Diệp thị ra lệnh, khi nào chị ta ngủ say thì mới cho phép Quế Hỷ đứng dậy. Lúc nha đầu ngốc đỡ Quế Hỷ đứng lên, bên cạnh chỉ có một cậu phục vụ đang vừa ngáp vừa châm đèn dầu, miễn cưỡng quét mắt về phía hai cô. Bây giờ hắn đối với phụ nữ xinh đẹp cũng chẳng có hứng thú gì. Cả ngày bận bịu mệt mỏi, lúc này chỉ muốn nhanh chóng đi gặp Chu Công, hoặc là cùng cô nương xinh đẹp vuốt ve âu yếm một phen trong giấc mơ cũng đủ hài lòng.
Quế Hỷ ngồi trên bậc thềm xoa xoa bắp chân đau nhức đến tê dại. Nha đầu ngốc giữ lại hai khối bánh nếp đường đỏ cho cô, nhưng không nhịn được cơn thèm ăn, khoét lấy một quả chà là, để lại trên chiếc bánh một lỗ sâu hoắm. Bánh nếp mới ra lò dẻo dẻo ngọt thơm, mà lúc này để lâu đã nguội lạnh, cắn vào miệng sần sật, lại hơi có vị đắng. Cô sợ bị nghẹn nên bẻ thành từng miếng nhỏ mà ăn. Nha đầu ngốc nghiêng đầu hỏi cô: "Giấu đi thì đã tốt rồi, không cần phải chịu tội như thế."
"Không thể lừa gạt, chiếc yếm bị Kiều Tứ lấy đi, quan trọng nhất là phải một đao cắt đứt mọi việc, không thì lỡ sau này có ai phát hiện ra thì có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội." Nha đầu ngốc nghe không hiểu nhưng cũng không hỏi thêm gì, chỉ lấy chiếc yếm từ trong ống tay áo ra trả lại cho cô.
Mặt Quế Hỷ biến sắc: "Còn không vứt nó đi!" Lại nói: "Không... đem đốt nó đi."
Nha đầu ngốc ồ một tiếng, cánh tay vươn đến ngọn đèn dầu đặt trước hành lang, gỡ cái chụp thủy tinh ra. Vải lụa bén lửa, trong nháy mắt cháy cuồn cuộn, chỉ còn thấy dáng hình con hỉ thước không mỏ, không ngực, cũng không cánh. Lát sau, cả cái đuôi cũng không còn. Quế Hỷ ăn không thấy ngon, con mèo nhỏ mắt xanh của Diệp thị chẳng biết chui từ trong phòng ra từ khi nào, đi đến bên chân cô, lớn giọng kêu meo meo. Cô vứt khối bánh nếp cho nó, con mèo ngửi ngửi rồi vừa liếʍ vừa ăn. Nha đầu ngốc không nghĩ đến mèo cũng ăn cái này, thích thú mà nhìn nó. Quế Hỷ nhìn vầng trăng tròn mong manh treo phía chân trời, tựa như chiếc gương đồng mà Diệp thị dùng để chải tóc. Bên tai vang lên những âm thanh phành phạch, là tiếng của những con bướm đêm to bự, đen nhờ nhờ đang vỗ cánh lao về phía ánh đèn.
Cô tựa như đang tự nói: "Nghe bảo Ngọc Lâm sư huynh đang yêu đương cùng với Cách Cách cao quý... Tôi không tin. Anh ấy không phải là người như vậy."
Nha đầu ngốc vỗ tay, cười hì hì phụ họa: "Ngọc Lâm sư huynh chỉ thích mỗi Quế Hỷ thôi, anh ấy không phải người như thế."
Quế Hỷ nghe cô ấy nói chắc chắn, lại có chút dao động: "Ai biết được? Trần Thế Mỹ ham giàu cưới công chúa, bỏ Tần Hương Liên và hai đứa con; Vương Khôi đỗ Trạng nguyên bỏ Quế Anh cưới Thôi thị; ngay cả tâm đầu ý hợp như Thôi Sinh, có công danh rồi thì vẫn phụ tình bạc nghĩa với Oanh Oanh. Đến tận bây giờ, đàn ông thường hay bội bạc, phụ tình giai nhân."
Từ năm tám tuổi Quế Hỷ đã bị bán vào gánh hát Tứ Hỷ, buộc phải theo sư phụ học hát. Cô nhìn các sư tỷ đứng trên đài biểu diễn, xuống đài lại cung phụng mua vui cho những kẻ quyền quý, còn phải gánh chịu sự bắt nạt của các sư huynh sư tỷ, trong đầu hoàn toàn không thích học hát, chỉ muốn cùng nha đầu ngốc bưng trà rót nước, làm những việc chân tay. Những ngày đầu, cô không ít lần bị mấy người phụ nữ trong đoàn dùng cành mận gai nhúng nước đánh dữ dội. Ban đêm nhân lúc không có người lại phải lén trốn ở phòng củi, len lén nấu nước rửa vết thương, đau đến nghiến răng run lẩy bẩy. Có đêm sư huynh Ngọc Lâm không biết vì sao mà tìm đến, cầm lọ thuốc quý giá thoa cho cô, vừa nói: "Ở chỗ này, mạng cũng chẳng đáng là mấy. Em cứ cứng đầu không thuận theo, bọn họ sẽ bán em vào mấy kỹ viện tối tăm hạ đẳng, sau này cả người nhơ nhuốc bệnh tật, sống không bằng chết."
Anh cầm chiếc khăn xanh lau nước mắt cho cô, giọng nói vẫn ôn hòa như thường lệ: "Quế Hỷ, em đừng sợ, cố học hát cho tốt, ngày sau anh che chở cho em!"
Dần dần lớn lên, người trong gánh hát ai cũng biết tâm tư của Ngọc Lâm, còn bảo Quế Hỷ thật có phúc. Sau đó, Ngọc Lâm sư huynh cũng không ngần ngại ngay trước mặt nói thích cô, hỏi cô có thích anh không? Quế Hỷ lâng lâng, mơ mơ màng màng không muốn thấy anh thất vọng, đỏ mặt, cúi gằm xuống nhìn mũi chân, hồi lâu sau mới cất tiếng ri rí như con muỗi: "Có thích!"
Cô có kỳ vọng về cuộc sống, chờ Ngọc Lâm sư huynh từ trong cung trở về, đưa tiền cho Kiều Tứ chuộc thân, rồi tìm một nơi không ai biết đến họ mà an cư lạc nghiệp. Sẽ không còn dính líu gì đến hát xướng ca diễn, chỉ làm chút việc mua bán nhỏ, ngày ngày ở nhà giúp chồng, dạy con, trải qua năm tháng an tĩnh. Nhưng lúc này lòng bỗng dưng thấp thỏm. Một trận gió lạnh thổi xào xạc đám lá ngô đồng rơi trên mặt đất, bầu trời đêm một mảnh xanh đen, trời đột nhiên trở lạnh.
Mùa hoa quế chưng cuối cùng cũng kết thúc.