Thận Ảnh

Chương 2: Người ngủ quá muộn sẽ chết

Tác giả: Thu Hội

Editor: Lữ Khách Hoa Dạ

Mạnh Nhiên cùng những người khác là nhóm người cuối cùng đi đến cửa biệt thự.

Lúc xuống xe chậm trễ chốc lát, Lâm Cẩn Sơ căn bản là trượt ba bước trong tuyết, khi đến nơi thì mọi người đã vào trong biệt thự rồi, nhưng bọn họ đều chỉ đứng ở phòng khách không dám nhúc nhích

"Hoan nghênh các vị tiến vào cửa thứ nhất của biên cảnh Luân Hồi."

Tiếng đài phát thanh trên xe buýt không biết từ đâu lại truyền đến, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhớ tới khuôn mặt kia, liếc nhau không lên tiếng.

"Tiếp theo sẽ công bố nhiệm vụ và yêu cầu của cửa ải lần này, xin hãy chú ý lắng nghe."

"Trong biệt thự có một số người gặp nạn, bọn họ đã chịu đủ tàn phá, xin đừng làm bọn họ tổn thương, cũng không nên từ chối yêu cầu của người đáng thương, " Thanh âm không hề có cảm xúc nói, "Thời hạn là năm ngày, ai có thể hoàn thành các điều kiện trên, thì nhiệm vụ sẽ được hoàn thành, chúc các vị may mắn. "

Thanh âm đột ngột xuất hiện lại đột ngột biến mất, âm cuối còn chưa kịp nói xong đã bị chặt đứt, Mạnh Nhiên quay đầu lại nhìn Cảnh Ức Minh và Lâm Sầm: "Nhớ kỹ những yêu cầu này. "

Cảnh Ức Minh hiển nhiên không nghe rõ, có chút sững sờ nhìn Mạnh Nhiên: "Có ý gì? "

"Nơi này có một đám NPC, rất thảm." Mạnh Nhiên mặt không chút thay đổi đem những câu quanh co trong nhiệm vụ dịch sang tiếng người, "Cho nên chúng ta không thể cự tuyệt thỉnh cầu của bọn họ, cũng không thể đánh bọn họ, ở chỗ này an ổn sống đến năm ngày coi như hoàn thành nhiệm vụ. "

Nhưng đây chỉ là miêu tả nhiệm vụ và thiết lập cơ bản, trong nhiệm vụ của phó bản thường cất giấu một nhiệm vụ ẩn, phải đạt được nhiệm vụ ẩn mới có thể chân chính thông quan an toàn, nếu không khi thông quan quỷ quái sẽ bị mất khống chế.

Hiện tại có quá ít manh mối, Mạnh Nhiên định đi từng bước một, cũng không có ý định giải thích quá nhiều với đám người Cảnh Ức Minh, nó khá là phiền phức.

"Bọn họ rất thảm, chúng ta không thể cự tuyệt bọn họ." Cảnh Ức Minh cau mày, "Hai người có liên hệ đến cái gì không? "

"Không có," Mạnh Nhiên nói, "Nếu không cậu đi qua bên kia kiến nghị với đài phát thanh một chút, để nó sửa lại lời nói."

"Haizz, " Cảnh Ức Minh nói, "Tôi liền thuận miệng chửi bới một chút..."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta từ chối yêu cầu của họ?" Lâm Sầm nhỏ giọng nói, "Chúng ta sẽ chết sao? "

Bằng không thì sao

Cự tuyệt bọn họ, bọn họ liền lăn lộn trước mặt ngươi khóc ba ngày ba đêm?

Mạnh Nhiên trầm mặc một lát, dù sao Lâm Sầm cũng là một tiểu cô nương, hắn không nói ra những lời dỗi người* này, dừng một chút mới nói: "Sẽ chết. "

Lâm Sầm không nói lời nào nữa.

Ba người lại đi vào phòng khách, đi vào rồi mới phát hiện trên sô pha phòng khách không biết từ lúc nào đã có thêm ba đứa nhỏ, bọn nó thờ ơ với đám người đứng trong phòng khách, trong tay thì cầm sách đọc từng chữ từng câu.

