Kế Hoạch Dụ Vợ Của Hứa Nhị Gia

Chương 24

Quế Hỷ lơ đãng nhìn, vừa vặn ánh ánh mắt cô và ông chủ kia lại va vào nhau, cô gom hết can đảm ra hỏi: "Tôi có một chiếc vòng ngọc bị gãy thành hai khúc, ở đây có thể sửa không ạ?"

Cổ họng hơi nghèn nghẹn, âm thanh lại vô tình trở nên dễ nghe.

Hứa Ngạn Khanh đứng lên, tay cầm một chén trà bằng sứ Thanh Hoa, tay còn lại cầm lấy cái quai ấm, không nhanh không chậm đi đến trước mặt cô, đứng đối mặt.

Anh cầm ấm châm trà, một đóa cúc vàng chúm chím từ miệng ấm trôi ra theo dòng nước rơi xuống chén, chậm rãi nổi lên trên mặt nước, ngấm trong nước trà nở to ra.

Quế Hỷ nhớ tới mấy lời người bán hàng khi nãy nói, đây là phúc lợi của khách hàng, không cần phải trả tiền.

Lúc giờ Thìn* cô ăn liền mấy miếng trứng vịt muối, lúc này cảm thấy rất khát. Cô cảm ơn một tiếng rồi cầm chén trà lên, đưa đến miệng, đầu lưỡi liếʍ liếʍ thử. Chén trà không lạnh không nóng, cô ừng ực một hơi uống sạch.

*Giờ Thìn: từ 7-9 giờ sáng

Hứa Ngạn Khanh khẽ run người định ngăn lại. Thực ra anh định châm cho mình, chén trà kia cũng là anh đã dùng rồi. Cô lại dùng lưỡi liếʍ lên miệng chén... Chỗ có một vết ố trà, là chỗ anh vừa kê miệng uống.

Lại thấy cảnh cô tu một hơi sạch sẽ như trâu uống nước, anh nuốt lại lời muốn nói, ánh mắt nhấp nháy ý cười, lại rót cho cô thêm một chén nữa.

Quế Hỷ uống liền tù tì ba chén mới đã khát. Trà cúc mới ngon làm sao, nhất định là có cho thêm mật ong, làm tan hết vị đắng, nhưng lại cũng không quá ngọt.

Khóe mắt cô nhìn sang hai bên, lại không thấy bánh xốp Hồ Điệp và bánh sữa tươi... Đáy lòng có chút tiếc nuối, phải chi có ngay trước mặt, cô cũng vui lòng nếm thử một miếng.

Cô lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong ống tay áo, dè dặt đặt trên mặt quầy, cẩn thận mở ra, như thể bên trong là vật vô giá.

"Ông chủ, ngài xem xem có thể sửa không?"

Ánh mắt đen láy của cô chất chứa đầy vẻ mong chờ, đôi môi tẩm nước trà ướŧ áŧ, gò má trắng hồng, với những sợi lông măng mịn màng như một quả đào mới nhú.

Thực ra cũng không phải loại ngọc quý gì, so với hàng giá rẻ thì hơi khá hơn một chút.

Anh thả lại chiếc vòng vào trong chiếc khăn, gật đầu, nhẹ giọng nói: "Có thể sửa được. Quý khách muốn bọc bằng vàng hay bằng bạc?"

Vàng bọc ngọc... Quế Hỷ nghĩ cũng chẳng dám nghĩ. Bạc bọc ngọc... Cô lo lắng hỏi: "Một đoạn bạc mất bao nhiêu tiền?"

Hứa Ngạn Khanh nhìn qua bảng giá: "Có chạm khắc hoa văn thì năm mươi đồng bạc trắng, nếu không thì hai mươi đồng."

Ngọc phẩm chất như thế này, theo anh cũng không cần phải sửa làm gì.

Quế Hỷ nheo mắt lại, cắn chặt răng vào môi dưới, đấu tranh một hồi, cúi đầu lấy túi tiền bên hông ra, đổ lên trên mặt quầy một mớ tiền lẻ ít ỏi bên trong, ngượng ngùng nói: "Tiên sinh tốt bụng, tôi cũng chỉ có chừng này thôi, chờ mấy ngày nữa ca diễn được thưởng, tôi lại đến trả thêm phần còn thiếu có được không?"

Hứa Ngạn Khanh nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy, không nói nhiều mà cầm lấy giấy bút viết biên nhận cho cô, lại hỏi: "Tên cô là gì?"

"Quế Hỷ! Quế trong hoa quế, Hỷ trong vui mừng."

"Đây không phải là vòng của cô à?"

Quế Hỷ nghe hơi sửng sốt, sao lại không phải của cô... Trong nháy mắt, cô kịp thời phản ứng: "Ừm, là vật gia bảo người ta tặng cho."

Anh đoán không sai... Hứa Ngạn Khanh không hỏi thêm, cầm lấy con dấu đỏ ấn vào, đưa lại cho cô: "Năm ngày sau cầm biên nhận đến lấy!"

Quế Hỷ vui mừng cầm lấy tờ biên nhận, giả vờ giả vịt đọc chăm chú. Hứa Ngạn Khanh nhàn nhạt cất giọng: "Cầm ngược!"

"..."

Quế Hỷ mắc cỡ chín cả mặt, vừa lúc nghe tiếng mành vang lên, xoay đầu lại nhìn, thấy mấy người bưng đống sổ sách đến, lại thấy cả nha đầu ngốc đang ngoắc cô kịch liệt.

Cô cúi đầu chào, lại nói thêm một tiếng cảm ơn, rồi giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ, chạy nhanh về phía cửa.