Sắc Màu Câu Dẫn Nam Nhân

Thế Giới 1 - Chương 14

Edit: Bơ

Xuân đi đông lại đến, chớp mắt đã trôi qua bốn năm.

Trong bốn năm này, Mộ Khuynh Khuynh tận dụng mọi thủ đoạn để được 97% độ khuynh tâm của Mộ Khuynh An.

Trước mặt mọi người, Mộ Khuynh An chỉ là người anh trai có tính kiểm soát cao với em gái nhưng sau lưng, hai người họ lại vô cùng thân mật.

Mộ Khuynh An trúng tuyển một trường đại học trong thành phố. Chỉ cần có thời gian, hắn sẽ không màng mưa gió mà về nhà. Nếu bố mẹ có ở nhà, hắn cũng không kìm chế mà lẻn vào phòng của em gái và cùng cô triền miên trong đêm tối tĩnh mịch.

Chỉ cần có thời gian, hai người đều dính lấy nhau, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm. Chỉ đơn giản là lẳng lặng tựa vào nhau, cùng nhau trải qua năm tháng yên bình và ấm áp!

"Anh nghĩ chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau như thế này không?"

Mộ Khuynh Khuynh tuổi mười tám ngũ quan tinh xảo, dáng người thanh tú.

Cô gối đầu lên đùi Mộ Khuynh An, xõa mái tóc dài đen nhánh. Nắng chiều ấm áp len qua khung cửa sổ hắt lên người cô như một vầng sáng thơ mộng.

"Sẽ, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau!"

Hắn dịu dàng vuốt mái tóc dài của cô, giọng điệu mang theo chân thành cùng kiên định. Bốn năm qua, hắn không chỉ thay đổi bề ngoài mà tâm tính cũng trở nên trầm ổn hơn.

Mộ Khuynh Khuynh chỉ ừ một tiếng, không nói gì nữa. Hai mắt khép hờ như sắp chìm vào giấc ngủ.

Nếu có thể, cô thật sự không muốn làm tổn thương Mộ Khuynh An. Hắn đối với cô rất tốt, nhưng ngoài khắc cốt ghi tâm lòng tốt của hắn thì cô không thể làm gì cả.

Thời điểm đạt được 95% độ khuynh tâm của Mộ Khuynh An, thần sử nói cô đã có thể rời khỏi thế giới này. Nhưng 95% chỉ được 5 điểm khen thưởng, mà 100% là hoàn thành xuất sắc, cô có thể nhận thêm 2 điểm.

Vì 2 điểm thưởng này, cô ích kỉ chọn hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo.

Về phần Phương Tiến, vì cô lúc gần lúc xa nên độ khuynh tâm của hắn luôn dừng lại ở mức 84%. Cô cũng không có ý định công lược hắn, toàn bộ tâm tư mấy năm nay đều đặt trên người Mộ Khuynh An.

Đang mải mê suy nghĩ, trên đầu truyền đến giọng nói trong trẻo của Mộ Khuynh An.

"Đang nghĩ gì vậy, mấy hôm nữa đến kì nghỉ dài, anh với đám bạn đến biển chơi, em có muốn đi cùng không?"

Hai mắt Mộ Khuynh Khuynh chợt lóe, hưng phấn nói với vẻ mong đợi.

"Đi, đương nhiên muốn đi, em còn chưa từng được đặt chân lên biển."

***

Hôm nay, trời trong xanh, gió mát, nắng ấm, đúng là thời tiết lý tưởng cho một chuyến du lịch.

Bảy tám chàng trai cô gái đùa giỡn không ngớt. Mộ Khuynh Khuynh dựa người vào Mộ Khuynh An, tùy ý lật sách đọc.

Theo sự xóc nảy của xe, cái đầu nhỏ của Mộ Khuynh Khuynh chúi xuống, sách trên tay cũng sắp rơi. Mộ Khuynh An nhanh chóng tiếp lấy rồi đặt qua một bên. Hắn để đầu cô tựa lên vai mình, vòng tay ôm lấy cô.

Lúc này, một thanh niên với thân hình cao lớn và khuôn mặt thô kệch đi tới, ngồi xuống trước mặt Mộ Khuynh An, trêu ghẹo.

"Khuynh An, anh em đều mang bạn gái tới, chỉ có cậu đi ngược lại, mang em gái của mình đến đây."

Mộ Khuynh An ra hiệu cho người kia, ý bảo hắn nói nhỏ một chút.

"Tớ không có bạn gái."

Người kia lại nói tiếp.

