Sắc Màu Câu Dẫn Nam Nhân

🍻🌟Thế Giới 4 - Chương 1: Đại sư cao lãnh! (ngược tâm, 1v1)

Edit: Bơ

Công lược hòa thượng (hòa thượng cấm dục X thiếu nữ ngây thơ) ngược tâm, 1v1

Khi Mộ Khuynh Khuynh trở lại không gian ái thần, cô vẫn đang ở trong trạng thái bần thần.

"Hoan nghênh thí luyện giả trở về, nhiệm vụ lần này đạt được 100% độ khuynh tâm của Chu Thịnh, được 7 điểm tiềm năng, trừ 2 điểm thí luyện giả đã thỏa thuận, bây giờ có thể phân bổ 5 điểm tiềm năng còn lại."

Mộ Khuynh Khuynh mở giao diện thuộc tính của mình.

Tên thí luyện giả: Mộ Khuynh Khuynh (có thể thay đổi)

Giới tính: Nữ

Ngoại hình: 80/100

Mị lực: 72/100

Sức mạnh: 52/100

Nhanh nhẹn: 38/100

Trí tuệ: 62/100

Căn cốt: 44/100

Thể chất +10

Điểm tiềm năng lần này thu được cũng khá dễ dàng, cô đập hết 5 điểm vào ngoại hình. Sau khi thêm, giá trị của các thuộc tính hiển thị:

Tên thí luyện giả: Mộ Khuynh Khuynh (có thể thay đổi)

Giới tính: Nữ

Ngoại hình: 85/100

Mị lực: 72/100

Sức mạnh: 52/100

Nhanh nhẹn: 38/100

Trí tuệ: 62/100

Căn cốt: 44/100

Thể chất +10

Mộ Khuynh Khuynh lấy gương ra soi, quả thật là đẹp hơn trước rất nhiều, da thịt tinh tế như có thể vắt ra nước, mắt đào hoa long lanh sóng nước cùng hàng mi cong dài, vừa có nét ngây thơ trong sáng, vừa đẹp đến câu hồn đoạt phách. Đôi môi hồng như hai cánh hoa mỏng manh, cả khuôn mặt vô cùng tinh xảo, thanh khiết và quyến rũ hòa quyện vào nhau. Cô rất hài lòng, ở những nơi cô đến, để công lược bất cứ ai thì ngoại hình vô cùng quan trọng.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Mộ Khuynh Khuynh liền bắt đầu nhiệm vụ tiếp theo.

***

Khi Mộ Khuynh Khuynh mở mắt, hiện trước mắt nàng là rèm giường rũ xuống tứ phía, chăn gấm mềm mại đắp đến ngực, hẳn là đang nằm trên giường. Nàng nhanh chóng tiếp nhận ký ức của nguyên chủ.

Nguyên chủ tên Cố Khuynh Khuynh, năm nay mười ba tuổi. Cố gia là hương thân có tiếng ở huyện Bình Dương, phụ thân Cố Thành Chi tuy nạp năm tiểu thϊếp nhưng qua mấy năm, cũng chỉ có một nữ nhi với người vợ cả. Cố Thành Chi sau đó nản lòng thoái chí, giải tán hậu viện, an tĩnh sống cùng vợ cả Lưu thị những năm tháng thanh tịnh.

Ký ức của nguyên chủ thật tẻ nhạt, ngoại trừ phải đi thỉnh an mỗi ngày thì hầu như không bao giờ rời khỏi giường bệnh.

Mộ Khuynh Khuynh đứng dậy vén rèm giường, mang đôi giày được thêu gia công vô cùng tinh xảo rồi đi một vòng quanh phòng.

Hương dược nhàn nhạt tràn ngập căn phòng, ngăn cách phòng trong và phòng ngoài là tấm bình phong sơn thủy to lớn. Cạnh tường là khay gỗ được chạm khắc hoa, bên trên xếp hai khối xà bông khác màu cùng một tấm khăn vải được gấp gọn gàng. Gần đó là bàn trang điểm, phía trên còn có hai hộp đựng trang sức chạm khắc hoa văn tinh xảo.

