Thận Ảnh

Chương 3: Biên giới luân hồi

Tác giả: Thu Hội

Editor: Lữ Khách Hoa Dạ

Tiếng kêu thảm thiết thê lương phá tan màn đêm, sau khi những tiếng nức nở còn lại truyền tới, thanh âm đứt quãng, khiến người nghe được vô cùng sợ.

Nguyên nhân bởi vì bị trùm chăn, Cảnh Ức Minh và Mạnh Nhiên thuận thế ngã xuống cùng một cái giường, Lâm Sầm một mình ngã xuống giường kia dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua thanh âm dao rơi trên ván giường và cốt nhục, nhưng càng lờ đi thì thanh âm kia càng chói tai.

Ba người trong phòng không ai dám động đậy, cho đến khi âm thanh ở phòng bên cạnh dừng lại, tiếng bước chân lại vang lên, đi vào trong, giọng bà chủ cùng tiếng gõ cửa vang lên: "Xin hỏi các người ngủ chưa?" "

Lần này không ai dám trả lời bà ấy nữa.

Tiếng hít thở đều bị kéo dài, cho đến khi một nút nào đó nổ tung, trở nên dồn dập —— Lâm Sầm bỗng nhiên nôn ra, tiếng lạch cạch cơ hồ mang theo run rẩy, lúc phát ra tiếng đầu tiên, cô liền bịt miệng mình lại, nhưng một tiếng này ở trong căn phòng yên tĩnh lại đặc biệt rõ ràng.

Tiếng bước chân trong hành lang dừng lại, ngay sau đó có người nóng nảy nhanh chóng chạy về phía này, mũi đao cọ cọ trên mặt đất kéo ra âm thanh dài chói tai, bà chủ mở to hai mắt tìm kiếm xung quanh, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh, hưng phấn bước chân ở hành lang, trường đao trong tay còn đang chảy máu.

Là ai đã phát ra thanh âm?

Là ai không tuân thủ yêu cầu của cô?

Cô bước nhanh đến gian phòng lúc đầu hỏi thăm, mang theo nụ cười quỷ dị, cả người đều nằm sấp trên cửa cẩn thận lắng nghe, bên trong lại không có một chút âm thanh nào truyền ra.

Cô nghe trên cửa gần mười phút, ngoại trừ tiếng hít thở vững vàng ra thì không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào, không tránh khỏi có chút thất vọng, máu trên đao đã khô cạn, cô lắc đầu, cầm đao từng bước từng bước đi nơi khác.

Mãi đến khi tiếng bước chân đi xa, sau khi xác định bà chủ đã trở lại tầng ba, Mạnh Nhiên mới buông tay che miệng Lâm Sầm ra, mặt không chút thay đổi nhìn cô.

"Thực xin lỗi..." Lâm Sầm lại khóc lên, cô dùng khí âm nói chuyện, mỗi một chữ đều run rẩy, "Thực xin lỗi, tôi thật sự không có biện pháp khống chế..."

Cô quá sợ hãi, trong một chuỗi dài thét chói tai cùng kêu rên, tinh thần căng thẳng đến cực hạn, nôn mửa cùng cảm giác choáng váng đã mạnh mẽ đánh tan tất cả phòng tuyến của cô, ngay cả lúc này trong miệng cô cũng còn đang chua xót.

Nếu như không phải Mạnh Nhiên nhanh chóng tới che miệng cô trước khi tiếng bước chân trở nên dồn dập, có lẽ cô thật sự sẽ khóc thành tiếng.

"Không có việc gì, " Cảnh Ức Minh nhịn không được an ủi cô, bọn họ dùng khí âm trao đổi, "Nghỉ ngơi sớm một chút đi. "

"Nơi này rốt cuộc là nơi nào, tôi muốn về nhà." Lâm Sầm càng không kìm được nước mắt, "Tôi muốn về nhà..."

Mạnh Nhiên không nói gì, lúc anh nhìn Lâm Sầm và Cảnh Ức Minh đều không có biểu tình gì, giống như không nghe thấy tiếng khóc của Lâm Sầm, giống như một người ngoài cuộc, ném gối bẩn của Lâm Sầm sang một bên rồi xuống giường, trở lại giường của mình nằm xuống.

Phòng không lớn, ngay cả cửa sổ cũng không có, việc đóng cửa làm cho con người ta càng thêm áp lực. Cảnh Ức Minh đứng dậy ngồi xuống bên giường Lâm Sầm vỗ vai cô an ủi cô, qua hồi lâu Lâm Sầm mới hòa hoãn lại, rồi nói với Mạnh Nhiên lời xin lỗi, mình nhất định sẽ khống chế tốt cảm xúc, không chậm chân, lại hỏi: "Đây rốt cuộc là nơi nào..."