"Trường chúng ta nhiều nữ sinh thích cậu như vậy, haizz… Cậu không biết có bao nhiêu người ghen tị với cậu đâu, đặc biệt là cái cô bên khoa ngoại ngữ, ngực này, mông này, chậc chậc…"

Hắn cứ mải nói mà không để ý tới ánh mắt của Mộ Khuynh An đang nhắc phía sau có người. Ngay lập tức, hắn cảm thấy tai mình truyền đến một trận đau nhức, quay đầu liền thấy bạn gái mình đang trợn mắt nhìn.

Tim đập thình thịch, hắn lập tức vẫy đuôi như một con chó con.

"Bà xã, anh chỉ tùy tiện nói mấy lời thôi à, đúng không? Khuynh An?"

Nói rồi đưa mắt cầu cứu Mộ Khuynh An.

Mộ Khuynh Khuynh đang tựa đầu trên vai Mộ Khuynh An nhìn thấy một màn này, nhịn không được bật cười.

Khi thanh niên kia nhận ra mình đã đánh thức em gái của bạn, hắn ngượng ngùng kéo bạn gái của mình đi, để lại không gian yên tĩnh cho hai anh em Mộ Khuynh An.

Mộ Khuynh An thấp giọng nói.

"Đánh thức em rồi!"

"Em hết buồn ngủ rồi!"

Cô vô thức nghịch những ngón tay với khớp xương rõ ràng của hắn.

Sau một hồi trầm mặc, bên tai cô bỗng truyền đến thanh âm trầm thấp.

"Những gì tên cứng đầu kia vừa nói, em đừng để ý, anh không có quan hệ gì với những người kia."

Mộ Khuynh Khuynh sửng sốt một hồi mới nhận ra người mà hắn đang ám chỉ là thanh niên ban nãy. Cô phì cười.

"Em còn tưởng anh có chuyện gì. Hóa ra rối rắm chuyện này, anh trai ngốc ạ, bọn họ thích anh chỉ có thể vì sự ưu tú của anh, em càng thêm tự hào chứ sao."

Môi mỏng của Mộ Khuynh An khẽ nhếch lên, vẻ dịu dàng trong mắt như muốn tràn ra.

"Đồ ngốc…"

Mộ Khuynh Khuynh rũ mắt, giấu đi cảm xúc phức tạp nhưng không thể giấu nổi cảm giác tội lỗi trong lòng. Cô sắp làm tổn thương một chàng trai tuấn tú như vậy đấy.

Bốn năm qua tuy là vì công lược Mộ Khuynh An nhưng những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống thường ngày lại như dòng nước ấm nhẹ nhàng xuyên vào trái tim cô đơn của cô. Cô vốn tưởng rằng ý chí mình sắt đá, nhưng trái tim lại không kìm được sự đau đớn đang lan khắp người…

Cảm giác được thân thể run rẩy cùng sắc mặt tái nhợt của cô, Mộ Khuynh An lo lắng sờ trán cô.

"A Khuynh, làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?"

Mộ Khuynh Khuynh cười trấn an anh.

"Không sao đâu, có lẽ là do ngồi xe lâu quá."

Mộ Khuynh An vươn tay ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng.

"Vậy em ngủ tiếp đi, tới nơi anh gọi em dậy!"

"Vâng."

***

Đến gần trưa mới đến biển, mọi người đã chuẩn bị xong phòng ăn trưa, nghỉ ngơi được một lúc thì có người đề nghị ra biển chơi.

Chơi trên bãi cát hơn một giờ, có người đề xuất đi lặn. Sau khi mang các thiết bị cần thiết để lặn, Mộ Khuynh An dặn dò.

"A Khuynh, em chỉ có thể chơi ở vùng nước cạn, không thể xuống sâu hơn, nghe không?"

Mộ Khuynh Khuynh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó tiến lên ôm hắn.

"Anh cũng phải chú ý an toàn!"

Những người xung quanh cười trêu.

"Không phải chỉ đi lặn thôi sao, sao lại làm như sắp sinh ly tử biệt vậy."

"Hahahaha!"

Nghe mọi người trêu chọc, Mộ Khuynh An cũng không nói gì, cùng mấy người cười đùa đi ra bãi biển.

Mộ Khuynh Khuynh sau khi xuống biển liền gọi thần sử, nói chuyện với ông ta. Năm phút sau, linh hồn của cô đã rút ra khỏi thế giới này.

Vừa quay trở lại không gian ái thần, màn hình trước mắt dừng ở hình ảnh Mộ Khuynh An đang ôm cái xác vô hồn với nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, hai mắt đỏ ngầu như đã phát điên.

Cô thầm nói trong lòng.

"Anh ơi, em xin lỗi."

(Hoàn Thế giới 1)