

Bách Chu đi đến bên cạnh chị, sững sờ, vô thức nhận lấy bức tranh từ tay Tang Ương.

Tang Ương không lên tiếng, khẽ nghiêng người, đứng đối diện Bách Chu.

Bách Chu nhìn chằm chằm bức tranh một hồi, khẳng định chắc nịch: "Bức tranh này phải ở triển lãm."

Cô và người phụ trách đã xác nhận tranh trưng bày nhiều lần, cũng xác định việc sắp xếp khu trưng bày không ít lần, bức tranh này tuyệt đối không thể xuất hiện ở đây.

"Em gọi điện hỏi thử, hẳn là ở triển lãm có người." Cô vừa nói vừa muốn lên tầng lấy điện thoại, giọng nói đã có phần hoảng hốt.

Nếu không có sự khác thường của Tang Ương vừa rồi, chắc hẳn cô chỉ nghĩ rằng trí nhớ của mình không ổn, nhưng hiện giờ, cô lại cảm nhận được một nỗi hoảng sợ sởn tóc gáy.

Cô vừa định quay người đã bị Tang Ương nắm lấy tay. Tay Tang Ương lạnh như băng, làm Bách Chu rùng mình một cái.

"Mở ra đi." Tang Ương nói, "Mở khung kính."

Bách Chu không giãy giụa, cũng không hỏi gì thêm, bảy năm hiểu ngầm làm cô nghe theo mở khung kính, lấy bức tranh từ bên trong ra, rồi nhìn thấy chữ viết ở mặt sau của tranh.

Chỉ nhìn thoáng qua, chưa rõ nội dung cụ thể, cô đã đoán được, đây là chữ của mình.

Cô chưa bao giờ có thói quen viết vào mặt sau của tranh, bức tranh này đã được cất đi ngay sau khi vẽ xong, về sau khi đã học được cách bảo quản tranh, cô đã xử lý lại cẩn thận, cất vào thùng các tông kín, cho đến khi chuẩn bị triển lãm mới cho nó thấy ánh mặt trời một lần nữa.

Cô chưa bao giờ viết chữ ở đây.

Bóng ma sợ hãi bao phủ cả trái tim, Bách Chu nhìn sang Tang Ương.

Lúc này ánh mắt vẫn luôn nghiêm nghị của Tang Ương dịu xuống, ngay cả giọng điệu cũng chậm lại: "Tiểu Chu", rồi tạm dừng trong giây lát, mới nói tiếp, "Em xem cái này trước đi".

Bách Chu càng ý thức được tính nghiêm trọng và khác thường của sự việc, cô cúi đầu nhìn xuống.

Tang Ương đứng bên cạnh, nhìn gò má căng thẳng của em.

Cô có thể hiểu được, vì sao Tiểu Chu lựa chọn giấu giếm vào lần đầu tiên quay lại.

Bảo vệ đối phương, đã trở thành bản năng của hai cô từ lâu, chưa kể, đối với Tiểu Chu ngược dòng thời gian lần đầu, việc em phải làm rất đơn giản, chỉ cần không cho cô lên chuyến xe buýt kia. Đơn giản như vậy, không nhất thiết phải nói với cô chuyện vừa đáng sợ vừa đau khổ kia, khiến cô cũng rơi vào nỗi đau nặng nề.

Tang Ương có thể hiểu được suy nghĩ của Bách Chu khi đó một cách gần như hoàn toàn chính xác, hiểu được quyết định không nhắc đến của em sau khi đấu tranh, bởi khi đó trong lòng em, hai cô đã nhận được cuộc sống mới.

Cảm giác tìm lại sau khi mất đi tốt biết bao, giống như trái tim đột nhiên sống lại sau khi mất năng lực cảm thụ, có thể ngửi thấy hương hoa, có thể lấy can đảm hướng về tương lai, cuộc sống không còn vội vã, đau khổ, chết lặng, tối tăm, mà một lần nữa trở nên rực rỡ, tươi sáng, mở rộng bao la, giống như một viên kẹo đầy ngọt ngào.

Khoảnh khắc nhìn thấy Bách Chu, Tang Ương đã hiểu tất cả những cảm giác này.

Cô hiểu ra rằng, đối với Bách Chu lúc đó, ba năm đã qua ấy không đáng để nhắc tới, em không muốn để bóng ma của ba năm ấy tràn đến tương lai của các cô.

