Tác giả: Kim Tịch Cố Niên
19.
"Kỳ thi này, tôi đã nhận được ba môn tuyệt đối, giáo viên khen ngợi tôi rất lâu, thật ra, tôi đã chán, nó không có tính kɧıêυ ҡɧí©ɧ."
"Gọi cho ba, ba đang tăng ca, bảo tôi tự đi vào tủ nhỏ lấy tiền tiêu vặt."
"Gọi cho mẹ đi công tác... Mẹ không nghe điện thoại."
"Nhưng tôi không muốn tiền tiêu vặt, tôi chỉ muốn ba mẹ đi cùng mình tới công viên giải trí, bạn cùng bàn của tôi là cậu bạn mập thi được hạng cuối cùng, lại có thể đi đến công viên giải trí với cha mẹ mình còn tôi thì không."
"Sinh nhật chín tuổi, đặt một chiếc bánh siêu lớn, nhưng không ai ăn với tôi, chia hơn một nửa cho dì giúp việc trong nhà, bà ấy nói lời cảm ơn rất nhiều."
"Tôi muốn trở thành một họa sĩ hoạt hình trong tương lai! Vẽ thật sự rất là thú vị."
"Tôi đã học trung học cơ sở! Nhưng tại sao con cái nhà người ta đều có cha mẹ đưa đi, tôi thì lại không có... Tôi có hơi buồn."
"Lớp học tổ chức một cuộc thi vẽ tranh, tôi đã giành được giải nhất, giáo viên đã thưởng cho tôi mười đồng tiền."
"Tôi có một người bạn nhỏ, phải..."
20.
"Được rồi, được rồi, cậu đừng đọc nữa mà."
Bùi Tống xấu hổ đến mức muốn độn thổ ngay lập tức, hắn siết chặt mỏ chim cánh cụt nhỏ bằng một tay, tay kia nhịn không được thừa dịp đem nhật ký đóng lại.
Thứ gọi là nhật ký này, thật sự đầy lịch sử đen!
Chim cánh cụt nhỏ không chịu: "Tôi muốn coi nữa! Bùi tiên sinh khi còn bé rất đáng yêu!"
Bùi Tống vô tình cự tuyệt.
Chim cánh cụt nhỏ bán manh làm nũng không có kết quả, dứt khoát nhảy vào lòng bàn tay Bùi Tống, ngửa mặt trải thành bánh chim cánh cụt, để Bùi Tống gãi bụng nó, thoải mái lắc lư chân nhỏ.
Bùi Tống hỏi: "Còn cậu thì sao, cuộc sống của cậu khi còn nhỏ như thế nào?"
21.
Hai chân nhỏ lắc lư của chim cánh cụt nhỏ dừng lại.
Một lát sau nó xoay người, đôi cánh nhỏ mở ra, cả con ngỗng ngậm trên miệng cọp Bùi Tống.
"Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi sống trên sông băng, nó rất lạnh nơi và nào cũng trắng xoa."
"Có rất nhiều con chim cướp biển và hải cẩu đáng sợ ở đó, tất cả đều là kẻ thù tự nhiên của chúng tôi..."
Chim cánh cụt nhỏ vừa nhớ lại vừa nói Bùi Tống vừa lẳng lặng nghe, nó làm hắn nhớ lại bộ phim tài liệu đã từng xem, cách mô tả này sao nghe giống nhau thế?
Có điều hắn nhìn chim cánh cụt nhỏ vẻ mặt nghiêm túc, không tùy tiện lên tiếng cắt ngang.
Chim cánh cụt nhỏ nói: "Tôi có một người bạn đồng hành nhỏ, cậu ấy trông rất đẹp, đối với tôi cũng rất tốt, cậu ấy kể chuyện cho tôi nghe hàng ngày, kể cho tôi nghe tất cả mọi thứ còn nói chúc ngủ ngon với tôi..."
Chim cánh cụt nhỏ nói về người bạn đồng hành nhỏ này, cả con người trở nên phấn khích, đuôi cong lên và lắc trái và phải.
