Trên chiếc bàn vuông theo kiểu nhà Minh bày tám món ăn, ba mâm bánh bao hấp nhân thịt, phần nhân đầy ú ụ, da bánh bị hơi nước thấm ướt thành những vết loang lổ; hai mâm trứng vịt muối Thái Châu cắt thành miếng, lòng trắng lòng đỏ rõ ràng, ứa ra một lớp dầu đỏ tí tách chảy xuống; một mâm cá mặn tẩm; một mâm ốc sên nấu hèm; một mâm củ cà rốt trộn dầu tôm; trên mặt đất đặt hai chiếc thùng to, một thùng là cháo trắng, thùng còn lại là mì sợi trụng.
Cả đám trố mắt nhìn, trộm nghĩ Hứa gia đúng là danh bất hư truyền, ngay cả chuẩn bị điểm tâm cũng có lòng đến thế. Không phải nói nhiều, cả đám bưng bát đũa múc cháo, gắp mì, ăn như hổ đói. Diệp thị cầm miếng trứng muối, dùng đũa gắp phần lòng đỏ rồi cho vào cháo.
"Ướp mặn quá!" Miệng chị ta lên tiếng bắt bẻ, lấy cả phần lòng trắng lẫn vỏ vứt sang cho nha đầu ngốc, suy nghĩ một chút lại nói: "Son phấn dầu hoa của ta còn không nhiều lắm, lúc nãy đến thấy bên đường có một tiệm bán, ăn xong ngươi đi mua đi."
Nha đầu ngốc "dạ" một tiếng, rồi lại xì xụp húp cháo ăn bánh bao. Đợi dùng xong bữa, Diệp thị và Kiều Tứ trốn trong phòng dùng cân tiểu ly cân bạc, mấy diễn viên trong đoàn, người luyện công thì luyện công, người luyện giọng thì lại luyện giọng. Mấy gã sai vặt chạy đôn chạy đáo thu dọn rương hòm, mỗi người một việc tất bật. Nha đầu ngốc lấy bạc vụn từ chỗ Diệp thị, ra sân sau bước về phía lối đi chỗ hướng tây nam mà quản sự nói, chợt nghe sau lưng có người gọi. Cô ấy dừng lại nghiêng đầu nhìn, là Quế Hỷ đủng đỉnh đi đến.
"Muốn ra ngoài với tôi không?"
Có bạn đi cùng dĩ nhiên là thích, nhưng nha đầu ngốc lại hơi lo lắng: "Nếu cô lén chạy ra ngoài, trở về sẽ bị bà chủ phạt đó."
Quế Hỷ cười cười, kéo bím tóc của cô ấy: "Tôi muốn ra ngoài mua thêm một chiếc yếm nữa, nếu không lại không có cái thay đổi."
Lúc này nha hoàn ngốc mới khoác lấy cánh tay cô, buồn bực nói; "Cô không biết bà chủ hẹp hòi cỡ nào đâu. Tính cả nửa ngày mà đưa có chút bạc vụn như này, sợ bị tôi ăn chặn, tôi còn đang lo không đủ tiền mua..."
Hai người kẻ nói người nghe, chân bước không ngừng, một lúc đã đi đến cái cổng hướng tây nam, kéo then cài. Hai bà hầu đứng nói chuyện ở đó, nhìn thấy hai cô đi đến, thấy dáng vẻ lạ mắt, bà hầu mặc chiếc áo xanh quần đen cất cao giọng hỏi các cô đến từ phòng nào. Quế Hỷ một tay thi lễ, bảo là người của gánh Tứ Hỷ hôm nay vừa đến, Hứa quản sự sợ các cô đi cửa trước phiền các lão gia phu nhân nên dặn đi cửa hông.
Một bà hầu kéo then mở cửa, lại quan sát Quế Hỷ, cười hì hì nói: "Dáng dấp xinh đẹp thế kia, giọng cũng hay, tiếc là mạng lại không tốt, là mạng hạ nhân, long đong cô khổ."
Mặc dù Quế Hỷ nghe thấy hơi chói tai, nhưng cũng không muốn sinh sự, mím chặt môi, nắm tay nha đầu ngốc bước ra bậc cửa, lại nghe bà tử còn lại thấp giọng nói: "Má Đào, bà cớ gì mà sỉ nhục người ta, thật là đáng thương..."
"Tôi nhìn thấy mặt cô ta sặc mùi hồ ly tinh, hoàn toàn không có vẻ đoan trang..." Tiếng kẽo kẹt vang lên, hai cánh cửa khép lại đằng sau lưng. Lúc sáng sớm còn chút ánh nắng, bây giờ cũng bị mây che kín không còn một khe hở, cả bầu trời là một mảng xám trắng dàn trải. Chợt có một trận gió thổi qua, heo hút lạnh lùng, như thể sắp mưa. Dăm ba người phu xe tụ tập trên phố, thấy hai cô đi qua thì một đường đuổi theo hỏi đi đâu, ngày làm ăn không tốt, giá cả cũng dễ thương lượng.
Quế Hỷ kéo nha đầu ngốc cắm đầu bước về phía trước. Hai người rẽ qua một tiệm điểm tâm, lại tiếp tục nhìn, không thấy người đi theo, mới thở phào nhìn nhau cười. Ngắm nhìn xung quanh, thấy cách đó vài bước là hàng chuyên bán son phấn dầu hoa, ngay phía đối diện là tiệm trang sức vàng bạc phỉ thúy. Căn tiệm ba gian, trên mái hiên treo một tấm biển, đề ba chữ to tướng như phượng múa rồng bay. Quế Hỷ không biết chữ, chỉ cảm thấy chữ viết thực sự rất rõ ràng, phóng khoáng. Nói với nha hoàn ngốc một tiếng, cô một mình băng qua đường, đi đến cửa tiệm trang sức ngọc ngà kia.