Vẻ mặt Bách Chu càng lúc càng hoang mang, cũng càng lúc càng hoảng sợ.

Tang Ương nghĩ, nếu người đầu tiên ngược dòng thời gian là cô, chắc hẳn cô cũng sẽ chọn che giấu, nhưng tình hình hiện giờ đã khác, đây không phải là chuyện có thể giải quyết chỉ bằng cách cô không lên chuyến xe buýt kia, thậm chí cô không dám chắc mình đã hiểu hết hoàn toàn khi muốn ngăn chặn vụ tai nạn kia.

Hai cô phải cùng nhau đối mặt.

"Chị..." Tiếng Bách Chu có phần gượng gạo, em cầm bức tranh, ngẩng đầu nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, "Em chưa bao giờ viết những chữ này, ba năm nghĩa là gì, chỉ còn lại một mình em nghĩa là gì, bức tranh này là chiếc chìa khóa đưa em trở lại ba năm trước nghĩa là sao? "Thời điểm tử vong" trong này nhắc đến lại là sao nữa?"

Em lập tức bày tỏ toàn bộ nghi hoặc của mình, Tang Ương đợi em nói xong mới giải đáp.

"Ở thời gian và không gian ban đầu..."

Nghe mấy chữ này, Bách Chu liền trở nên căng thẳng, cô đã nhận ra "chuyện kỳ lạ" Tang Ương vừa đề cập với mình lúc ở ngoài có bao nhiêu kỳ lạ.

Tang Ương cũng cố ý nói chậm, chú ý đến nét mặt của Bách Chu, để giải thích cho em những điểm em không hiểu.

"Tối nay chị sẽ lên một chiếc xe buýt, chiếc xe buýt sẽ gặp tai nạn liên hoàn ở một ngã giao, toàn bộ người trên xe đều thiệt mạng, gồm cả chị."

Bách Chu khẽ run lên, vội nắm lấy tay cô. Tang Ương cảm nhận được tay Bách Chu run rẩy dữ dội.

Vì một câu này đã giải thích cho gần như tất cả các câu hỏi của Bách Chu khi nãy, ba năm nghĩa là gì, chỉ còn lại em một mình nghĩa là gì, vì sao bức tranh là chiếc chìa khóa, "thời điểm tử vong" là sao, tất cả đều được giải đáp.

Bách Chu nhanh chóng nhìn kĩ Tang Ương, xác định xem liệu vụ tai nạn kia có để lại di chứng gì cho chị hay không.

Người này tin tưởng cô biết bao nhiêu, còn cô lại kể một câu chuyện kỳ lạ giống như một trò đùa, em không nghi ngờ gì, còn lo lắng cô phải gặp thương tổn.

Tang Ương bỗng chốc chẳng còn sợ hãi, dù thế nào đi chăng nữa, có Tiểu Chu ở bên cạnh, cô không còn sợ điều gì.

"Chị không sao, ngược dòng thời gian không mang theo vết thương." Cô bình tĩnh nhìn Bách Chu, sau đó cho em xem ngón tay, "Chỗ này vốn có một vết thương do bị đinh đâm, em xem đi, không có dấu vết nào."

Bách Chu cầm tay cô nhìn kỹ mấy lần, chắc chắn là không có, rồi mím môi nhìn cô, hỏi: "Sau đó thì sao?"

Tang Ương nói tiếp: "Những chuyện này đều là chị đoán, vì em quay về ngày hôm nay từ ba năm sau qua bức tranh này, không nói chuyện xảy ra ở thời không trước với chị, em bảo chị không được đi làm, em cũng không đến triển lãm tranh, có lẽ là em muốn nhìn thấy chị, chúng ta cùng vượt qua "thời điểm tử vong" vào buổi tối."

"Chúng ta có vượt qua không?" Bách Chu hỏi, tập trung lắng nghe.

Tang Ương gật đầu: "Vượt qua."

Nét mặt Bách Chu giãn ra trong tích tắc, nhưng giây tiếp theo, cô nhận ra chuyện không đơn giản như vậy, nếu vượt qua nguy hiểm một cách dễ dàng như thế, bức tranh này đã không ở đây.

Tang Ương vẻ mặt của em, biết em đoán được có chuyện đã xảy ra sau đó.

