Bách Chu

Chương 21

Hai người ngồi bên bàn ăn tán gẫu câu được câu không về những chủ đề khác, cho đến khi rời khỏi căng tin ra ngoài, Hứa Tụng Ý chợt nói: "Người nhà của Phương Thịnh ghê lắm, lần đó mình gọi điện hỏi vì sao không đến khám lại, vợ ông ấy nói bằng giọng rất dữ, bảo đừng gọi nữa, tai nạn chết rồi."

Xem ra câu "gọi cho người nhà thì nói đã mất rồi" khi nãy là nói giảm nói tránh.

Tang Ương bước chậm, lại không biết nên nói gì, chỉ cười.

Hứa Tụng Ý nhìn cô vài lần, giọng điệu bắt đầu chần chừ, dường như mỗi lời nói ra đều phải cân nhắc cẩn thận: "Vậy Phương Thịnh có vấn đề gì thế? Sao bỗng dưng cậu lại hỏi về ông ấy?"

Tang Ương nhướn mày, không hiểu vì sao cô ấy hỏi vậy.

Hứa Tụng Ý hít sâu một hơi, nở nụ cười nhẹ: "Mình chỉ hỏi thôi, chắc chắn cậu sẽ không hỏi thăm về bệnh nhân này chỉ vì nhìn thấy người nhà người ta ở sảnh, cậu không phải người hóng chuyện như vậy."

Thật đúng vậy, từ trước đến nay Tang Ương chưa bao giờ quan tâm đến những người những việc không liên quan đến mình. Mà Bách Chu thì ngược lại, em có tinh thần ham học hỏi, đôi khi gặp những chuyện mới lạ, em sẽ rất vui vẻ đi tìm tòi nghiên cứu cho đến khi hiểu.

Buổi sáng có một cơn mưa nhỏ, mặt đất nửa khô nửa ẩm. Tang Ương nhìn cây cỏ bên đường đều đã trổ lá sum suê, lại nhớ đến khi Tiểu Chu qua đời vẫn là mùa thu, thoáng cái đã tới xuân.

"Tang Ương." Hứa Tụng Ý gọi một tiếng bên tai.

Tang Ương tỉnh lại: "Sao thế?"

Hai cô đã vào tòa nhà, lúc này thang máy đông nhất, hai cô đi thang bộ.

"Vừa rồi mình hỏi cậu, sao bỗng dưng cậu hỏi thăm về Phương Thịnh?" Hứa Tụng Ý cười nhẹ.

"Là vụ tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng kia, cậu có nhớ không? Ông ấy qua đời vào lúc đó." Tang Ương nói.

Hứa Tụng Ý lộ vẻ giật mình, gật đầu. Đã đến tầng của cô ấy, Tang Ương liền cười với cô ấy xem như chào tạm biệt.

Cô bước lên bậc cầu thang, cảm giác hơi mệt mỏi, thỉnh thoảng phải vịn tay vào lan can, cô đi đến góc khuất, sau lưng không còn tiếng bước chân dồn dập, càng lúc càng xa khỏi cầu thang.

Tạm thời xem ra tài xế không có vấn đề gì, là một người đàn ông trung niên mang gánh nặng cuộc sống, có bệnh nhưng vẫn tích cực điều trị, cũng chăm chỉ cần mẫn làm việc.

Tang Ương thầm nghĩ, là mình đa nghi.

Buổi tối phải tăng ca, về nhà đã là hơn tám giờ.

Đậu Hà Lan đói meo nằm bên cửa nhà, bất mãn không vui nhìn cửa, cửa vừa mở ra, nó lập tức nhảy lên, vừa sủa vừa bám vào người Tang Ương.

Tang Ương chưa kịp thay giày đã chạy vào nhà, lấy hạt đổ vào bát cho nó.

Đậu Hà Lan vùi đầu ăn ngấu ăn nghiến, lúc này Tang Ương mới đứng thẳng dậy, quay lại cửa, thay giày, sau đó lên tầng, tắm nước ấm.

Hơi nước nóng ẩm tràn ngập trong phòng tắm, khi rời khỏi dòng nước, da thịt thoáng đỏ ửng vì nhiệt độ, tỏa ra hơi nóng.

