Đại Lão Nhóm Đồ Chơi

Chương 16: Ca ca ᗷiếи Ŧɦái muốn cường bạo cô

Thấy vẻ mặt không cho là đúng của hắn, Trần Tuyết Hoa hơi tức giận, “Hừ! Anh không tin em? Sau này anh sẽ hối hận!” Nõi xong, từ trong túi lấy ra hồng bao lớn, đặt trong tay Thẩm Hân, cười nói: “Cô bé, con về sau là phúc tinh của Bệ gia ta, mẹ nuôi không thể bạc đãi con, nhận lấy đi!”

Thẩm Hân vẫn luôn như đi vào cõi thần tiên, bị bà ta dúi hồng bao vào trong tay, cả kinh muốn rụt tay. Bệ Cận Minh trực tiếp lấy bao lì xì cất vào túi nhỏ cô đeo trên cổ.

Cất bao lì xì vào túi, thấy vẻ mặt cô, cười nói, “Con có phải cảm thấy gia đình ta có chút kỳ quái không? Về sau con tới nhiều sẽ hiểu rõ thôi.”

“Mẹ nuôi, ai tới vậy? Mới sáng sớm sao người...” Ở thời điểm Thẩm Hân như đứng đống lửa, như ngồi đống than thì trên lầu truyền đến âm thanh có chút hàm hồ, nghe như người vừa tỉnh ngủ.

Người nọ đi xuống, Thẩm Hân thấy rõ là một người đàn ông trẻ tuổi, tầm hai mươi ba tuổi, lớn lên rất đẹp trai, đang xoa đôi mắt. Trần Tuyết Hoa thấy hắn xuống lầu, cười lôi kéo hắn đến trước mặt Thẩm Hân, “A Kinh, tới nhìn cô bé này đi, nó là con gái nuôi của cha con...”

Người đàn ông trẻ tuổi tên A Kinh đột nhìn trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Hân vài giây, “Ừm, cô bé thật xinh đẹp, ánh mắt cha nuôi thật không sai. Em gái ngoan, anh tên Dương Kinh, về sau gọi Kinh ca ca là được...”

Nói xong duỗi tay về phía cô. Thẩm Hân nhìn tay Trần Tuyết Hoa ôm bên hông hắn, nháy mắt hiểu được, thì ra đôi vợ chồng này ông ăn chả, bà ăn nem...

Thật là biếи ŧɦái.

Gia đình kì quái này làm cô cảm thấy trong lòng bị giày vò. Sau 9 giờ, đại viện tứ hợp viện rộng lớn có rất nhiều người, đều là thân thích của hai nhà Bệ Trần, trong viện có mười cái bàn ngồi đầy người.

Thẩm Hân sớm không chịu nổi không khí cổ quái này, bị Bệ Chính Cương đưa tới phòng trên lầu hai chơi, lúc này cô mới cảm thấy nhẹ nhàng chút. Nhưng khi cô đang chơi trò chơi thì Bệ Chính Cương ngoắc mắt nhìn cô chằm chằm làm cả người cô không được tự nhiên.

“Bệ, Bệ ca ca, anh không chơi sao?” Thật sự không chịu nổi, cô nhịn không được hỏi. Chỉ là mới mở miệng đã bị Bệ Chính Cương đẩy gục trên đất. Cô hoảng sợ, giãy giụa muốn đẩy hắn ra, “Bệ ca ca, anh muốn làm gì?”

“Em gái ngoan...” Bệ Chính Cương kế thừa dáng vẻ cao lớn của cha hắn, lớn lên cũng hùng tráng, gắt gao đè cô dưới thân, sờ khuôn mặt nhỏ hoảng sợ của cô, “Em gái ngoan đừng sợ, ca ca sẽ không thương tổn em...” Nói xong, ngón tay hắn nhẹ nhàng mơn trớn trên khuôn mặt nhỏ của cô, “Ba ba từng có nhiều phụ nữ như vậy, nhưng em gái nhỏ là đẹp nhất...”

Hắn một bên ca ngợi, một bên chui vào dưới váy cô. Thẩm Hân bắt lấy tay hắn, quát, “Anh làm cái gì?”

“Phụ nữ của ba, từ trước đến nay anh đều có phần. Em gái nhỏ, em xinh đẹp như vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên, anh đã muốn làm em!” Nói xong, hắn vươn tay to trực tiếp xé rách qυầи ɭóŧ cô.

Thẩm Hân hét lên, một chân đá văng hắn, run rẩy lùi mấy bước. Trong lòng cô muốn hộc máu, mẹ nó gia đình này toàn những kẻ tâm thần biếи ŧɦái! Khó trách con trai hắn không tức giận chút nào, thì ra là thói quen cùng cha chia sẻ phụ nữ.

Bệ Chính Cương phát ngốc, gương mặt cười tươi như ánh mặt trời trở nên âm trầm, “Em gái nhỏ sao lại muốn cự tuyệt anh? Chẳng lẽ không thích anh sao? Đáng tiếc, ca ca lại cực thích em, hôm nay mặc kệ em nguyện ý hay không, anh cũng muốn làm em!”

Nói xong, hắn khóa trái cửa, hai người mèo vờn chuột truy đuổi, không gian phòng không lớn, cuối cùng Thẩm Hân vẫn bị bắt gục trên mặt đất. Bệ Chính Cương nhìn cô hoảng sợ, cười, “Em gái ngoan đừng sợ, ca ca sẽ không thương tổn em, sẽ chỉ làm em sướиɠ!” Nói rồi đôi tay hung hăng xé mở váy trắng, lại kéo nội ý thiếu nữ bên trong lộ ra cặρ √υ' lả lướt.