"Hơn tám giờ tối, chị nhận được điện thoại của bệnh viện, tai nạn vẫn xảy ra, có rất nhiều người bị thương, bệnh viện quá tải, gọi chị đến hỗ trợ. Chị đến. Sau khi cấp cứu xong, một thân nhân của người thiệt mạng không thể chấp nhận được vợ mình đã chết, cho rằng bệnh viện không làm tròn chức trách cứu người, chị không làm hết trách nhiệm cứu vợ hắn, vì thế trong cơn kích động, hắn đã mang dao vào bệnh viện, đúng lúc ấy em đến tìm chị. Em giữ hắn lại để chị chạy trốn, bị hắn... bị hắn..."

Tang Ương cúi đầu, không thể nói câu kế tiếp thành lời, dù đã quay về hiện tại, khi tất cả vẫn còn kịp, cô vẫn không thể nào hồi tưởng cảnh Bách Chu mất hết sức sống nằm trong lòng mình hôm đó.

Tang Ương được kéo vào một vòng tay ấm áp.

Lúc mới nghe Bách Chu còn rất căng thẳng, khi nghe hết lại cảm thấy nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng vỗ về Tang Ương, dụi mặt mình vào Tang Ương: "Không sao, em vốn nên bảo vệ chị, nếu vẫn không làm được gì như lần trước đó, có lẽ em sẽ tức em chết mất, sẽ hận em chết mất."

Từ lúc nhìn thấy bức tranh kia cho đến giờ, cô mới cười một chút, còn có thể thoải mái, nhẹ nhàng an ủi Tang Ương, muốn xoa dịu bớt đau thương của chị: "Hơn nữa chị xem đi, chị đã quay lại, em cũng không chết, nghĩa là không có tổn thất gì."

"Nhưng đau lắm." Cảm giác đau đớn khi bị con dao sắc nhọn đâm vào người vẫn ở đó, Tang Ương không thể coi như không có chuyện gì.

Bách Chu lại có vẻ rất thoải mái: "Vẫn ổn mà, chỉ cần chị bình yên vô sự, tất cả đều đáng giá."

Nếu so sánh, cô tin rằng, trong thời không mà Tang Ương lên chuyến xe buýt kia, Bách Chu nhận được tin dữ về vụ tai nạn, nhất định còn đau đớn hơn gấp vạn lần Bách Chu chết vì bảo vệ Tang Ương.

Nhưng cô cũng hiểu được Tang Ương tận mắt nhìn thấy cô chết đi sẽ suy sụp như thế nào, càng ôm chặt chị hơn: "Đừng khó chịu, không phải bây giờ chị đến cứu em ư?" Cô nhớ đến những lời mình viết trên bức tranh, đọc lại, "Chúng ta là hai hạt bụi gắn bó khăng khít nhất trong vũ trụ, chúng ta nhất định sẽ sống đến bạc đầu."

Em hừng hực sức sống, không một chút lo lắng như vậy, làm Tang Ương nhớ lại ngày nào đó, trong lúc vô tình sẽ im lặng, sẽ gặp Bách Chu thẫn thờ, Bách Chu đã trải qua ba năm cô độc.

Cô thích từng dáng vẻ của Bách Chu, nhưng càng hy vọng Tiểu Chu sẽ không trải qua bất kì đau thương nào, em sẽ không bao giờ sầu muộn, em sẽ luôn vui vẻ như vậy.

Cô nhẹ nhàng đẩy Bách Chu ra, Bách Chu buông lỏng tay, lo lắng nhìn cô, thấp giọng: "Chị có đỡ hơn chút nào không?"

Tang Ương gật đầu.

Bách Chu thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, cẩn thận l*иg bức tranh về trong khung kính, sau đó dẫn Tang Ương đến sô pha ngồi xuống.

"Chúng ta thảo luận xem, phải làm thế nào." Cô nói một cách lý trí.

Tang Ương bị cuốn theo cảm xúc của em, cũng bình tĩnh lại, suy ngẫm một lát, nói: "Chị cảm thấy là vụ tai nạn kia. Lần đầu tiên là chị chết trong vụ tai nạn đó. Lần thứ hai, vụ gây rối ở bệnh viện cũng bắt nguồn từ tai nạn đó. Nó là căn nguyên, chúng ta phải ngăn cản."

Bách Chu cũng thấy có lý, hỏi: "Vụ tai nạn đó là sự cố ngoài ý muốn, hay do ai gây ra?"

