Sắc Màu Câu Dẫn Nam Nhân

Thế Giới 4 - Chương 2

Edit: Bơ

Mộ Khuynh Khuynh không biết Cố phụ làm thế nào mà Pháp Hoa Tự đồng ý cho nàng ở lại trong hai năm, hẳn là đã hao tổn không ít tâm tư. Sau năm ngày giả ốm trên giường, sang đến ngày thứ sáu, dưới sự dẫn đường của Cố Hành Chi, cuối cùng nàng cũng ngồi xe ngựa đến Pháp Hoa Tự.

Lo lắng thân thể Mộ Khuynh Khuynh không chịu được quãng đường xa nên phu xe cho ngựa chạy chậm, nghỉ lại huyện Thanh Viễn một đêm rồi hôm sau tiếp tục đến núi Cửu Đường. Nhìn từ xa, từ trên ngọn núi bị mây mù bao phủ, có một ngọn tháp lúc ẩn lúc hiện bên sườn núi.

Cố Thành Chi lo lắng.

"Khuynh nhi, trên núi vô cùng vất vả gian nan, con có chịu được không?"

Lần này để có thể giúp nữ nhi ở lại Pháp Hoa Tự, ông đã phải cầu khẩn tha thiết thì đại sư trụ trì mới đồng ý cho một nha hoàn vào làm việc vặt.

Mộ Khuynh Khuynh mỉm cười.

"Phụ thân an tâm, nữ nhi có thể làm được."

***

Đến Pháp Hoa Tự đã là giờ Thìn, vừa bước vào khu vực chùa miếu đã nghe thấy tiếng gõ mõ văng vẳng bên tai, đi đến đâu cũng thấy mấy chú tiểu mặc áo xám đang bận rộn làm việc, người thì quét dọn, người thì bổ củi. Thấy Mộ Khuynh Khuynh và nhóm người mới đến, tất cả đều tò mò nhìn theo.

Mộ Khuynh Khuynh theo Cố phụ đến trượng thất của trụ trì Huyền Từ. Cố Thành Chi chắp tay nói.

"Đại sư từ bi, Thành Chi cảm tạ đại sư. Sau này phiền đại sư để ý đến tiểu nữ nhà Thành Chi nhiều hơn!"

Mộ Khuynh Khuynh tiến lên vài bước, hành lễ và cung kính nói.

"Cố Khuynh Khuynh tạ đại sư đã chấp thuận."

Huyền Từ một tay vê phật châu, một tay đỡ lấy Mộ Khuynh Khuynh, giọng nói ôn hòa.

"A di đà phật, hai vị thí chủ không cần đa lễ, đã tới rồi thì cứ an tâm ở lại, Cố tiểu thư có gì bất tiện thì cứ đến nói bần tăng."

Phụ tử Cố gia lại bái tạ lần nữa.

"Đa tạ đại sư!"

Sau đó, Mộ Khuynh Khuynh được một tiểu sa di dẫn đến sương phòng ở phía tây của chùa. Cây cối trong sân yên tĩnh, thanh nhã u tịch, khiến người ta cảm thấy vô cùng dễ chịu. Phong cảnh nơi đây rất vừa ý nàng.

Sau khi cảm tạ tiểu sa di dẫn đường, Cố Thành Chi phân phó nha hoàn phía sau.

"Các ngươi dọn dẹp sương phòng, sắp xếp đồ đạc lại cho tiểu thư rồi thu dọn theo ta xuống núi."

Cố Thành Chi nói rồi chỉ vào một nha hoàn tướng mạo bình thường, làm việc nhanh nhẹn.

"Thúy Lan ở lại hầu hạ mọi việc hàng ngày cho tiểu thư, phải tận tâm chăm sóc, không được gian dối thủ đoạn, có hiểu không?"

Thúy Lan đáp với giọng lanh lảnh.

"Vâng, lão gia, nô tỳ nhất định sẽ hầu hạ tiểu thư chu toàn."

Sau khi thu dọn đồ đạc, Cố Thành Chi cùng nhóm người xuống núi.

***

Mộ Khuynh Khuynh dựa vào giường, trên tay cầm một quyển du ký, hai mắt trống trỗng, tâm trí nàng hiển nhiên không đặt vào thứ trước mặt.

Mục tiêu của nhiệm vụ lần này là cao tăng Tịnh Tâm của Pháp Hoa Tự… thật sự quá khó.

Tiếng trống chiều vang lên, Thúy Lan bưng một mâm thức ăn chay vào.

Mộ Khuynh Khuynh cầm đũa lên nếm thử, vẫn có thể cảm nhận rõ mùi rau tươi trong thức ăn, hương vị không quá tệ.

Thúy Lan pha một chén trà và đưa đến cho nàng.

"Tịnh Tâm đại sư mà tiểu thư bảo nô tỳ đi nghe ngóng, đã có một ít thông tin."

Mộ Khuynh Khuynh nghe vậy, nhấp một ngụm trà, khẽ gật đầu, ý bảo Thúy Lan tiếp tục.

"Nô tỳ đi hỏi cũng không được nhiều lắm, nghe nói đại sư chỉ chừng hai mươi tuổi, rất có uy vọng trong chùa, hiện đang ở thiền thất phía đông khu chúng ta. Khoan đã ~ tiểu thư quen biết Tịnh Tâm đại sư sao?"

Mộ Khuynh Khuynh xua tay.

"Ngươi làm rất tốt, được rồi, lui xuống dùng cơm đi."

Nếu ở cách vách thì ít nhất cũng thuận lợi về địa thế, suy cho cùng, con người vẫn phải tự đấu tranh cho chính mình.

Dọc theo lối mòn bên sân, Mộ Khuynh Khuynh nhẹ nhàng đi qua, trên viện môn có một tấm biển đề ba chữ cái to và đơn giản.

Tĩnh Tâm Cư.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng gõ mõ cùng tụng kinh phát ra từ căn phòng vô cùng rõ ràng.

Buổi tối đầu xuân se lạnh, Mộ Khuynh Khuynh hít sâu một hơi, không khí trong lành tràn vào phổi, cả người vô cùng thư thái, nàng nâng bước đến căn phòng phát ra âm thanh.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ trong phòng, một bên sườn mặt với độ cong hoàn mỹ của nam nhân mặc áo cà sa màu xanh lộ ra. Hắn ngồi khoanh chân, một tay vê phật châu, một tay gõ mõ, phong thái trầm lặng, xa cách, toàn thân toát lên cảm giác xuất trần như một vị phật sống.

Hô hấp của Mộ Khuynh Khuynh ngưng trệ, nàng thật sự không đành lòng hủy hoại vị cao tăng xuất chúng không nhiễm chút bụi trần này. Ngay khi nàng đang do dự, nam nhân hình như cảm giác được có người đang nhìn mình, nghiêng mặt qua.

Bốn mắt chạm nhau, lông mày như núi xa*, làn da trắng như phát sáng, môi đỏ mọng, rất đẹp. Đôi mắt đen láy trong veo không chứa một chút tạp chất nhưng lại lạnh lẽo như băng.

(E/N: lông mày như núi xa – lông mày đen nhánh, đậm, cong)

Mộ Khuynh Khuynh chắp tay hành lễ.

"Tiểu nữ bị phật âm của đại sư hấp dẫn nên mới đến đây. Đã quấy rầy sự thanh tịnh của đại sư, mong đại sư thứ tội."