Nơi này là luân hồi biên cảnh.

Lúc đến không phải khuôn mặt kia đã nói rồi sao?

Trí nhớ của giới trẻ quả thật không tốt.

Mạnh Nhiên nhìn chằm chằm góc giường không nói gì, nghe Cảnh Ức Minh lại đem thiết lập của biên cảnh Luân Hồi, xông quan làm nhiệm vụ cho cô một lần nữa, Lâm Sầm nhanh chóng rút ra trọng điểm: "Sau đó còn có rất nhiều cửa ải phải không? "

Vấn đề này Cảnh Ức Minh không trả lời được, chỉ có thể nhìn về phía Mạnh Nhiên, Mạnh Nhiên gật gật đầu, nói: "Tổng cộng có tám cấp độ, độ khó tăng dần, về sau sẽ khó hơn."

"Sau này còn có thể càng khó khăn hơn." Lâm Sầm siết chặt ga giường, móng tay trên đó cạo ra vết trắng, cô dùng sức quá mạnh, khớp xương ngón tay đều trắng bệch, "Sẽ có rất nhiều quỷ, quỷ quái sao? Giống như người phụ nữ đó? "

"So với cô ta còn hung dữ hơn, quỷ trạch, tang thi, cuồng gϊếŧ người, cảnh tượng tận thế đều..." Mạnh Nhiên còn chưa nói hết.

Trong phòng có một cái đèn rất tối, vô luận như thế nào cũng không tắt được, độ sáng của cái đèn này cũng không khác gì chiếc đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu tài xế xe buýt, sau khi đôi mắt quen dần thì dựa vào chút ánh sáng này vẫn có thể thấy rõ, Mạnh Nhiên chỉ dựa vào độ sáng này mà thấy rõ sắc mặt Lâm Sầm không tốt lắm.

Cô đổ mồ hôi quá nhiều, mái tóc ngưng tụ thành từng sợi từng sợi đặt lên trán, trên gương mặt còn có vài sợi tóc dính, môi hơi run rẩy, hai mắt vô thần nhìn Mạnh Nhiên:

Cảnh Ức Minh bên cạnh sắc mặt cũng rất khó coi, Mạnh Nhiên mỗi lần nói một từ sắc mặt bọn họ lại càng khó coi vài phần.

Cậu có cần phải an ủi không?

Rốt cuộc thì cũng đã cùng nhau tổ đội rồi, mà thời gian làm nhiệm vụ là năm ngày, đêm đầu tiên liền làm cho người ta sợ tới mức tinh thần uể oải hình như có chút không tốt lắm nhỉ?

Rốt cuộc thì bọn họ cũng là lần đầu tiên vượt qua cửa ải.

Câu hỏi đặt ra là: làm thế nào để an ủi?

"Dù sao, " Mạnh Nhiên dừng một chút, "... Tất cả những gì cậu muốn đều sẽ có được? "

"...... Tôi không muốn những thứ này..." Lâm Sầm lại khóc lên.

Mạnh Nhiên tặc lưỡi một tiếng, không nói lời nào.

Một lát sau, Lâm Sầm có lẽ là khóc đến mệt, nên đã ngủ thϊếp đi, Cảnh Ức Minh đắp chăn cho cô rồi ngồi xuống chỗ Mạnh Nhiên: "Tôi có thể hỏi cậu một câu nữa không? "

"Hmm." Mạnh Nhiên nhìn lướt qua cậu ta một cái, dựa vào thành giường không nhúc nhích.

"Làm thế nào chúng ta đến được đây?" Cảnh Ức Minh ngồi ở bên giường, cau mày nhìn mạnh nhiên, "Nói thật, trí nhớ trước khi đến đây hình như tôi cũng không nhớ rõ lắm. "

"Người sắp chết" Mạnh Nhiên nói, "Trước khi chết không cam lòng, muốn tiếp tục sống sót sẽ mang đến nơi này. "

"Cho nên phần thưởng thông quan là trọng sinh." Cảnh Ức Minh nói.

"Ừ." Mạnh Nhiên đáp lại.

Sắc mặt Cảnh Ức Minh vẫn rất khó coi, nhưng so với Lâm Sầm tốt hơn một chút, cậu ta nằm xuống nhìn trần nhà, tạm thời không buồn ngủ.

Mạnh Nhiên cũng không ngủ, cậu ngồi ở đầu giường, ngẩn người nhìn chằm chằm góc giường, một lát sau Cảnh Ức Minh bỗng nhiên mở miệng, hỏi: "Nơi này là cửa thứ nhất. "

"Ừ?" Mạnh Nhiên quay đầu nhìn cậu ta.