"Sự cố ngoài ý muốn, nguyên nhân do tài xế xe buýt lái xe trong lúc mệt mỏi."

"Cũng đúng." Bách Chu trầm ngâm nói, "Nếu là do người nào gây ra, thân nhân kia phải có đối tượng thù hận gay gắt hơn."

Hành hung ở bệnh viện chưa hẳn đã khả thi, song người đang kích động như vậy, cho dù không phải bệnh viện, có lẽ cũng sẽ cầm dao đi tìm kẻ gây ra tai nạn.

Bách Chu lại nói: "Nếu nguyên nhân là do tài xế xe buýt lái xe trong lúc mệt mỏi, chúng ta chỉ cần làm ông ấy hôm nay không lái được xe."

"Đúng." Tang Ương cũng nghĩ vậy, "Không cho ông ấy lái xe, hoặc làm chiếc xe buýt kia tránh thời điểm tai nạn xảy ra, đi qua ngã giao kia sớm hơn một chút hoặc muộn hơn một chút, cũng sẽ không dẫn đến tai nạn."

An toàn nhất vẫn là không cho người tài xế kia lái xe vào hôm nay.

Ý tưởng đã rõ ràng, dường như thực hiện cũng không mấy khó khăn.

Bách Chu khẽ cười: "Có rất nhiều cách."

Quả thật, để người tài xế kia không thể lái xe hôm nay, chỉ cần nghĩ cách giữ chân ông ấy.

Hai người suy nghĩ một lát, Bách Chu nói: "Có một cách, em liên lạc với công ty xe buýt, thuê một chiếc xe, chỉ tên ông ấy lái, sau đó tìm cớ không dùng chiếc xe đó nữa, hẳn là ông ấy sẽ không để ý, coi như được nghỉ một ngày."

Đây là một phương pháp khả thi, ví dụ như một trường học muốn đưa học sinh đến địa điểm nào gần đó để học ngoại khóa, chẳng hạn đi tảo mộ, hoặc là tham gia hoạt động của trường học khác cùng thành phố, vân vân, đều sẽ thuê xe của công ty xe buýt. Nếu các cô ra giá cao, chỉ định tài xế, thì theo lẽ thường, công ty xe buýt sẽ sẵn sàng.

Tang Ương không khỏi cười: "Được."

Điện thoại vẫn ở tầng trên, cô đứng dậy đi lên, Bách Chu cũng đi theo.

Lên mạng tìm kiếm về công ty phụ trách chiếc xe buýt kia, rồi tìm được số liên lạc, Tang Ương bấm số gọi, không ai nhận.

Hai người nhìn nhau, Tang Ương cúp máy trước, nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ: "Có lẽ chăm sóc khách hàng chưa làm việc sớm thế này."

"Vâng." Bách Chu đồng ý, ngoan ngoãn cười nhẹ, "Vậy chị đi rửa mặt trước đi, em đi làm bữa sáng, không thể đói được."

Tang Ương định nói để chị làm, Bách Chu lại rất kiên quyết: "Em làm, chị cần nghỉ ngơi thêm."

Tang Ương còn muốn nói tiếp đã bị Bách Chu đẩy vào phòng tắm.

Cửa phòng tắm vừa đóng lại, hai vai Bách Chu liền thoáng trầm xuống, bàn tay buông thõng bên người run rẩy, cô cũng không thoải mái lạc quan như cô thể hiện ra ngoài.

Khi nghe Tang Ương kể chuyện, trong lòng cô liền bị sợ hãi lấp đầy, "thời điểm tử vong" trở thành điều không rõ, có thể có, có thể không, có lẽ nếu ngăn cản vụ tai nạn chết chóc ở hai thời không trước, hai cô sẽ an toàn, cũng có lẽ vẫn còn những nguy hiểm khác đang đợi hai cô.

"Chúng ta nhất định sẽ sống đến bạc đầu." Cô nhẩm lại những lời này, nhẩm vài lần, trái tim mới bình tĩnh phần nào.

Cô nhất định phải bình tĩnh, cô không được gây trở ngại, các cô nhất định sẽ bình yên vô sự.

Bách Chu vào bếp, mở tủ lạnh, suy nghĩ một lát, chọn làm sandwich, sau đó hâm nóng sữa.

Đậu Hà Lan không biết từ nơi nào chạy đến, đi theo Tang Ương đã rửa mặt xong. Tang Ương giúp bày đồ lên bàn ăn.