Một người phụ nữ rất xinh đẹp đi từ trên lầu hai đi xuống, khi nhìn thấy những người trong phòng khách, lúc đầu cô ta không hoảng sợ mà tỏ ra thương cảm: "Các người cũng là nạn nhân phải không? Không sao đâu, biệt thự này có rất nhiều thức ăn và nước uống, chúng ta có thể sống ở đây trong một thời gian dài. "

Tầm mắt của cô ta lướt qua khuôn mặt của tất cả mọi người, nở nụ cười: "Đừng lo lắng như vậy, tôi biết mọi vừa gặp phải việc rất xấu, ngồi trên ghế sô pha trong một lát đi, tôi sẽ thông báo cho chồng tôi, từ hôm nay trở đi sẽ chuẩn bị đồ ăn cho mọi người" "

Bà chủ nói xong, chậm rãi từ trên cầu thang đi xuống phòng bếp, ba đứa nhỏ trong nháy mắt khi cô ta tiến vào phòng liền ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào những người đang đứng ở trong phòng khách.

Bà chủ nói xong, chậm rãi từ thang lầu thượng đi xuống tới vào phòng bếp, ba cái tiểu hài nhi ở nàng tiến vào phòng trong nháy mắt ngẩng đầu, gắt gao mà nhìn chằm chằm trong phòng khách người.

"Ngồi xuống đi." Mạnh Nhiên thấp giọng nói xong câu này, nhanh chóng đi đến bên sô pha ngồi xuống, Cảnh Ức Minh và Lâm Sầm cũng vội vàng ngồi trên sô pha.

Những người khác dường như đã có phản ứng, vội vàng ngồi xuống sô pha, chỉ có một người vẫn đang sững sờ không phản ứng kịp, tuy rằng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng trong tiềm thức cũng đi theo đám đông, ngồi xuống ghế sô pha, vừa ngồi xuống bà chủ liền đi ra, cười nói: "Thật tốt quá, tôi rất vui vì không có ai cự tuyệt đề nghị của tôi. "

"Ăn tối xong thì phải lập tức đi ngủ," bà chủ nói, "không nên đi ra ngoài vào ban đêm, trời quá lạnh, tôi không muốn mọi người bị cảm lạnh đâu." "

Vừa dứt lời, ba đứa nhỏ trên sô pha lập tức khép sách lại, từ trên ghế nhảy xuống đi đến bàn ăn bên cạnh ngồi xuống, trên bàn ăn không biết từ lúc nào đã bày đầy thức ăn vẫn đang còn nóng hổi, mọi người trải qua kinh hách quá độ lúc này mới nhận ra mình đã đói bụng, không cần Mạnh Nhiên dẫn đầu nữa, bọn họ đã hiểu rõ lời nói trên đài phát thanh kia là có ý gì.

Muốn sống ở đây nhất định phải nghe lời bọn họ nói, mỗi một câu, mỗi một chữ.

"Có phải chỉ cần chúng ta vẫn nghe lời, giúp bọn họ hoàn thành nguyện vọng là có thể thông quan không?" Sau khi ngồi lên bàn ăn, một người đàn ông nhỏ giọng nói, "Vậy chẳng phải rất đơn giản sao? "

"Đúng vậy," một người khác phụ họa, "Chỉ cần chúng ta nghe lời..."

Bọn họ không nói thêm gì nữa.

Mọi người đã ngồi xuống bàn ăn rồi, nước miếng mau chảy xuống dưới bàn, chỉ chờ bà chủ cùng ông chủ nhà đều đã ngồi xong, lại chiêu đãi bọn họ một phen thì đoàn người mới bắt đầu động đũa.

Trong biệt thự rất yên tĩnh, đèn tường tản ra ánh sáng màu cam, chiếu sáng toàn bộ căn phòng ấm áp sáng sủa, khi ánh sáng chiếu vào đồ ăn lại có vẻ mờ mịt dị thường, ngay cả hơi nước nóng hiện ra cũng có vẻ vặn vẹo, mọi người yên lặng ăn cơm, tiếng nhai vào giờ khắc này lại bị phóng đại vô hạn.