Ngay khi mở hộp trang sức ra, con quỷ nghèo Mộ Khuynh Khuynh suýt nữa đã bị làm cho mù mắt bởi sự sáng chói ở bên trong. Các loại vàng, bạc, ngọc bích đều được chế tạo thành những món trang sức muôn màu muôn vẻ. Nhà mẹ đẻ Lưu thị giàu nứt vách đổ tường, nay lại chỉ có một nữ nhi duy nhất nên tất cả những thứ tốt đẹp nhất đều mang đến phòng nữ nhi.

Nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, Mộ Khuynh Khuynh nhanh chóng cởi giày rồi lên giường nằm, nhắm mắt lại. Tháng trước nguyên chủ nhiễm phong hàn, vẫn luôn không có chuyển biến tốt lên, cho dù có mời danh y đến cũng không có mấy hiệu quả. Thật ra những thân thể này là thần sử chuẩn bị cho nàng nên ngay khi nàng đến đã tự khắc tốt lên rồi.

Tuy nhiên, nghĩ đến nhiệm vụ lần này, nàng nhanh chóng điều chỉnh nét mặt trước khi cánh cửa mở ra.

Sau khi được hai nha hoàn mở cửa, Lưu thị lướt qua tấm bình phong, đi đến trước giường của ái nữ, vén rèm giường lên, dịu dàng hỏi.

"Khuynh nhi, hôm nay con đã thấy khá hơn chưa?"

"Khụ khụ khụ…"

Mộ Khuynh Khuynh vừa che miệng vừa ho khan, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lộ ra vẻ tái nhợt, mất tự nhiên.

Mấy hôm nay cả tinh thần và thể xác của Lưu thị đều kiệt quệ vì bệnh tình của nữ nhi. Dù mới ngoài ba mươi nhưng khóe mắt bà đã hằn sâu những nếp nhăn. Bà gạt đi những giọt nước mắt, nghẹn ngào nói.

"Nên làm thế nào cho phải đây? Nữ nhi số khổ của ta!"

Tuy người mà Lưu thị thật sự quan tâm không phải là Mộ Khuynh Khuynh nhưng nàng cũng có chút không đành lòng, thấp giọng nói.

"Nữ nhi bất hiếu, đã khiến mẫu thân nhọc lòng vì mình."

Lưu thị đỡ nàng ngồi dậy, lấy đệm đặt sau lưng nàng, sau đó nhận chén thuốc từ tay nha hoàn. Nhìn nàng uống xong, lại tự mình lấy khăn vải lau đi nước thuốc chảy ra từ khóe môi nàng.

"Đứa nhỏ này, sao lại nói những lời vớ vẩn như vậy, con chỉ cần tập trung dưỡng bệnh, không cần nghĩ đến những chuyện khác."

Mộ Khuynh Khuynh ho khan một lúc rồi mới chậm rãi nói.

"Đêm qua nữ nhi nằm mộng thấy một ông lão đầu tóc bạc phơ nói nữ nhi bị tà vật bám lấy, cần phải đến thánh địa phật quang, làm lễ rửa tội cùng nghe phật pháp trong hai năm thì mới có thể thoát khỏi nó."

Lưu thị cả kinh, sau đó vui mừng khôn xiết. Bà biết nữ nhi mình trước giờ không biết đến những chuyện này, nay thấy nữ nhi ăn nói bài bản, trong lòng liền tin đến tám phần.

Chưa kể ở huyện Bình Dương, những danh y nào mời được đều đã mời nhưng nữ nhi vẫn không có chuyển biến tốt, nay đột nhiên xuất hiện tám phần hy vọng, Lưu thị đương nhiên không thể bỏ lỡ.

"Khuynh nhi, ông lão trong mộng thật sự đã nói như vậy sao?"

Mộ Khuynh Khuynh khẽ gật đầu.

"Đúng vậy, ông lão nói Tây Phương Pháp Hoa Tự."

Tây Phương Pháp Hoa Tự? Lưu thị cũng từng nghe qua có một tòa cổ tháp hàng ngàn năm tuổi trên núi Cửu Đường ở huyện Thanh Viễn, cũng nghe qua trong Pháp Hoa Tự toàn là những tăng nhân khổ hạnh. Một tiểu thư yếu đuối như Khuynh nhi làm sao có thể chịu nổi!

Như đọc được suy nghĩ của bà, Mộ Khuynh Khuynh vội vàng an ủi.

"Mẫu thân cứ an tâm, nữ nhi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, cũng muốn khỏe mạnh càng sớm càng tốt để còn có thể phụng dưỡng mẫu thân."