Bùi Tống nghe nó nói không ngừng, không biết tại sao, đột nhiên cảm thấy có chút hâm mộ, hâm mộ chim cánh cụt nhỏ, cũng ghen tị với người bạn nhỏ của chim cánh cụt nhỏ.
Sớm biết sẽ không hỏi...
Bùi Tống không biết tại sao xuất hiện ý niệm này trong đầu.
22.
Ba mong muốn mà chim cánh cụt nhỏ đã hứa bây giờ đã được thực hiện.
Còn lại điều thứ ba Bùi Tống chậm chạp không nói ra miệng.
Người đôi khi chính là như vậy, lúc có được rất hào phóng, sắp kết thúc lại luôn lưu luyến không rời, Bùi Tống liền luyến tiếc.
Theo bản năng, hắn cảm thấy mong muốn này là không bình thường.
Nhưng sau đó là mất đi hay là tiếp tục có được, hắn không thể đoán được, càng không dám mạo hiểm.
Sự khởi đầu giữa họ thật kỳ diệu, liệu sự kết thúc của họ có thể sắp xảy ra hay không?
Không đợi Bùi Tống rối rắm ra nguyên nhân, chim cánh cụt nhỏ sinh bệnh.
Đúng lúc mùa đông vừa qua, mùa xuân mới sắp đến, thời tiết dần dần chuyển ấm, hôm nay Bùi Tống tỉnh lại, không đợi đến khi chim cánh cụt nhỏ gọi dậy, trong lòng tự dưng thấy khẩn trương, vội vàng chạy tới chỗ tủ lạnh nhỏ.
Khi cánh cửa mở ra, chim cánh cụt nhỏ nằm trong một cái chén nhỏ màu xanh biển, ôm chăn nhỏ, trầm mặc.
Bùi Tống đưa tay sờ một cái, cảm nhận tay nóng rực, giống như sờ vào một quả cầu lửa nhỏ.
Chim cánh cụt nhỏ cảm thấy bị chạm vào, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, yếu ớt chạm vào ngón tay Bùi Tống, ấm ức nói: "Bùi tiên sinh, tôi thật khó chịu."
23.
Chim cánh cụt nhỏ bị sốt.
Trái tim của Bùi Tống như bị ném vào chảo, lúc nào cũng có thể bùng lên ngọn lửa.
Chim cánh cụt nhỏ rất đặc biệt đến mức hắn không thể đưa nó đến bệnh viện -- cho dù đó là bệnh viện của con người hay bệnh viện thú cưng.
Hắn cho chim cánh cụt nhỏ uống ít nước, rồi lấy một túi kín bỏ vào mấy cục đá, lót trong một cái bát nhỏ màu xanh biển, lại lót một tầng hơi mỏng chăn, lót một lớp chăn mỏng, để cho khối băng không quá cộm, sau đó đặt chim cánh cụt nhỏ vào.
Chim cánh cụt nhỏ ngoan ngoãn nằm vào trong chén nhỏ, trải thành bánh chim cánh cụt tròn trịa, cái bụng mềm mại yếu ớt phập phồng, hai cánh nhỏ ôm chặt ngón tay Bùi Tống không chịu buông ra —— sau khi sinh bệnh, nó so với bình thường càng dính người.
Bùi Tống dỗ nó thật lâu, rốt cục dỗ nó ngoan ngoãn gật đầu, nhưng Bùi Tống vừa động ngón tay, nó lập tức lại uất ức kêu thảm thiết, hạt đậu đen nhỏ bắt đầu ứa nước mắt.
Bùi Tống vừa đau lòng vừa không còn cách nào khác, chỉ có thể ngồi xếp bằng bên cạnh tủ lạnh nhỏ, cống hiến một cái tay, tay kia cầm điện thoại tìm kiếm thông tin.
Nhưng có thể tìm được gì trên mạng đây?