Sau bữa sáng, Bách Chu gọi cho bên triển lãm, nói hôm nay mình không đến được. Tang Ương cũng xin nghỉ. Khi Hứa Tụng Ý gọi đến, Tang Ương mới nhớ ra mình quên mất cô ấy, vội xin lỗi cô ấy, nói mình đã xin nghỉ phép hôm nay.

Hai cô lấp đầy thời gian bằng những việc vụn vặt này, không có phút nào là rảnh rỗi, bởi một khi rảnh rỗi, nỗi sợ về điều không rõ sẽ bắt đầu quấn quanh giống như dây leo.

Sau tám rưỡi, dịch vụ chăm sóc khách hàng bắt đầu nhận điện thoại, nghe thấy muốn thuê xe, nhân viên chăm sóc khách hàng nói một cách rất quen thuộc: "Vâng, xin cô cho biết thời gian, địa điểm và tuyến đường."

Bách Chu nói: "Cả ngày hôm nay." Địa điểm là khu nhà các cô, tuyến đường thì nói bừa.

Nhân viên chăm sóc khách hàng ghi chép lại: "Vâng, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô, một tiếng nữa xe sẽ đến địa điểm chỉ định, cô có ý kiến gì không ạ?"

"Được, nhưng tôi muốn chỉ định tài xế, tôi muốn tài xế tên Phương Thịnh lái."

Bên kia điện thoại im lặng một lát, dường như rất ít gặp trường hợp chỉ định tài xế: "Vâng, để tôi xem lịch làm việc của ông ấy."

Tang Ương ngồi ở ngoài không phát ra tiếng động, hai người nhìn nhau, trong mắt đều có vài phần hồi hộp.

Khoảng một phút sau, nhân viên chăm sóc khách hàng trở lại, nói: "Rất xin lỗi, e là không được, Phương Thịnh đã xin nghỉ hôm nay."

Trái tim hai người đều chùng xuống

Bách Chu mím môi, vội hỏi: "Xin nghỉ cả ngày?"

Nhân viên chăm sóc khách hàng trả lời: "Vâng."

"Cô có thể giúp tôi gọi cho ông ấy hỏi thử xem ông ấy đi làm được không, hoặc là..." Bách Chu suýt nói gửi số của ông ấy cho tôi, bị Tang Ương nắm chặt tay, lắc đầu.

"Được rồi, vậy tôi tạm thời chưa cần xe." Bách Chu cúp máy.

"Tài xế xe buýt không được phép nhận đơn riêng, khách thuê không thể liên lạc trực tiếp với tài xế." Tang Ương nói.

Bách Chu cũng nghĩ đến, hơn nữa các cô yêu cầu nhất định phải là tài xế đó, thậm chí người ta đã xin nghỉ cũng phải gọi về, không chừng nhân viên chăm sóc khách hàng sẽ nghi ngờ các cô không thuê xe thật, mà có hận thù cá nhân gì đó với Phương Thịnh.

"Làm sao bây giờ?" Bách Chu cau mày, giọng nói cũng trầm xuống, giống như đang nói với chính mình, vô cùng lo lắng, nhưng ngay sau đó, cô chuyển sang vẻ tích cực lạc quan, nói với Tang Ương: "Không sao, vẫn còn một ngày, có rất nhiều cách, chúng ta nghĩ tiếp là được."

Hai người ngồi cùng nhau, Đậu Hà Lan ghé vào bên cạnh, nhàn nhã gặm gấu bông của nó.

"Em nói đúng, số phận sắp đặt bức tranh này, không bao giờ là để nhìn chúng ta bôn ba giải sầu, nhất định có cách phá giải." Tang Ương dịu giọng nói, rất chậm, nhưng có một sức mạnh mềm dẻo.

Bách Chu nhìn sang chị, thấy ánh mắt chị chăm chú dịu dàng nhìn mình, cô lập tức hiểu ra, chị hiểu nỗi sợ hãi và lo lắng của cô, sự cố gắng bình tĩnh của cô không hề có tác dụng trước mặt Tang Ương.

Bách Chu bỗng thấy mũi cay cay, cô gật đầu.

Tang Ương đã nghĩ ra cách khác, cô vuốt mái tóc xoăn xoăn mềm mượt của em để an ủi, cong môi cười: "Được rồi, chúng ta đến bệnh viện."

