Đại Lão Nhóm Đồ Chơi

Chương 15: Cha nuôi đem cô đi gặp mẹ nuôi

Ngày tiếp theo là cuối tuần, Thẩm Hân sớm bị Bệ Cận Minh đánh thức. Rửa mặt, thay quần áo xong, bữa sáng cũng không ăn mà kéo cô lên xe, Thẩm Hân còn hơi buồn ngủ, “Cha nuôi, sáng sớm như vậy thì đi đâu?”

“Đương nhiên là gặp mẹ nuôi con.” Bệ Cận Minh tùy ý nói, Thẩm Hân lại cả kinh mà tỉnh cả ngủ.

Thấy sắc mặt cô cứng đờ, Bệ Cận Minh hơi mỉm cười, “Đừng lo lắng, người nhà ta đều thông tình đạt lý, bọn họ sẽ thích con.” Nói rồi bàn tay chui vào dưới váy ngắn, ái muội vuốt ve đùi cô.

Thẩm Hân lại hoàn toàn không cười nổi, nhìn bộ dạng hắn không nói dối, trong lòng chỉ có thể cười khổ. Sao gặp người được chứ, thật là biếи ŧɦái? Hắn vậy mà đem tình nhân bao dưỡng về cho vợ mình xem? Còn nói sẽ thích cô? Chẳng lẽ nhà có tiền đều kỳ quái như vậy sao? Hay là mình có số gặp phải những nhà kỳ quái như vậy?

Nhìn mày đẹp cô hơi chau, mắt mang sầu tư, Bệ Cận Minh xoay khuôn mặt nhỏ cô qua, dùng sức lấp kín hai mảnh môi đỏ. Thẩm Hân ngoan ngoãn mặc hắn hôn, nội tâm lại dậy sóng không ngừng.

“Tiểu nha đầu nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?” Ngón tay Bệ Cận Minh giữa hai đầu mày cô nhẹ nhàng vuốt ve. Nhìn hai mắt long lanh như có nước, trong lòng hắn dâng lên niềm xót thương nhàn nhạt.

Thẩm Hân cứng người lắc đầu, trong đầu lại nhanh chóng luân chuyển. Mình hiện tại là chim hoàng yến bị nuôi dưỡng, cô nên tự sa ngã hay là sớm thoát ra khỏi vòng xoáy này? Rời đi có lẽ lựa chọn tốt nhất, nhưng cô không quen ai trên đời, lại không bằng cấp, trên người không có tiền, bỏ kim chủ bao dưỡng cô rồi thì sau này sẽ sinh hoạt như thế nào? Cô xoay chuyển ánh mắt, dừng trên người Bệ Cận Minh, trong lòng ra quyết định.

Tối hôm qua, cô thậm chí đã nhận mệnh, cảm thấy cứ như vậy làm chim hoàng yến của hắn cũng không tồi. Nhưng điều hắn vừa nói làm cô ý thức được, mình không phải là chim hoàng yến mà là một vai hề, nếu không làm sao lại có người vớ vẩn đến mức mang tình nhân đi tìm vợ chính thức?

Nhưng cô cũng không muốn làm vai hề bị người khác vây xem.

Từ giây phút này, trong lòng Thẩm Hân đã có kế hoạch. Cô không có tiền, nhưng kim chủ của cô thì có. Chỉ cần có tiền, cô liền có thể chạy thoát thật xa? Nếu quan hệ giữa bọn họ bây giờ là kim chủ và tình nhân thì đương nhiên mình có thể đòi tiền hắn, đúng chứ?

“Con gái, con nhìn ta như vậy là có chuyện muốn nói sao?” Bệ Cận Minh thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô, liền hỏi. Thẩm Hân gật đầu, thoải mái hào phóng nói: “Cha nuôi, con muốn ít tiền.”

“Bao nhiêu?” Bệ Cận Minh đầu tiên là ngẩn người, tiện đà cười. Trước kia hắn cũng có tình nhân nhưng không có phụ nữ nào lại đòi tiền một cách thẳng thắn như cô, điều này ngược lại làm chọc hắn cười, ngón tay chọc xuống khuôn mặt cô, “Cha nuôi không giàu có như Trương thúc thúc đâu, con nói xem, con muốn bao nhiêu?”

Cô ngơ ngác, thật ra cô cũng không có khái niệm về tiền bạc, trước kia, ngay cả tiền lẻ bà ngoài cũng chưa cho cô. Cô nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Tiền đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”

Bệ Cận Minh cười ha ha, nghĩ rồi lấy ra một xấp tiền cho cô. Thẩm Hân vui mừng bỏ vào túi nhỏ của mình, cưỡng chế vui mừng trong lòng, lén lút nghĩ: Không biết bên trong có bao nhiêu tiền?

Chỉ cần có tiền, cô liền có thể rời khỏi nơi thị phi này...

“Cảm ơn cha nuôi.” Cô vui mừng ôm lấy Bệ Cận Minh, hung hăng hôn môi.

Nửa giờ sau, xe dừng lại ở cổng Bệ gia. Từ ngoài nhìn vào, chỉ là một tứ hợp viện bình thường, thậm chí có chút cổ xưa. Điều này làm cô có chút kinh ngạc. Rõ ràng nơi cô ở lúc trước là một biệt thự cao cấp. Nhìn chằm chằm hắn vài giây, Thẩm Hân loáng thoáng hiểu một chút.

