Bầu trời xanh màu vỏ cua, tiết trời làm người ta mệt nhoài, sương mù dày đặc đến nỗi nếu không lại gần có thể nhìn con lừa mà tưởng con ngựa. Có kẻ lộc cà lộc cộc cưỡi trên lưng lừa. Bởi vì thân trên của hắn quá dài, nhìn cứ tựa như đàng hoàng ngồi trên lưng ngựa, có vẻ uy nghiêm, lại kiêu ngạo mà lướt qua đoàn người của gánh hát Tứ Hỷ. Con lừa lông màu xám trắng đan xen, lúc đi cái mông nhông nhổng như dâng lên hai lượng vàng.
Người và lừa, một cặp thần thái hết sức sống động. Đám người Quế Hỷ che miệng khúc khích cười không dứt. Nha đầu ngốc từ trong sương mù chạy tới, ngón tay ngắn cũn để trước miệng ra dấu "suỵt".
"Còn cách Hứa gia một dặm đường. Bà chủ Diệp bảo các cô cố giữ chút mặt mũi. Hồng Hỷ, Thiên Hỷ, Lan Hỷ, Quế Hỷ..."
Cô ấy cong ngón tay mà chỉ đích danh từng người: "Bà chủ Diệp bảo các cô đi lên đàng đầu đi." Đây là quy củ trong gánh hát. Đi lưu diễn, đến trước cửa nhà quyền quý, những diễn viên trụ cột phải giữ dáng mạo đoan chính mà diện kiến, thể hiện dáng vẻ rực rỡ lộng lẫy, vừa phô diễn nhan sắc vừa thể hiện khí thế.
Mặt mũi Diệp thị xấu xí hung dữ, nhưng dáng người cũng xem như đủ đẹp, khoác lên người một chiếc sườn xám gấm ngắn tay màu xanh, trông như một đóa thược dược héo tàn cắm trong bình sứ. Không lường trước được trời bỗng dưng trở lạnh, cả gương mặt trát phấn trắng toát của chị ta trở nên xanh mét, giọng nói cũng run rẩy: "Từng người một, Hồng Hỷ, vuốt quần áo lại cho thẳng thớm, sao lại nhăn nhúm thế kia; Thiên Hỷ, lấy son đỏ thoa lên dày một chút; Lan Hỷ, tóc mái loạn cả lên rồi, chải chuốt lại đi; Quế Hỷ..."
Không có gì để bắt bẻ, chị ta dừng một chút, lại đổi giọng: "Tất cả nhớ đừng có vứt hết mặt mũi của đoàn Tứ Hỷ."
Lòng Quế Hỷ có chút không yên, cách mấy bước chân thấy bóng người thấp thoáng, nghe tiếng rao hàng vọng lại từ đàng xa: "Bánh mật hoa quế... Hoành thánh nhân thịt… Trôi nước mè đen đê....!"
Ngữ điệu Giang Tô mới ngọt ngào làm sao. Quế Hỷ nuốt nước bọt đánh ực, tối hôm qua ăn chưa đến nửa cái bánh nếp, ngủ một đêm lại tiêu hao hết cả sức lực, đợi đến điểm tâm đã đói rã cả ruột. Diệp thị thấy Hứa gia đồng ý chuẩn bị bữa điểm tâm, nên cũng không cần phung phí tiền bạc. Có người than phiền đói đến không cử động nổi, chị ta trợn cả mắt lên mà mắng, bà đây cũng chưa ăn giống các người cơ mà, bà nhịn được sao các người lại không? Bên miệng chị ta còn dính một mẩu lạc vụn, dĩ nhiên là còn có thể nhịn được. Chỗ hốc nhìn trên cánh cổng đen, hai cái khoen cổ xưa màu xanh hình bướm đột nhiên động đậy, xoay một cái, cánh cổng hé ra.
Một cô hầu vóc dáng cao gầy vội vã bước ra thềm cửa, liếc thấy một đám người đứng chờ sẵn mang theo mớ gậy gộc rương hòm lớn nhỏ, thì bị dọa đến giật mình. Cô ta vỗ vỗ ngực không kịp nói chuyện, đã nghe tiếng rao hàng đi xa, vội đưa cánh tay dài lên, cất giọng lanh lảnh: "Đây là Hứa gia, dì nhỏ muốn ăn bánh mật hoa quế!"
Nghe tiếng đáp lại truyền đến, cô ta thở phào nhẹ nhõm, trong lúc rảnh rỗi đứng chờ, lại liếc mắt nhìn sang bọn họ, rồi chợt xoay đầu nói vọng vào bên trong: "Từ quản sự đâu rồi? Ngươi có thể đi thông báo không? Chờ lát nữa các lão gia ra cổng, nhìn một mớ mấy thứ này ở đây, lại không vui."
"Cái gì mà mấy thứ này..." Lan Hỷ thấp giọng: "Cùng lắm cũng chỉ là một con hầu trong nhà thôi mà, lại cao quý hơn được ai chứ?"
Diệp thị quay đầu trừng mắt nhìn cô ta: "Đợi xem lát tôi có cắt lưỡi cô không." Cũng lúc này, người gánh hàng rong vội vã mà đến, vén những tấm che trên cái thùng màu xanh, một luồng hơi nóng bốc lên trắng xóa, tản ra hương thơm ngào ngạt. Cô hầu kia cong người, miệng bảo muốn mua ba chiếc bánh hoa quế đường mật, trên mặt bánh rải thật nhiều hoa quế. Trái chọn phải chọn mãi không vừa ý, lại bắt đầu đứng lên trả giá. Lại thấy từ bên trong bốn năm người đàn ông đi ra, tất cả đều mặc áo dài gấm màu xám xanh. Kiều Tứ vội vàng bước đến nghênh đón nói cười chào hỏi. Người dẫn đầu không ai xa lạ, chính là Tổng quản sự của Hứa trạch, Hứa Tuyển.