Sáng nay Phương Thịnh sẽ đến bệnh viện khám lại, dựa theo thông tin hỏi được từ quầy hỗ trợ ở sảnh hôm đó, thuốc được mua lúc chín giờ mười, giờ hai cô đến vẫn kịp.

Trên xe, Bách Chu suy nghĩ, nói: "Rõ ràng ông ấy xin nghỉ cả ngày, nhưng sáng đi khám xong lại về trả phép, là vui mừng vì kết quả khám lại rất tốt, cảm thấy không nên để lỡ thời gian kiếm tiền, nên mới trả phép?"

Cô suy đoán theo logic của mình.

Tang Ương lắc đầu: "Cũng có thể là không tốt, nên cảm thấy thời gian gấp rút, phải tranh thủ kiếm thêm tiền. Cũng có thể là bình thường như mọi khi, nhưng ra khỏi bệnh viện lại không biết nên làm gì, dứt khoát quay lại trả phép. Đều có khả năng."

Cũng phải.

Con đường này thỉnh thoảng lại tắc nghẽn, hôm nay tắc rất dài, Tang Ương nhìn thời gian, hơi gấp, cô suy nghĩ, gọi cho Hứa Tụng Ý.

Được nhận máy rất nhanh.

Hứa Tụng Ý nghĩ rằng cô xin nghỉ là để đến triển lãm tranh cùng Bách Chu, vừa lên tiếng liền trêu: "Sao lại có thời gian gọi cho mình đây."

Một thời gian dài trôi qua, triển lãm tranh đã xa vời như chuyện của kiếp trước, Tang Ương khẽ lắc đầu, hỏi: "Cậu có bệnh nhân nào tên là Phương Thịnh không?"

Phía trước kẹt kín, không có dấu hiệu di chuyển được.

Bên kia điện thoại im lặng một hồi, vài giây sau, Hứa Tụng Ý mới nói: "Sao cậu biết?" Cô ấy cười, "Mình vừa xem thử, ông ấy đang xếp hàng ở ngoài phòng khám, lượt sau là đến ông ấy."

"Cậu có thể giữ chân ông ấy giúp mình được không, mình sắp đến bệnh viện, mình có việc muốn tìm ông ấy." Tang Ương lại nói.

Hứa Tụng Ý hỏi: "Chuyện gì?" rồi khựng lại, nói tiếp, "Cậu quen ông ấy?"

Bị hỏi như thế, Tang Ương chắc chắn không thể nói thật, may thay các cô rất thân, Tang Ương nói qua loa: "Cậu giữ ông ấy lại một lúc giúp mình, tối nay mình sẽ nói cho cậu."

Hứa Tụng Ý không hỏi thêm.

Một lúc lâu sau, chiếc xe phía trước mới bắt đầu di chuyển, dịch lên mấy mét, rồi lại dừng, đợi thêm mấy phút, lại đi, rồi lại dừng.

Kiểu đi rồi lại dừng thậm chí không dịch nổi vài mét này khiến người ta cực kì bực mình.

Bách Chu hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc của mình, nhớ lại lời Tang Ương vừa nói, buột miệng hỏi: "Kẻ gây rối ở bệnh viện kia, tại sao lại nhắm vào chị? Một cuộc phẫu thuật không chỉ có một bác sĩ mà?"

"Chị không tham gia chữa trị cho vợ hắn." Tang Ương nói.

Bách Chu sửng sốt, dời ánh mắt khỏi phía trước, quay đầu nhìn Tang Ương: "Hắn nhận nhầm người?"

Chuyện này quá vớ vẩn.

"Đây là chỗ khó hiểu nhất, hắn quả quyết nói chị chính là bác sĩ phụ trách, chính chị là người hại chết vợ hắn, cho dù cảnh sát giải thích như thế nào, trước sau hắn vẫn cứ cho rằng như vậy. Cảnh sát cho rằng hắn cố ý, mục đích là gây hoang mang cho người khác, hoặc đơn giản là tạo biểu hiện giả dối cho thấy tinh thần của mình không bình thường, muốn thoát tội."

"Nhưng..." Bách Chu vừa định nói, một tiếng còi chói tai đột nhiên vang lên từ phía sau, là xe đằng trước di chuyển, xe sau bấm còi giục các cô vẫn đang đứng yên.

Bách Chu đành lái xe đi trước, di chuyển chầm chậm theo dòng phương tiện.