Tới mở cửa là một thanh niên tầm 24 25 tuổi, mày kiếm mắt sáng. Hắn thấy Bệ Cận Minh thì cười nói: “Ba, sớm như vậy...” Khi thấy Thẩm Hân, hắn ngơ ngẩn một chút. Bệ Cận Minh đẩy cô vào, đóng cửa lại mới nhíu mày nói: “Mẹ con đâu?”

“Ở trong phòng.” Hắn nói, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Hân. Nhìn bộ dáng không rời mắt được của hắn, Bệ Cận Minh vỗ vỗ vai Thẩm Hân, “Hắn là con trai ta, Bệ Chính Cương. Con có thể gọi hắn là ca ca.” Thẩm Hân xấu hổ muốn chui xuống đất nhưng dưới ánh mắt kim chủ, cô vẫn không thể không hướng Bệ Chính Cương ngọt ngào cười, “Chào Bệ ca ca.”

Vào phòng khách, chỉ thấy một người phụ nữ đang giúp đỡ chuẩn bị bữa sáng. Nghe thấy tiếng nói chuyện, bà ta đứng dậy, đôi mắt đánh thẳng vào trên người Thẩm Hân. Ánh mắt kia không thể nói là ác ý, chỉ là một loại hưng phấn, tìm tòi nghiên cứu.

“Anh đã trở lại? Đây là cô bé kia?” Vợ Bệ Cận Minh, Trần Tuyết Hoa gỡ tạp dề xuống, bước nhanh tới, duỗi tay nâng khuôn mặt nhỏ của Thẩm Hân, nhìn trên dưới trái phải, mỉm cười gật đầu, “Tốt, tốt, tốt!”

Thẩm Hân cứng người không biết phải làm gì, chỉ biết nhìn về phía Bệ Cận Minh. Bệ Cận Minh nhìn cô gật gật đầu, “Con gái, gọi mẹ nuôi đi.” Thẩm Hân không mở miệng được, cả người cứng như gà gỗ, bị đôi mắt Trần Tuyết Hoa nhìn chằm chằm đến cả người nổi da gà.

“Cô bé đừng sợ.” Trần Tuyết Hoa ấn cô ngồi xuống ghế, lại xoay mặt cô trái phải nhìn nhìn, một bên cười nói: “Lão Bệ, anh bên ngoài chơi nhiều người như vậy, chỉ có cô bé này xứng đáng bước vào nhà. Anh cuối cùng cũng có mắt nhìn đấy.”

Bệ Cận Minh nghe vậy, thần sắc có chút đắc ý, “Ánh mắt của anh đương nhiên tốt hơn em rồi.”

Trần Tuyết Hoa chỉ cười cười, không phản bác, lại cầm bàn tay cô ngó trái ngó phải, “Ta đã thấy nhiều người như vậy, chỉ có con có mệnh cách kỳ quái nhất. Thật là kỳ quái.”

Trong lòng Thẩm Hân bồn chồn, chẳng lẽ bà ta với bà ngoại giống nhau, đều là dị nhân?

“Mẹ nuôi con khi trẻ đã nghiên cứu mấy năm huyền học, già rồi lại thích xem tướng đoán mệnh cho người khác, xem mình là đại sư!” Nhìn vẻ mặt cô hồ nghi, Bệ Cận Minh buồn cười giải thích. Bệ Chính Cương ngồi bên cạnh cô, phụ hợp nói: “Mẹ tự xưng là mệnh lý sư nghiệp dư, nhưng xem người hơi bị chuẩn...”

Người đàn ông xa lạ bên cạnh làm cô có chút khẩn trương, nhưng hai bên là cha con bọn họ khiến cô không dám nhúc nhích, chỉ có thể cứng còng mà ngồi, nghĩ thầm thật là gia đình kỳ quái.

“Tuy rằng ta nhìn không thấu mệnh cách của cô bé nhưng lại tính ra cô bé này là tình kiếp tuổi già của lão Bệ anh. Đáng tiếc thời điểm xuất hiện có chút lệch lạc, tới có hơi trễ nhưng không phải không tốt... Hơn nữa nha đầu này là người dư phúc... Đem lại đại phúc cho nhà... Lão Bệ anh về sau cách xa oanh oanh yến yến một chút... Cô bé này hơn xa những dung chi tục phần ngày xưa...”

Mấy ngày trước, Trần Tuyến Hoa biết được sinh thần bát tự từ hắn, chỉ cảm thấy tò mò, sau đó chủ động muốn hắn dẫn người về xem. Nay nhìn thấy chân nhân, lúc sau xem tướng tay cô, trong lòng càng cảm thấy khϊếp sợ.

Bệ Cận Minh cười, “Em thật xem mình là bán tiên sao!” Tình kiếp? Nói đùa sao? Hắn bao nhiêu tuổi rồi? Hắn chỉ là thích thân thể thiếu nữ tươi mới thôi. Tuy rằng cảm thấy cô với tình nhân ngày xưa có chút khác biệt nhưng chẳng qua cũng là dùng làm công cụ xả dục trên giường thôi. Trong lòng hắn, cô cùng những bạn giường trước kia cũng không khác gì.