Sợ hãi cùng tủi nhục trong lòng lẫn lộn, Thẩm Hân bị lột sạch quần áo, hoảng sợ làm hai mắt cô phiếm nước mắt, chỉ có thể hét chói tai, bắt lấy mặt đối phương, “Buông tôi ra... Anh buông tôi ra...”

Trên mặt bị cô cào thành ba vết máu, Bệ Chính Cương vừa liếʍ máu trên tay, âm trầm nhìn cô, cười lạnh nói, “Nhìn trên người em nhiều dấu vết như vậy, chắc là ba anh lưu lại nhỉ. Em gái nhỏ nguyện ý cho ba anh thao lại không vui khi anh thao! Anh hôm nay một hai phải làm em!”

Nói xong, cúi đầu hung hắn cắn đầṳ ѵú bên phải của cô không bỏ. Cô phát ra tiếng kêu thống khổ thảm thiết, cảm giác đầṳ ѵú mình sắp bị hắn cắn đứt.

“Tôi mẹ nó không vui! Không vui khi anh làm!” Cô rống giận mà không cách nào đẩy hắn ra, hung hăng cắn trên vai Bệ Chính Cương. Bệ Chính Cương bị đau, trong cơn tức giận tát một cái lên mặt cô, “Cô thật to gan!”

Thẩm Hân trong miệng chảy máu, hung hăng trừng mắt hắn.

Bệ Chính Cương chưa từng bị phụ nữ cự tuyệt như vậy, trong lòng lửa giận tăng vọt. Nhưng nhìn ánh mắt cô đầy vẻ khó thuần, lại cảm thấy kinh diễm lòng người, hắn cũng mặc kệ vết thương chảy máu trên vai, cười dâʍ đãиɠ nhìn cô, “Em gái ngoan, chẳng lẽ em ghét bỏ ca ca không lớn bằng ba ba? Làm em khó chịu? Em yên tâm, anh trẻ hơn ông ấy, đảm bao càng làm em sướиɠ hơn ông ấy!”

Nói xong, hắn liền nhanh chóng kéo qυầи ɭóŧ xuống, lộ ra vật bên trong to lớn mà hắn thập phần tự hào.

Thẩm Hân lùi đến góc tường, nhìn gắn tới gần, trong lòng càng thêm hốt hoảng. Đang lúc bất an, cửa phòng đột nhiên bị một người đá văng. Bệ Cận Minh đứng ở cửa, mặt không biểu tình như hai người bên trong giằng co.

Ánh mắt Thẩm Hân cầu cứu nhìn về phía Bệ Cận Minh, tuy rằng cảm thấy hắn sẽ không giúp nhưng cô vẫn không nhịn được nhìn hắn.

“Ba, em gái này tính cách cũng quá hung dữ. Ba đến rồi cũng tốt, chúng ta có thể cùng nhau dạy dỗ em ấy thật tốt!” Nhìn thấy cha mình xuất hiện, Bệ Chính Cương không thấy sợ hãi mà lại hưng phấn, nhìn cô nói: “Em gái ngoan, chỉ cần để anh làm một hồi, đảm bảo em sẽ yêu đồ vật to lớn của anh...”

Thẩm Hân tái nhợt mặt nhìn về phía Bệ Cận Minh, cảm thấy khó chịu cực độ làm cô khẽ run. Cơ thể trần trụi bị xé rách váy miễn cưỡng che khuất cảnh xuân, một bên như sói rình mồi, một bên là mãnh hổ cao thâm khó đoán, Thẩm Hân cảm thấy chính mình có thể bị hai người cắn xé bất cứ lúc nào.

Thời gian chưa bao giờ kéo dài như vậy, Bệ Cận Minh chăm chú đặt tầm mắt trên người cô làm cô hãi hùng khϊếp vía. Thật ra mới hai phút nhưng cô lại cảm thấy đã qua một thế kỉ, cho đến khi Bệ Cận Minh mở miệng: “Chính Cương, đi ra ngoài!”

“Ba?” Bệ Chính Cương kinh sợ, từ khi hắn hơn mười tuổi khai trai, tình nhân của ba hắn đều được chia phần, lần này lại bị cự tuyệt?

“Cút đi!” Thanh âm Bệ Cận Minh cao hơn chút.

Bệ Chính Cương nhíu mày nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau khi phát hiện ba không nói đùa mới sợ hãi gật đầu rời đi. Khi đi tới cửa liền nghe Bệ Cận Minh nhàn nhạt nói: “Về sau, cô ấy là em gái con, con không thể đυ.ng vào, rõ chưa?”

“Vâng, ba.” Bệ Chính Cương vâng lời, hơi khom người, trên mặt không còn nét phóng đãng tùy tiện lúc nãy.

Cửa đóng lại trong nháy mắt, Thẩm Hân hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.

Bệ Cận Minh ngồi xổm trước mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng lau nước nơi khóe mắt, “Không phải nói sẽ không khóc nữa sao, sao lại rơi nước mắt rồi?” Sợ hãi nảy lên trong lòng, Thẩm Hân ôm chặt hắn, nhào vào lòng hắn khóc lên.