"Chưa từng điều tra sao?" Bách Chu lại hỏi.

"Đã điều tra."

Điều tra xong vẫn không thể giải thích, cũng có nghĩa là điều tra không có kết quả. Bách Chu cau mày.

Thật ra khi Bách Chu cau mày, trong em có phần chín chắn.

Nhưng Tang Ương không muốn nhìn thấy em chín chắn như vậy, vì cô sẽ nhớ đến Bách Chu ở cùng mình một ngày kia, ánh mắt của Bách Chu kia vô cùng trầm lặng, Bách Chu kia vì cứu cô đã hoàn toàn chẳng màng đến an nguy của mình. Trước khi nhắm mắt, em vẫn nhìn cô, khóe mắt ngấn lệ không nỡ rời đi mang theo tình yêu không thể tan biến.

Là cùng một người, Bách Chu ngày trước vô lo vô nghĩ chuyên tâm vẽ tranh, Bách Chu đã cô độc ba năm sợ sẽ lại mất cô một lần nữa, Bách Chu trước mắt dù rất sợ hãi nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh muốn làm chỗ dựa cho cô, đều là một người.

"Đến lúc chúng ta ngăn Phương Thịnh, tìm lí do nhờ ông ấy giúp một việc, em có thể nói triển lãm tranh thiếu nhân lực, mời ông ấy đến giúp giữ gìn trật tự." Bách Chu lên tiếng.

Tang Ương nhìn sang em.

Bách Chu tỏ ra nghiêm túc, con đường phía trước rốt cuộc thông thoáng, bệnh viện đã ở ngay trước mắt, Bách Chu cũng nói nhanh hơn: "Hiện giờ có rất nhiều lừa đảo, chúng ta đến gặp ông ấy trực tiếp, không chừng ông ấy sẽ nghi ngờ. Người bình thường có tính cảnh giác sẽ cảm thấy người vô cớ đến tìm mình đều là lừa đảo. Chúng ta nghĩ cách để ông ấy chủ động đến tìm chúng ta. Hay em giả vờ là bệnh nhân mới khám xong, vừa gọi điện thoại vừa đi qua ông ấy, tỏ ra nhiều tiền khí chất nói với đầu bên kia là thương lượng giá cả thế nào cũng được, miễn là tìm được người, bất kể là ai, chỉ cần nhanh nhẹn - cách của em có ổn không?"

Xin nghỉ rồi lại vội quay về trả phép, điều kiện kinh tế ít nhiều cũng eo hẹp, nói vậy có lẽ sẽ gây chú ý.

Cô quay đầu nhìn Tang Ương.

Nỗi buồn vừa mới dâng lên trong Tang Ương liền bị xua tan bởi cách diễn đạt ngôn ngữ sống động của Bách Chu.

Thật sự đều là một Bách Chu, luôn luôn là em, lạc quan, cứng cỏi, hừng hực sức sống, luôn coi cô còn quan trọng hơn mạng sống của mình.

L*иg ngực râm ran vì Bách Chu, Tang Ương lắc đầu: "E là không được, ông ấy không hẳn là kiểu người nhanh nhẹn, cần sửa lại."

Bách Chu nghiêm túc lắng nghe ý kiến của cô, nghe xong liền động não: "Thế thì cần sức lực là được, chắc là ông ấy có sức lực đúng không?"

"Cũng được." Tang Ương nói.

Hai cô vào bệnh viện, tìm được chỗ đỗ xe, vừa đi vừa bàn chi tiết.

Bách Chu không thể kìm lòng nắm lấy tay Tang Ương, tay Tang Ương lành lạnh, may thay hôm nay thời tiết không tệ, có mặt trời sáng rỡ, nếu không cô sẽ lo Tang Ương của mình bị cảm lạnh.

Nhất định phải thành công, dù thế nào cũng phải ngăn cản vụ tai nạn kia. Bách Chu thầm nghĩ. Không chừng thời không trước đó cuối cùng vẫn thất bại là vì cô quá ích kỷ, chỉ cứu Tang Ương, biết sẽ có nhiều người chết như vậy nhưng vẫn làm như không thấy vụ tai nạn kia.

Cô thầm nghĩ vậy.

Tiếng Tang Ương vang lên bên tai: "Chúng ta sẽ cố gắng hết sức."