Tang Ương cảm thấy thoải mái hơn, cô không lên giường, mà quay lại tầng dưới, cài dây cho Đậu Hà Lan đã ăn xong đang nôn nóng vừa gãi cửa vừa nhìn cô, dắt nó ra ngoài đi dạo nửa tiếng.

Nửa tiếng vận động đối với Shiba có thể nói là không đủ để làm ấm người, nhưng Tang Ương không có nhiều thời gian, cô dỗ Đậu Hà Lan về, mặc dù nó không nhiễu, nhưng hiển nhiên đã mất hứng, cúi thấp đầu.

Tang Ương đi được vài bước, thấy nó tủi thân, đành dắt nó đi chơi thêm nửa tiếng.

Lúc này Đậu Hà Lan mới vui vẻ, đuôi quẫy siêu nhanh.

Sau khi về nhà, Tang Ương nhặt lại đồ đạc bị Đậu Hà Lan đánh đổ vào ban ngày, lấy máy hút bụi hút sạch lông chó dưới sàn, lại lau một lần.

Nuôi chó là vậy, thú cưng là người bạn đồng hành mang lại niềm vui, nhưng đồng thời cũng làm nhà cửa bẩn hơn.

Tang Ương dọn dẹp hơn nửa tiếng mới làm cả nhà sạch sẽ.

Đậu Hà Lan gặm đồ chơi chạy khắp nơi, lại làm lộn xộn mấy chỗ cô vừa dọn gọn, Tang Ương chỉ có thể dọn lại.

Một hồi bận rộn trôi qua đã là hơn mười một giờ, cô không ăn tối, nhưng cũng chẳng hề thèm ăn.

Cô mở cửa phòng vẽ, bật đèn, nhìn bức tranh đặt trên giá vẽ, bức tranh cô đã dành nửa cuối tuần để nghiên cứu nhưng vẫn không ra manh mối, hy vọng duy nhất có thể đưa Tiểu Chu trở về.

Tang Ương đóng cửa, đi vào.

Cô đơn luôn luôn hiện hữu, dù là ở bệnh viện ồn ào, dù là ở đám đông, dường như luôn luôn có một bức tường vô hình ngăn cách cô.

Cô ngồi xuống trước bức tranh, có một cảm giác buồn bực trong màn đêm tĩnh lặng không một tiếng động này.

Cảm xúc của con người luôn luôn lên xuống bất định, tối hôm qua vẫn còn nuôi hy vọng, nghĩ rằng dù phải tìm cả đời, cô cũng phải tìm được cách để quay về.

Nhưng giờ đây ý nghĩ đó đã bắt đầu lơi lỏng, bởi cả đời rất dài, bởi có rất nhiều điều không xác định, bởi cô vẫn không biết gì, không biết bức tranh này sẽ đưa cô đi đâu, là quay lại một buổi sáng nào đó, hay quay lại ba năm trước, nếu là ba năm cố định, vậy cô cũng không còn nhiều thời gian.

Cô thậm chí còn nghĩ, có khi nào bức tranh này chỉ có thể dùng một lần, Tiểu Chu đã dùng, nó đã hết giá trị, hy vọng cô cố gắng nắm bắt thật ra chỉ là hư ảo, tất cả đều là giả.

Cả đời này cô sẽ không thể gặp lại người cô luôn nhớ nhung.

Tâm trạng rối bời, Tang Ương nhắm mắt lại, điều chỉnh hơi thở, muốn làm mình bình tĩnh, không được nghĩ đến những khả năng tồi tệ kia.

Từ trước đến nay cô là người kiên định, quyết tâm đạt được mục tiêu, ngay cả khi không thể quay đầu, cũng chưa bao giờ nao núng rối rắm thế này.

Cô liên tục tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh sáng hôm đó Bách Chu ngơ ngác nhìn mình, khóc đến đứt hơi, ôm chặt mình, nước mắt không thể ngừng rơi, vừa khóc vừa cười.

Tang Ương nhớ đến hình ảnh Bách Chu cười với mình khi đôi mắt vẫn ngấn lệ, cũng không khỏi muốn cười theo, nhưng nụ cười chưa kịp nở, đã biến thành cơn đau sâu sắc.

Nếu cô quy lại, nhìn thấy Tiểu Chu sống sờ sờ trước mặt, nhất định cũng sẽ không kiềm chế được cảm xúc.

Vài phút sau, cô mới bình tĩnh lại.

