Edit: Bơ
Buổi tối về đến nhà. Sau khi có một bữa tối ngon lành, Mộ Khuynh Khuynh liền đi tắm, thay áo ba lỗ mỏng ngắn ngủn và đồ lót trắng sữa ở bên trong.
Trong gương, cả người thiếu nữ toát lên vẻ thuần khiết cùng mềm mại. Đôi mắt đen quyến rũ dường như đang hút hồn. Cô vỗ nhẹ lên hai má đỏ bừng vì nước nóng và ra khỏi phòng tắm.
Đến phòng khách cũng không thấy bóng dáng của Mộ Khuynh An đâu. Lại thấy cửa phòng hắn nửa đóng nửa mở, tựa như đang mời gọi.
Mộ Khuynh Khuynh đẩy nhẹ cửa, cửa liền mở ra. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, vẻ mặt thiếu niên chuyên chú, cây bút trong tay nhanh chóng chuyển động, sự ma sát ở đầu bút tạo nên tiếng sột soạt trên giấy.
Không đành lòng làm hắn phân tâm, Mộ Khuynh Khuynh đi lấy bài tập làm. Nằm ở trên giường làm cũng khá nhanh, dù sao cô trước kia cũng là học sinh giỏi, những đề này đối với cô không quá khó. Chẳng bao lâu sau, bài tập hôm nay đều đã hoàn thành.
Mộ Khuynh Khuynh ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt đen bóng của Mộ Khuynh An. Mặt cô nóng lên, giận dỗi nói.
"Anh, anh nhìn cái gì vậy!"
Lông mày của Mộ Khuynh An giãn ra, ánh mắt nhu hòa đến mức có thể khiến người ta tan chảy, giọng nói trầm thấp rất dễ nghe.
"Nhìn A Khuynh nhà chúng ta!"
Mộ Khuynh Khuynh có chút ngượng ngùng, có lẽ đây là nhiệm vụ đầu tiên nên tâm lý của cô vẫn chưa vững, có đôi khi vững thì cô cũng phải giả vờ là không.
Cô sắp xếp sách giáo khoa lại rồi đẩy đẩy Mộ Khuynh An vẫn đang ngồi ngây ngốc.
"Anh không đi tắm à?"
"Vậy em tắm trước đây!"
Đêm nay, hai anh em bọn họ thân mật với nhau một hồi rồi ôm nhau đi ngủ.
***
Trưa ngày hôm sau, Mộ Khuynh Khuynh cùng anh trai vẫn ngồi ở vị trí cũ trên tầng hai của nhà ăn.
Vừa mới ngồi xuống không lâu, cô nhìn thấy Phương Tiến mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đang thản nhiên bưng khay đồ ăn hướng về phía cô rồi ngồi xuống vị trí cách cô một lối đi nhỏ.
Hắn đặt khay đồ ăn xuống, ra vẻ tình cờ gặp Mộ Khuynh Khuynh, chào hỏi với vẻ mặt vô cùng đứng đắn.
"Mộ Khuynh Khuynh, em cũng ăn cơm ở đây à!"
Mộ Khuynh Khuynh không thể vờ như không thấy nữa, cô đành phải đứng dậy lễ phép chào.
"Chào thầy Phương! Em và anh trai cũng vừa mới ăn thôi."
Phương Tiến cảm khái một câu.
"Tình cảm giữa hai đứa thật tốt!"
Mộ Khuynh Khuynh cong môi cười, cũng không nói nữa, cầm đũa tiếp tục ăn cơm.
Nhìn thấy cô như vậy, Phương Tiến không còn cách nào khác ngoài việc ngừng nói, cô nhóc này dường như đang tránh mặt hắn.
Trong lòng hắn nổi lên một tia chua xót, xem ra hành vi càn rỡ của mình ngày hôm đó đã dọa đến cô.
Sau khi ăn xong, Mộ Khuynh Khuynh nhìn Phương Tiến và nói.
"Thầy Phương cứ thong thả dùng bữa, chúng em đi trước đây!"