Chị lại cảm nhận được nỗi thấp thỏm và lo lắng của cô. Bách Chu gật đầu, cố nặn một nụ cười, kiên định nói với Tang Ương: "Em biết, em không sợ gì cả."

Bách Chu là người nghiêm túc, mặc dù trông có vẻ gầy yếu, ngày ngày chỉ cầm bút vẽ, có khi đến công trường cũng chẳng ai cho đi chuyển gạch. Cô cũng không phải người dũng cảm, không hiểu biết sâu, nhưng vì Tang Ương, cô có thể làm bất cứ điều gì.

Bệnh viện bận rộn cả ngày, lúc này ở sảnh đã đông nghịt.

Tang Ương và Bách Chu bàn với nhau, gọi cho Hứa Tụng Ý, nói cô ấy không cần tiếp tục giữ người.

Sau đó chuẩn bị đồ đạc đi khám như bảo hiểm y tế cho Bách Chu, hai người đợi trước cửa thang máy.

Phương Thịnh sắp đến quầy thuốc lấy thuốc, hai cô đợi ở lối đi gần quầy thuốc nhất.

Tang Ương từng xem ảnh của Phương Thịnh, đợi một lúc liền nhận ra người kia trong đám đông. Bách Chu hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, bắt đầu đi theo.

Tang Ương đứng cách không xa nhìn tình hình bên đó.

Nhìn thấy Bách Chu lấy điện thoại, cô không khỏi khẽ cười, bắt Tiểu Chu ra vẻ nhiều tiền khí chất e là hơi khó.

Nhưng trong thời gian ngắn thế này, biện pháp trực tiếp nhất có thể nghĩ ra chỉ có vậy.

Thất bại cũng không sao, khoảng cách đến buổi tối vẫn còn mười một tiếng, hai cô vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Nếu không được, vậy đến tám giờ tối dứt khoát ngăn chiếc xe buýt kia, gây ồn ào một chút, trì hoãn năm sáu phút, hẳn là cũng có thể thành công.

Nhưng vậy thì rất vội, ngộ nhỡ không thành công thì thật sự không kịp, vì thế vẫn nên giải quyết sớm, yên tâm sớm.

Cô nhìn Bách Chu cau mày nói với điện thoại, điện thoại có gọi đi, là gọi đến số của cô.

Hai cô đã bàn với nhau một số tiền, không được quá cao, nhưng phải gây được sự chú ý với Phương Thịnh, nên quyết định là một nghìn.

"Hả? Không tìm được người? Sao lại không tìm được người? Vội quá? Vậy phải làm sao? Phải có người ở đó giữ trật tự chứ." Trong ống nghe, Bách Chu đã thể hiện khí thế hết mình, nhưng giọng của em vốn nhẹ nhàng, vì thế không có vẻ nhiều tiền khí chất, ngược lại cũng vô tình có vài phần thật sự sốt ruột bực mình.

"Kiểu này, có sức lực, có thể đứng một ngày là được, không cần yêu cầu quá cao, một nghìn, một nghìn hẳn là có người chứ."

Tiếng Bách Chu truyền đến, Tang Ương nhìn thấy em đứng sau Phương Thịnh, hai người đang xếp hàng trước quầy thuốc.

Phương Thịnh vẫn chưa làm gì, Tang Ương nghe Bách Chu nói: "Một nghìn, không thể hơn nữa, nếu không sẽ vượt dự toán."

Giọng em đã hơi nóng nảy, vì số người xếp hàng phía trước càng lúc càng ít, chỉ còn một người là sẽ đến ông ấy. Tang Ương cũng sốt ruột theo, bàn tay cầm điện thoại vô thức nắm chặt.

"Tiểu Chu, nói chậm lại một chút." Cô nhắc, "Có thể kết thúc rồi."

Nói tiếp, sẽ như cố ý.

Bách Chu cũng nghe theo nói chậm lại: "Họ hàng của chị? Họ hàng của chị cũng..."

Tiếng Bách Chu im bặt, Tang Ương nhìn thấy Phương Thịnh quay lại, tiếng ông ấy truyền qua ống nghe, xa xa, loáng thoáng không rõ.

"Cô có công việc gì, muốn tìm người thế nào?"

Tang Ương thở phào nhẹ nhõm, cô biết, đã thành công, tai nạn sẽ không xảy ra.

--------

Tác giả có lời muốn nói:

[...] Mọi người ngủ ngon.