Sắc Màu Câu Dẫn Nam Nhân

Thế Giới 1 - Chương 11

Edit: Bơ

Sau khi chải chuốt xong, hai anh em cùng đi đến trường. Vừa tới cổng trường đã nghe thấy có người gọi.

"Mộ Khuynh An!"

Quay đầu lại liền thấy Chu Ngôn, người có mối quan hệ rất tốt với Mộ Khuynh An, Mộ Khuynh Khuynh tiến tới chào hỏi.

"Anh Chu Ngôn!"

Chu Ngôn đi đến cạnh hai người, nói với vẻ tán thưởng.

"Khuynh Khuynh, mới có mấy ngày không gặp nhưng hình như em lại xinh đẹp hơn rồi!"

Lời Chu Ngôn là thật, Mộ Khuynh Khuynh hiện tại vừa ngây ngô vừa mang theo một chút quyến rũ, rất khó để không thu hút sự chú ý của người khác giới.

Mộ Khuynh An ho khan một tiếng, ngắt lời Chu Ngôn.

"Đi thôi, sắp vào tiết!"

Chu Ngôn cùng Mộ Khuynh An đưa Mộ Khuynh Khuynh đến cửa lớp học rồi mới đi về bên trường của mình.

Trên đường đi, Chu Ngôn chắn trước mặt Mộ Khuynh An, nhìn trái nhìn phải một hồi, ra vẻ kỳ quái mà nói.

"Mấy hôm trước còn thấy cậu bày ra bộ dạng người sống chớ tới gần, mặt lạnh như tiền. Lúc này nhìn xem, lông mày giãn ra, ánh mắt dịu dàng, nói mau, thằng nhóc cậu có phải đã tìm được đối tượng rồi không? Hôm qua xin nghỉ không phải để đi hẹn hò đấy chứ!"

Thấy bộ dạng ngứa đòn của Chu Ngôn, Mộ Khuynh An cũng lười để ý, nhàn nhạt nói.

"Cậu rảnh lắm sao?"

Chu Ngôn xua tay, cười gượng vài tiếng.

"Người anh em này không phải là đang quan tâm đến cậu sao!"

***

Mộ Khuynh Khuynh vừa mới đặt mông xuống liền bị mấy nữ sinh vây quanh. Mỗi người một câu hướng tới cô mà hỏi.

"Mộ Khuynh Khuynh, người vừa rồi đưa cậu đến lớp là ai vậy? Nam sinh đẹp trai cao ráo ấy, đẹp hơn minh tinh rất nhiều nha!"

"Phải, phải, đặc biệt là đôi mắt đó, thật quyến rũ!"

Dương Tử Nguyệt ngăn những nữ sinh đó lại và hét lên.

"Được rồi, được rồi, giáo viên sắp đến rồi, các cậu về chỗ đi! Đừng có tụ tập đây!"

Mọi người đều đã đi hết nhưng Dương Tử Nguyệt vẫn đứng lầu bầu.

"Đúng là đám hoa si!"

"Thôi được rồi, không sao cả, anh trai tớ lớn lên rất đẹp trai, đó là sự thật mà!"

Mộ Khuynh Khuynh biết những cô gái như vậy vô cùng thẳng thắn, không nhiều lời quanh co, thật khiến người ta yêu thích.

Hai người trò chuyện được một lúc thì giáo viên đi vào.

Tiết đầu là tiết toán, thấy Phương Tiến, Mộ Khuynh Khuynh có chút không được tự nhiên nhưng cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Đúng là gừng càng già càng cay, hắn vẫn giữ được vẻ mặt điềm đạm như thường ngày, chính mình muốn học hỏi vẫn còn thua xa.

Toàn bộ thời gian ở trong lớp, hắn chưa bao giờ cho cô một ánh mắt. Nếu không phải ký ức của hai ngày trước quá rõ ràng thì cô còn cho rằng giữa bọn họ chỉ là quan hệ thầy trò bình thường.

Mộ Khuynh Khuynh dùng bút chọc lên giấy, nếu đến gần có thể nghe thấy cô lẩm bẩm.

"Phải giả vờ, phải giả vờ."

Đúng lúc này, điện thoại vang lên một tiếng "bíp", là âm thanh của tin nhắn. Mở ra liền thấy dòng chữ: Hôm qua nghỉ ngơi có tốt lên chút nào không?

Hóa ra là tin nhắn của Phương Tiến, cô cười thầm. Vừa mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền tới a, cô nhắn lại: Cũng tốt ạ!

Một lúc sau mới thấy tin nhắn tới: Trưa nay có muốn đi ăn với thầy không?

Nghĩ đến trưa nay có hẹn ăn cơm với Mộ Khuynh An, cô đành phải trả lời: Giữa trưa anh trai sẽ đến tìm em, thật xin lỗi, thầy Phương!

***

Sau khi tan học, Mộ Khuynh Khuynh đến cổng trường cấp ba đứng đợi. Từ đám người đằng xa, cô có thể thấy một thiếu niên đẹp trai, áo sơ mi trắng được may cắt tỉ mỉ khéo léo, còn có vân nghiêng in mờ nhạt trên áo.

Dưới ánh mặt trời ấm áp, hắn trông thật nổi bật. Cho dù có đứng cạnh bao nhiêu người, không ai có thể dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của hắn.

Mộ Khuynh An vừa ngước mắt lên đã thấy em gái tươi cười rạng rỡ vẫy tay chào hắn. Trong lòng hắn lập tức bồi hồi, chạy đến trước mặt cô, xoa lên mái tóc dài của cô, dịu dàng gọi.

"A Khuynh!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào tay hắn cọ cọ, giọng nói vô cùng nũng nịu.

"Anh, bọn mình đi ăn đi, hôm nay em muốn ăn mộc nhĩ xào thịt. Nhưng đồ trong căn tin không ngon bằng anh nấu. Tối nay anh nấu cho em được không?"

Còn có thể nói không sao? Nhìn thấy bộ dạng đáng yêu như mèo của em gái, trong đầu Mộ Khuynh An lại hiện ra hình ảnh hai người ở cùng nhau đêm qua, vành tai hắn không khỏi đỏ lên. Hắn hắng giọng, giấu đi những suy nghĩ lung tung, thì thầm với cô.

"Được, tối nay anh làm cho em ăn!"

Mộ Khuynh Khuynh khoác tay hắn đi về nhà ăn của trường. Trên đường đi thỉnh thoảng gặp vài bạn học quen biết nên gật đầu chào hỏi. Không lâu sau, hai người đi đến tầng hai của nhà ăn.

Sau khi chọn được những món ăn ngon, hai anh em lại yên tĩnh mà ăn, cũng không nói chuyện nhiều. Đây là những gì mà một đứa trẻ lớn lên trong gia đình gia giáo nên có.

Trong không gian ầm ĩ này, sự im lặng của hai người vô tình tạo nên một khung cảnh có một không hai, có vài người xì xào bàn tán.

"Này, hai người kia khí chất tốt như vậy, chẳng lẽ là một đôi sao?"

Một người gần đó nghe được nên lên tiếng giải thích.

"Không phải, là Mộ Khuynh An lớp mười hai và em gái của cậu ấy."

"À, thì ra là thế, thật đẹp đôi a…"