***
Buổi tối về đến nhà, sau khi làm xong bài tập, hai người mệt mỏi ngồi trên sô pha tán gẫu câu được câu mất. Đúng lúc này, Mộ Khuynh An đột nhiên lên tiếng.
"Thầy dạy toán của em, ánh mắt nhìn em không đúng lắm, em tốt hơn hết vẫn nên tránh xa."
Nghe được lời này, trái tim Mộ Khuynh Khuynh nhảy dựng, cô lập tức bật cười, dựa thân hình lười biếng dựa vào người hắn, ngón tay lướt nhẹ qua má hắn, thấp giọng nói.
"Anh suy nghĩ nhiều rồi! Thầy Phương là người tốt, không phải như anh nghĩ đâu!"
Những ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc của cô, hắn tin vào trực giác của một người đàn ông.
"A Khuynh ngoan, em có thể nghe lời anh không?"
"Được được, đều nghe theo anh."
Mộ Khuynh Khuynh không muốn nói tới chủ đề này nữa, nhanh chóng chuyển sang kể về niềm vui ở trường của cô.
"Giáo viên tiếng Anh của em rất vui tính, phát âm của cô lại khá nặng. Hôm nay cô giảng đến "thumb a lift", rõ ràng là "đi nhờ xe", nhưng cô lại nói thành "đại tiện xe", còn nói đến vài lần, hahaha, buồn cười chết mất!"
Môi mỏng của Mộ Khuynh An nhếch lên một đường cong đẹp, thương yêu mà ôm lấy cô.
"Vẫn luôn nghịch ngợm như vậy…"
***
Mấy ngày sau, vào thứ bảy, sau khi tan học Mộ Khuynh An không về nhà nấu ăn nữa mà kéo Mộ Khuynh Khuynh đến một nhà hàng có cách bài trí rất đặc biệt.
Đi một vòng quanh hành lang, sau đó đến một phòng riêng, vừa bước vào đã nghe tiếng nhạc êm ái quanh quẩn bên tai.
Trên bàn lớn ở giữa phòng có một bó hoa hồng kiều diễm tỏa hương thơm ngát. Bên cạnh đó là sáu ngọn nến nhỏ màu đỏ được thắp sáng mang lại cảm giác ấm áp cho căn phòng. Tất cả đều vô cùng lãng mạn.
Nhìn thấy những thứ trước mặt, Mộ Khuynh Khuynh có chút bối rối cùng khó hiểu.
"Anh, đây là đang làm gì vậy?"
Mộ Khuynh An không trả lời mà lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gấm sẫm màu có hoa văn in nổi đưa cho cô.
"Sinh nhật vui vẻ, A Khuynh của anh!"
Không xong rồi! Cô thế mà lại quên mất sinh nhật của nguyên chủ, cô nhỏ nhẹ đáp.
"Vẫn là anh chu đáo, luôn nhớ rõ sinh nhật của em."
Đàn ông chỉ khi đặt một người trong lòng mới có thể vì người đó mà hao tổn tâm tư. Mộ Khuynh Khuynh cảm thấy sinh nhật không quá quan trọng, trước đây cô đã quen với việc không có sinh nhật. Dù vậy, đối với tấm lòng của Mộ Khuynh An, cô vẫn rất vui vẻ.
Cô nhảy lên vòng tay qua cổ Mộ Khuynh An, chu môi rồi hôn lên mặt hắn vài cái. Cho đến khi thấy vài vết nước trên mặt hắn, cô mới bật cười.
Một nụ cười thật lòng luôn có sức lan tỏa đến người khác.
Người ta đều nói người đẹp dưới ánh đèn, càng soi càng thấy đẹp. Thiếu nữ với làn da trắng nõn, hai má ửng đỏ, khuôn mặt ửng hồng tươi cười mang theo một chút mê hoặc. Dưới ánh nến mờ ảo, vẻ đẹp càng thêm câu hồn đoạt phách.
Mộ Khuynh An có chút ngây ngốc khi nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ đẹp này hắn sẽ luôn in sâu vào trong tim, không bao giờ quên.
"Em thích là tốt rồi!"