Cô cầm lấy bức tranh từ trên giá vẽ, hai hôm nay cô còn tìm hiểu một số tài liệu về tranh sơn dầu, trong đó có cách làm thế nào để hiểu ý nghĩa sâu xa trong một bức tranh, nhưng đến giờ vẫn đều vô ích.

Nhìn tranh một lúc lâu, hố đen như bắt đầu trở nên sâu thẳm, thị giác xung quanh trở nên hư ảo. Tang Ương chớp mắt, không biết là thị giác gặp ảo giác hay là thay đổi thật sự, đã qua vài lần, nhưng lần nào cũng khiến cô thấy căng thẳng.

Tay cầm khung tranh hơi trượt xuống.

Đột nhiên đầu ngón tay đau nhói.

Tang Ương chỉ chú ý vào bức tranh, mất vài giây não bộ mới phản ứng được. Cô buông tay, đưa lên trước mắt, mới thấy đầu ngón tay bị đâm, không rách da.

Cô vẫn luôn chỉ xem xét bức tranh, lại không để ý đến khung kính này.

Tang Ương lật khung kính lại, cẩn thận tìm kiếm, mới nhìn thấy một cây đinh rất nhỏ ở mép khung, đầu nhọn của chiếc đinh bạc lộ ra ngoài, ở nơi tiếp xúc giữa khung và đinh có một lớp sơn màu đỏ đậm, đậm hơn so với màu sơn ở những nơi khác.

Khung tranh này được làm rất thô, có mấy chỗ đã bong tróc.

Tang Ương đoán hẳn là Tiểu Chu mua từ hồi còn nhỏ, em không mua được khung kính tốt hơn, chỉ có thể dùng đồ kém chất lượng thế này.

Cô đảo mắt, không để ý, lật lại mặt trước tiếp tục suy nghĩ.

Nhưng dần dần, Tang Ương bắt đầu lưỡng lự, cái đinh kia cực khuất, cô cầm bức tranh này nhiều lần đều không phát hiện, nếu không chú ý có khi nào sẽ bị đâm? Giống như cô vừa rồi?

Tang Ương lật mặt sau, nhìn phần tiếp xúc giữa cái đinh và khung kính, nếu lớp màu đỏ thẫm này không phải sơn thì sao? Cẩn thận nhìn, có vẻ cũng giống vết máu.

Cô cúi đầu ngửi thử, không có mùi, lại chạm vào bằng đầu ngón tay, diện tích phần đó rất nhỏ, chỉ có một chút.

Tang Ương không dám chắc, nhưng cô thấp thoáng cảm thấy, có lẽ mình đã tìm được mấu chốt của vấn đề.

Cô đặt bức tranh sang một bên, dù lúc này vừa hoảng hốt vừa sốt ruột, cô vẫn vô cùng cẩn thận, sợ sẽ làm hỏng.

Cô ra ngoài, mở ngăn kéo chứa đồ tìm được một con dao sứ gấp, nhìn thử lưỡi dao, sau đó quay lại phòng vẽ, rút một tờ giấy trắng trơn nhẵn kê ở dưới, dùng lưỡi dao sắc nhỏ cạo phần không rõ là máu hay sơn cạnh cái đinh xuống, chỉ rất ít, nhưng hẳn là đủ.

Cô gói lại cẩn thận, sau đó mở danh bạ, tìm tên một người bạn cùng lớp đã đổi chuyên ngành sang làm pháp y.

Vừa hay người bạn kia đang làm thêm ca đêm, sau khi nói với cô ấy, Tang Ương lập tức ra khỏi nhà, đi không ngừng nghỉ đến cơ quan của cô ấy.

"Có chuyện gì gấp vậy?" Người bạn đứng ở cửa đợi cô.

Chạy đến vào rạng sáng, nhất định là chuyện rất quan trọng, cô ấy không tán gẫu nhiều, dẫn Tang Ương đi thẳng vào trong, khi sắp đến phòng thí nghiệm liền đưa tay ra phía sau: "Đưa đồ cho mình đi."

"Cảm ơn." Tang Ương đưa túi giấy cho cô ấy.

Cô không biết khuôn mặt tái nhợt tiều tụy của mình lại thấp thoáng hy vọng phấn chấn, môi nhợt nhạt không màu máu, giống như một người điên.