Ba đứa nhỏ cái gì cũng không ăn, bọn họ trầm mặc nhìn chằm chằm đám người này, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người Mạnh Nhiên.

Mạnh Nhiên cùng đám người này không hợp nhau quá rõ ràng, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành mục tiêu, cậu cũng không sợ ba đứa nhỏ nhìn chằm chằm mình, chỉ là có chút thiệt thòi.

Ba đứa nhỏ có tới ba đôi mắt, mà cậu chỉ có một đôi mắt, nếu thay phiên nhau nhìn qua lại thì chắc mắt đều hoa lên mất, liền dứt khoát cúi đầu ăn phần cơm của mình.

"Anh ơi, " cậu bé ngồi ngoài cùng bên trái mở miệng, "Các chú, các dì, các chị..."

Cậu bé đem xưng hô có thể gọi được liền gọi hết trong một lần, phảng phất như một giây sau sẽ nói tiếp một câu "Mọi người chúc mừng năm mới! "

"Mọi người có thể giúp con một việc được không?" Cậu bé nhẹ giọng nói, trên mặt lại không có biểu tình gì.

Không có ai trả lời lời nó ngay lập tức, vẻ mặt của cậu bé càng ngày càng khó coi, cái nĩa trong tay bị cậu nắm chặt, bầu không khí trên bàn cơm đột nhiên nặng nề xuống.

"Đương nhiên có thể rồi." Người đàn ông trung niên ngồi đối diện Mạnh Nhiên vội vàng nói, "Cháu có chuyện gì cứ mở miệng nói, chú nhất định sẽ giúp cháu. "

Cậu bé nở nụ cười, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên: "Cháu có một thứ rơi trên tầng hai, vẫn không thể tìm thấy, chú giúp cháu tìm đi." "

"Thứ gì?" Người trung niên bị đứa trẻ nhìn chằm chằm đến trong lòng sợ hãi.

"Viên bi nhỏ," ngón trỏ và ngón cái của cậu bé được khoanh tròn, khoa tay múa chân, "Nhỏ như vậy, có màu xanh, không biết rơi xuống đâu rồi, chú có thể giúp cháu tìm nó không?" "

"Có thể, có thể," người trung niên vội vàng gật đầu, "Chú nhất định sẽ giúp cháu tìm được. "

"Cảm ơn chú." Cậu bé nói, "Cháu muốn nhìn thấy nó trước chiều mai." "

Câu cuối cùng là thông báo, thông báo cho người trung niên nhân nhất định phải tìm được viên bi trước chiều mai.

Cảnh Ức Minh nhíu mày, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.

Bọn họ còn chưa lên lầu hai xem, không biết trên lầu hai có bao nhiêu phòng, cậu bé căn bản không có nói viên bi rơi ở phòng nào, nhìn bố cục lầu một như vậy thì chỉ sợ lầu hai cũng không hề nhỏ đâu, còn phải nhất định tìm được viên bi trước chiều mai, việc này thực sự không thể nói rõ là nó khó hay đơn giản nữa.

Người trung niên hẳn là không nghĩ tới điểm này, hắn giống như là cảm thấy mình vừa cứu mạng những người cùng bàn này, cảm thấy mình rất nhanh nên phi thường đáng tin cậy.

Trung niên nhân hẳn là không nghĩ tới điểm này, hắn như là cảm thấy chính mình cứu lại này một bàn người sinh mệnh dường như, cảm thấy chính mình nên được thực mau phi thường đáng tin cậy.

Sau khi ăn cơm tối xong liền vào ban đêm, nữ chủ nhân dẫn bọn họ lên lầu hai nghỉ ngơi, lầu hai quả nhiên giống như Cảnh Ức Minh nghĩ, ngoại trừ phòng ngủ ra còn có rất nhiều phòng, mỗi một gian phòng cách nhau đều rất lớn, cấu tạo phi thường không hợp lý.