"Ngươi đã vượt qua rất nhiều cửa ải, vì sao lại xuất hiện ở cửa thứ nhất?" Cảnh Ức Minh giương mắt nhìn Mạnh Nhiên, "Nơi này không phải tất cả đều là người mới sao? "

"...... Tôi là đợt thứ hai." Mạnh Nhiên nói.

"Cái gì? Đợt thứ hai?" Cảnh Ức Minh nhíu mài, "Sau khi thông quan lại......"

"Đúng, " Mạnh Nhiên dừng một lát, thanh âm bỗng nhiên nhẹ hơn rất nhiều, "Tôi thông quan, sau đó lại một lần nữa tiến vào thế giới này. "

Chỉ là không ngờ người như cậu ta dự định thông quan đợt thứ hai vẫn sẽ bị phân đến cửa thứ nhất.

Cậu còn tưởng rằng sẽ trực tiếp bị phân đến cửa cấp năm sáu, cho dù nhất định phải thu thập đủ tám cấp, thì chỉ cần qua thêm vài cấp là cậu có thể chuyển sinh.

Không nghĩ tới sẽ bị trực tiếp phân tới làm bạn với đám người mới.

Người phụ trách phân phối trong Luân Hồi rất không đáng tin cậy, Mạnh Nhiên nhớ rõ trước kia khi cậu vượt ải còn thường xuyên gặp phải người mới được phân ở cửa thứ nhất.

"Vì sao lại vào?" Cảnh Ức Minh hỏi.

Mạnh Nhiên không trả lời cậu ta.

Cuộc nói chuyện của hai người đột ngột chấm dứt ở chỗ này, Mạnh Nhiên thu người lại, nằm xuống, hô hấp của hai người đều chậm lại, nhưng ai cũng không ngủ.

"Cậu đừng nghi ngờ quá, ý của tôi...chính là cậu thoạt nhìn cùng tuổi với tôi, sống lại một lần rồi lại tiếp tục mất mạng, "Cảnh Ức Minh thanh âm rất nhẹ, "Lần này sau khi xông quan đi ra ngoài thì làm một cái bùa hộ thân đi, ở quê nhà chúng tôi người như cậu thuộc loại mạng không tốt, toàn bộ bùa hộ thân chắn sát khí tà ma gì đó..."

Mạnh Nhiên trở mình, đưa lưng về phía cậu ta.

"Tôi biết một đạo sĩ, vẽ phù rất lợi hại, trước kia anh ta nói trên thế giới có quỷ thần tôi còn không tin, hiện tại ngẫm lại thật nên học chút pháp thuật với anh ta." Cảnh Ức Minh còn đang nói,

"Tôi có quen biết một đạo sĩ vẽ bùa rất lợi hại, trước kia ông ta nói trên thế giới có quỷ thần tôi còn không tin, hiện tại ngẫm lại thật nên đi theo ông ta học một chút bùa chú," Cảnh Ức Minh còn đang nói, "Từ nơi này đi ra ngoài sau này tôi sẽ giới thiệu ông ta cho cậu biết, tôi không phải nguyền rủa cậu về sau cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng mà..."

"Trước kia lúc tôi vượt ải đã gặp qua một người." Mạnh Nhiên bỗng nhiên nói.

"Cái gì?" Cảnh Ức Minh dừng lại, nghiêm túc nghe cậu nói.

"Anh ấy nói rất nhiều. Khi căng thẳng, anh ấy kéo tôi nói chuyện gần như cả đêm."Mạnh Nhiên nói xong, lật lại đối mặt với Cảnh Ức Minh.

"Sau đó thì sao?" Cảnh Ức Minh hỏi.

"Sau đó anh ấy đã chết rồi." Mạnh Nhiên nói xong, Cảnh Ức Minh rơi vào trầm mặc.

Ngọn đèn ở bên ngoài, ánh sáng từ phía sau chiếu tới, Cảnh Ức Minh đưa lưng ra ngoài, nét mặt chìm vào trong bóng tối, nhưng mượn chút ánh sáng kia thì vẫn có thể thấy rõ sự bất an trong đáy mắt của Cảnh Ức Minh.

Đã bất an, mà lại còn nói nhiều.

"...... Ngủ ngon." Cảnh Ức Minh nói.

"Ngủ ngon." Mạnh Nhiên nhắm hai mắt lại.

Một đêm mờ mịt, tuy không ngủ nhiều nhưng lại mơ thấy được một vài giấc mơ.

Có thể là bởi vì trước khi ngủ Cảnh Ức Minh có nhắc tới bùa hộ mệnh, Mạnh Nhiên trong lúc nửa tỉnh nửa mê nhớ tới mình trước kia từng đeo một thứ gì đó, một sợi dây đỏ buộc vào cổ tay, tắm rửa cũng chưa từng lấy xuống.