Người bạn dừng lại trước cửa, nhìn sắc mặt của cô.

Ngành nghề rộng như vậy, có mấy thi thể trong vụ tai nạn là do cô ấy khám nghiệm, đương nhiên đã nghe nói về chuyện của Bách Chu, cô ấy có lòng an ủi, song không tìm được từ ngữ thích hợp, thấy Tang Ương dấy lên một tia hy vọng giống như người chìm xuống nước vớ được một cọng rơm, trong lòng cô ấy có phần khó chịu, cuối cùng nói: "Kiểm tra xem có phải máu hay không rất nhanh, cậu chỉ cần ở ngoài đợi mấy phút thôi."

Tang Ương gật đầu: "Được", còn nói lại, "Được".

Đúng như cô ấy nói, thật sự rất nhanh, mặc dù một giây khi Tang Ương chờ đợi dài tựa một năm, nhưng cô cũng không mấy khó chịu. Ngay sau đó, bạn học ra ngoài, lập tức nói với cô: "Là máu."

Là máu.

Nét mặt Tang Ương cứng lại, sau đó nở nụ cười nhẹ.

"Tang Ương." Bạn học gọi cô một tiếng.

Tang Ương nhìn sang, ánh mắt tập trung vào cô ấy.

Thật ra bạn học cũng không tiện nói gì, dù sao, người ngoài có quan tâm đến mấy thì cũng chỉ là người ngoài cuộc, không thể cảm nhận được nỗi đau thấu tim kia. Cô ấy suy nghĩ, rồi vẫn nói chuyện mình biết.

"Tài xế xe buýt bị nặng nhất trong vụ tai nạn kia là do mình giải phẫu, không có vấn đề gì, là lái xe trong lúc mệt mỏi, dạ dày trống rỗng, mình thấy có lẽ là ông ấy đã không ngủ vào tối hôm trước... Tai nạn là ngoài ý muốn, vụ hành hung của người nhà ở bệnh viện sau đó càng là tai họa bất ngờ."

Tai họa bất ngờ, ai có thể nói được chính xác? Gần như chính là cái chết không thể ngăn cản rơi xuống đầu, ngoài việc chửi bậy là đen đủi, còn có khả năng làm gì đây?

Cô ấy nói xong liền thấy Tang Ương mất hồn mất vía, lo lắng gọi một tiếng.

Tang Ương gần như không nghe thấy cô ấy nói gì, bình tĩnh lại, buột miệng nói: "Làm phiền cậu rồi, mình còn có việc, đi trước nhé."

Cô vội về nhà.

Bức tranh kia vẫn nằm trên bàn.

Tang Ương từ từ đi đến, tim đập thình thịch.

Đêm hôm đó, Tiểu Chu nhìn thấy bức tranh này bị Đậu Hà Lan tha ra, em nhặt lên, phản ứng đầu tiên sau đó nhất định là cất về chỗ cũ.

Đây chỉ là một bức tranh bình thường, hiển nhiên em sẽ không biết về bí ẩn của nó, cho đến khi vô tình bị cái đinh trên khung kính đâm vào tay.

Đâm vào tay, sau đấy thì sao? Có lẽ máu đã nhỏ xuống chỗ nào đó, trên tranh, trên khung tranh hay đâu đó.

Sau đó bất ngờ quay ngược dòng thời gian.

Tang Ương suy đoán như vậy.

Cô nghĩ ngợi, đưa tay về phía mũi đinh, ấn mạnh xuống.

Đau nhói, Tang Ương cau mày, máu ứa ra từ đầu ngón tay.

Cô lại bắt đầu do dự, đây chỉ là suy đoán của cô, ngộ nhỡ, sai thì sao?

Nhưng khi đã đến bờ vực của sự thật, con người luôn có một trực giác mạnh mẽ.

Một tay cầm tranh, Tang Ương đưa ngón tay bên kia lên, nhỏ máu xuống hố đen.

Gần như chỉ trong nháy mắt, vết máu biến mất, giống như bị bức tranh hút vào. Tang Ương ngừng thở, vũ trụ trong tranh chợt thức tỉnh, hố đen giống như một vòng xoáy xoay thần tốc kéo tới trước mặt, lao đến cô cùng với hàng nghìn hàng vạn thiên hà.

Tang Ương đột nhiên mất ý thức.

--------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi đến đây.