Cảnh Ức Minh nhìn người đàn ông, suy nghĩ một chút liền dừng bước, nói với cậu bé đang đi theo phía sau: "Nhóc có thể nói cho anh trai biết, viên bi của nhóc rơi ở phòng nào không? "

Cậu bé dừng lại, ngước mắt lên nhìn Cảnh Ức Minh, môi nhúc nhích vài cái nhưng cái gì cũng không nói.

Mạnh Nhiên không biết từ lúc nào cũng đi tới, nhẹ nhàng kéo Cảnh Ức Minh một chút, thấp giọng nói: "Đừng xen vào việc của người khác. "

Cảnh Ức Minh dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cậu ta lại không nói gì.

Bên trái lầu hai tất cả đều là phòng ngủ, tổng cộng có bảy gian, các phòng ngủ để bọn họ hoàn thành nhiệm vụ thì được xếp ngẫu nhiên, còn các NPC thì sống ở trên lầu ba.

Mạnh Nhiên và Cảnh Ức Minh Lâm Sầm ở chung một phòng, trong phòng rất lộn xộn. Có tổng cộng hai cái giường ngủ, khăn trải giường đều bị ném trên giường, trên gối đầu có mùi mốc.

Nền đất bị hỏng như vậy thực sự có thể bị mốc vào mùa đông.

Mạnh Nhiên có chút ghét bỏ ném gối sang một bên, ngẩng đầu nhìn Cảnh Ức Minh vẫn còn đứng ở cửa.

"Chúng ta nên giúp ông ta." Cảnh Ức Minh cau mày đi tới, mở ga trải giường ra nhìn xuống, ít nhất ga giường cũng coi như gọn gàng, dứt khoát trải lên, "Tôi luôn cảm thấy cậu bé kia đang lừa người. "

"Đúng," Mạnh Nhiên nói, "Nó đang hố người."

Cảnh Ức Minh nhìn cậu một cái.

"Chơi trò chơi chưa?" Mạnh Nhiên ngồi xuống bên giường, "NPC trong trò chơi chính là như vậy, có tốt có xấu, đem cậu đi vào chỗ chết cũng có, muốn cứu cậu cũng có..."

"Nơi này cũng có NPC sẽ cứu người sao?" Lâm Sầm nhịn không được hỏi một câu.

"Rất ít," Mạnh Nhiên nói, "Coi như không có đi."

"Vậy chúng ta..." Lâm Sầm thử thăm dò, còn chưa nói xong đã bị Mạnh Nhiên cắt ngang, "Vậy hai người đi giúp ông ta tìm viên bi đi. "

"Dù sao tìm không thấy sẽ chết cũng không phải là tôi." Lúc Mạnh Nhiên nói lời này không có biểu tình gì.

Cảnh Ức Minh nhìn cậu, không biết nên nói cái gì: "Cậu..."

"Tôi không lấy mạng để đi làm chuyện tốt, " Mạnh Nhiên nói, "Tốt nhất các người cũng đừng làm. "

Cảnh Ức Minh trầm mặc một lát, ngay cả Lâm Sầm cũng không nói lời nào.

Tại loại địa phương quỷ dị này, thiện tâm cùng hảo ý sẽ hại chết mình, nó là thứ dư thừa nhất, đây là đạo lý mà Mạnh Nhiên lần đầu tiên vượt qua phó bản liền hiểu được.

Cậu không trông cậy vào Cảnh Ức Minh và Lâm Sầm có thể nhanh chóng hiểu được như vậy, nếu hai người bọn họ thật sự muốn đi giúp người trung niên kia cậu cũng sẽ không nói gì.

Dù sao áo khoác cũng không định trả lại, mặc vào rất ấm áp.

Qua thật lâu, Cảnh Ức Minh mới mở miệng nói: "Tôi vừa nãy muốn nói. "

"Ừ?" Mạnh Nhiên giương mắt nhìn hắn.

"Ngươi có thể đừng chỉ ngồi một mình không?" Cảnh Ức Minh run rẩy tấm ga trải giường trong tay, lại nhìn Lâm Sầm bên kia cầm vỏ gối mốc meo, dùng ánh mắt ý bảo Mạnh Nhiên trải giường anh lên, "Động thủ. "

Mạnh Nhiên hiếm khi do dự, nghiêng đầu nhìn chằm chằm ga giường một chút: "Không. "

Cảnh Ức Minh thở dài, sau khi trải khăn trải giường xong đi đến bên Mạnh Nhiên, ý bảo cậu đứng lên, tay phũ vài cái liền trải giường xong.