Cậu đã quên mất ai đã cho cậu, chỉ nhớ người đàn ông đó trong khi buộc dây thừng màu đỏ, đã nói: "Ông nội từng nói rằng linh hồn của em quá nhẹ, dễ dàng bị câu đi, dây thừng màu đỏ này sẽ mở ra ánh sáng, lấy nó để buộc linh hồn, không nên tháo ra." ”

Người nói chuyện thanh âm non nớt nhưng vang dội, sợ cậu có thể không nghe thấy, liền tiến đến bên tai hô một câu: "Đừng hái xuống, nghe thấy không? ”

Mạnh Nhiên không nhớ rõ mình trả lời anh ta như thế nào, dù sao sợi dây đỏ kia cuối cùng vẫn bị cậu làm mất, ngay cả ném ở đâu rồi cũng không biết.

Giấc mơ theo cậu mở mắt dần phai nhạt trong trí nhớ, bên ngoài trời đã sáng, nhưng trong phòng vẫn tối tăm thành một mảnh, Cảnh Ức Minh không biết từ lúc nào đứng dậy nói gì đó với Lâm Sầm, Mạnh Nhiên nằm trên giường, giơ tay lên lắc lư trước mắt, trên cổ tay trống rỗng, cái gì cũng không đeo.

"Tỉnh rồi à?" Cảnh Ức Minh thấy cậu động đậy, vội vàng đi tới, "Đám NPC kia không nói chúng ta có thể ra ngoài hay không, làm sao bây giờ, chúng ta muốn đi ra ngoài sao? ”

"Đợi lát nữa, " Mạnh Nhiên ngồi dậy, dụi dụi mắt, "Người phụ nữ kia hẳn là sẽ đến gọi chúng ta rời giường. ”

Vừa dứt tiếng, cửa đã bị gõ, giọng bà chủ vang lên từ bên ngoài: “Chào buổi sáng, bữa sáng đã chuẩn bị xong, mọi người có thể rời giường. "

"Được." Mạnh Nhiên đáp một tiếng, đứng lên duỗi thắt lưng.

Trạng thái của Lâm Sầm so với ngày hôm qua tốt hơn rất nhiều, không còn là trạng thái trừng mắt mờ mịt sợ hãi, chỉ là khi nghe thấy giọng nói của người phụ nữ khó tránh khỏi theo bản năng rụt cổ lại.

Nhìn sắc mặt của cô hẳn là không ngủ được, Cảnh Ức Minh cũng không khác biệt lắm, phỏng chừng đều là loại ngủ mười mấy phút lại tỉnh lại.

Phòng bên cạnh tựa hồ đã được dọn dẹp, sau khi mở cửa không ngửi thấy mùi máu tươi gì, Mạnh Nhiên nhìn sang một bên, bước chân của mọi người từ trong phòng đều là ngươi vô hồn, hiển nhiên một đêm không ngủ cộng thêm kinh hách quá độ, sắc mặt vàng như nến.

Ngồi lên bàn ăn, Mạnh Nhiên nhìn xuống số người ở đây, tối hôm qua hẳn là có bốn người chết.

Trên bàn đã bày xong các loại thức ăn, hơn nữa với món thịt thì rõ ràng so với ngày hôm qua nhiều hơn không ít, quỷ mới biết những loại thịt này rốt cuộc lấy từ đâu ra.

Khẩu vị của Lâm Sầm không được tốt lắm, ngay cả ăn cháo cũng không ăn một miếng, Cảnh Ức Minh cũng như vậy, Mạnh Nhiên lại nhìn xung quanh, ngoại trừ ba người bọn họ thì tất cả mọi người đều ăn thịt.

Cậu bé ngồi ở đầu bàn ăn nhanh chóng ăn xong, quét một vòng người đang ngồi, bỗng nhiên mở miệng nói: "Chú đã biến mất." ”

Người trung niên hôm qua đã đáp ứng tìm viên bi cho cậu bé tối hôm qua đã bị người phụ nữ chém chết, hơn nữa tung tích thi thể không rõ đang ở nơi nào.

Cậu bé lẩm bẩm niệm chú không thấy đâu, mọi người bên bàn ăn đều dừng động tác, bất an nhìn cậu, cậu lại bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Ức Minh: "Anh trai kia ơi, anh cùng em đi tìm viên bi đi. ”

--------------

Đôi lời của editor:

Lịch đăng: ít nhất 1 tuần sẽ có 1 chương. Do hiện đang học và ôn thi nên có thời gian sẽ cố gắng ra chương cho mọi người đọc.