Một lát sau, Cảnh Ức Minh mới nói: "Tôi không có nhiều thiện tâm như vậy. "

Mạnh Nhiên nhìn cậu ta, không nói chuyện.

"Tôi chỉ hy vọng có thể sống sót trở về." Cảnh Ức Minh nói xong câu này, dừng một lúc rất lâu, sau khi đem chăn cũng đặt xong mới đứng ở góc giường, "Nếu không thể cứu. Tôi cũng sẽ không cưỡng ép đi cứu. "

"À." Mạnh Nhiên nói.

"Nhưng có thể cứu, tôi nhất định sẽ cứu." Cảnh Ức Minh nói.

Mạnh Nhiên nhíu mày, muốn nói anh thật trâu bò muốn tôi vỗ tay cho cậu sao, lời còn chưa nói ra miệng, cậu giương mắt nhìn vào ánh mắt Cảnh Ức Minh, cảm giác quen thuộc không lâu trước đây khi ở dưới xe lại một lần nữa đánh về phía anh.

"Chúng ta..." Mạnh Nhiên càng nhíu mày càng chặt, "Có phải đã gặp ở đâu không? "

"Không có, " Cảnh Ức Minh nói, "Đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu. "

Mạnh Nhiên nhìn chằm chằm Cảnh Ức Minh một lát, bỗng nhiên có chút phiền não.

Trong đầu anh tràn vào rất nhiều ký ức không tốt, đều là do cậu bài xích chúng đã lâu nhưng cũng không thể quên được, trong nháy mắt này bị ánh mắt của Cảnh Ức Minh đánh thức , thật không dễ chịu.

Một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai cậu, cùng với vạn quỷ gào khóc cùng nhau truyền đến, người nọ đang hét lên: "Chạy đi! Mạnh Nhiên! Đừng nhìn lại! Chạy đi! "

"Sống sót!"

"Em nhất định phải ——"

"Ngoài cửa có tiếng, " Lâm Sầm bỗng nhiên mở miệng, "Không giống như người đang đi bộ..."

Vừa dứt lời, ba người trong phòng đồng thời trầm mặc xuống. Hành lang bên ngoài truyền đến thanh âm rất nhẹ, kèm theo đó là tiếng bước chân vang lên, càng giống như đang có một lưỡi dao sắc bén bị kéo lê trên mặt đất.

Giây tiếp theo, có tiếng gõ cửa, giọng bà chủ vang lên bên ngoài phòng: "Xin lỗi, các người đã ngủ chưa?"

Mạnh Nhiên và Cảnh Ức Minh nhanh chóng liếc nhau, không hẹn mà cùng Lâm Sầm làm động tác im lặng, lập tức xoay người lên giường, động tác nhanh chóng không phát ra một chút tiếng động nào.

Lâm Sầm vốn đang ngồi trên giường, ngã xuống không có động tĩnh là chuyện bình thường.

Nhưng Cảnh Ức Minh đứng ở góc giường, lúc ngã xuống lại giống như Mạnh Nhiên không phát ra âm thanh.

Mạnh Nhiên nhắm mắt lại, ở trong đầu phát lại động tác lên giường nhanh chóng mà lưu loát của Cảnh Ức Minh.

Người này có lẽ cũng không giống như mình nghĩ, chỉ là thông minh cùng phản ứng nhanh mà thôi.

Không nhận được phản ứng, tiếng bước chân cùng lưỡi dao lại vang lên, thanh âm dần dần rời xa, phòng bên cạnh bị gõ: "Xin hỏi các ngươi ngủ chưa ——"

Người trong phòng trả lời: "Không có, xin hỏi cô có chuyện gì..."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng ầm ầm một tiếng như bị thứ gì đó đẩy mạnh ra, cách vách truyền đến một trận tiếng kêu sợ hãi, còn có thanh âm cốt nhục bị chặt ra.