Cư dân mạng chỉ nghĩ đây là cốt truyện tiểu thuyết mà Thiên Mã Hành Không tưởng tượng ra.
Bùi Tống tắt điện thoại di động, thấy chim cánh cụt nhỏ vẫn không chuyển biến tốt đẹp, cắn răng quyết định vẫn là đến bệnh viện thú cưng mua chút thuốc hạ sốt.
24.
Chim cánh cụt nhỏ dính người không bao giờ chịu buông tay Bùi Tống ra, Bùi Tống cũng không yên tâm để nó ở nhà một mình, chần chừ mãi hắn vẫn đem chim cánh cụt nhỏ bỏ vào túi áo khoác.
Sợ chim cánh cụt nhỏ khó chịu, hắn đã sử dụng miếng đệm kín để bọc một cục đá nhỏ, để cho chim cánh cụt nhỏ thấy mát hơn.
Cũng may bệnh viện thú cưng cách nhà không xa, chỉ cần đi bộ mười phút là đến, nhưng Bùi Tống dọc đường muốn chạy nhanh hơn, lại sợ đυ.ng phải chim cánh cụt nhỏ, có thể nói là lòng tràn đầy dày vò.
Một khoảng cách ngắn ngủi, hắn gấp đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi.
Thật vất vả mới mua xong thuốc, Bùi Tống cảm thấy yên tâm một chút, lại vội vàng chạy về.
Kết quả lúc này một góc liền gặp phải đèn đỏ, Bùi Tống bất đắc dĩ dừng bước, lo lắng chờ đợi, trong lúc vô tình, anh nhìn thấy cửa hàng tạp hóa ven đường đang thu dọn đồ đạc, dọn dẹp rất nhiều đồ đạc linh tinh.
Ma xui quỷ khiến, Bùi Tống lại nhìn thoáng qua.
Liếc mắt một cái, hắn chợt ngưng lại ——
Cửa hàng tạp hóa này mặt tiền không lớn, phong cách trang trí cũ kỹ, giống như cửa hàng cũ của hơn mười năm trước, một ông lão râu tóc bạc trắng đang chậm rãi dọn dẹp đồ đạc, đồ vật vụn vặt chất đầy đất.
Mà trong đống vụn vặt kia, lẻ loi nằm một thân ảnh nhỏ bé tròn trịa đen trắng rõ ràng.
Đó là một con thú bông hình chim cánh cụt nhỏ thực sự.
Con thú bông nhỏ kia trông giống hệt bé con trong túi áo khoác của hắn.
Nhỏ cỡ bàn tay, lông xù, mang một cái túi nhỏ màu vàng sữa.
Đại khái là lưu ý đến Bùi Tống dừng chân, ông lão đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lại theo tầm mắt của hắn nhìn thấy thú bông hình chim cánh cụt nhỏ.
Ông lão cười nói: "Có chuyện gì thế? Cậu có thích chú chim cánh cụt nhỏ này không? Có phải rất dễ thương không?"
Ông lão cười cười liền thở dài, già nua khuôn mặt thượng mang theo một tia hoài niệm: "Một thời gian dài trước đây, có một đứa trẻ rất thích nó."
25.
Dài dòng thời gian hóa thành gông xiềng vô hình, khóa hai chân Bùi Tống lại, làm cho hắn khó có thể nhúc nhích.
Vô số hình ảnh trào lên từ sâu trong tâm trí tôi, xếp lớp và đan xen nhau, kỳ lạ là, cuối cùng định hình trên người một cậu bé rất quen thuộc.
...
Cậu bé có một ngôi nhà lớn.
Chính xác, đó là một ngôi nhà lớn.
Không có ba mẹ trong nhà —— họ luôn bận rộn với sự nghiệp của họ, không ở nhà quanh năm; chỉ có một dì giúp việc gia đình lớn tuổi —— chuẩn bị ba bữa ăn rồi dọn dẹp nhà cửa và rời đi đúng 10 giờ tối; ngoài ra còn có một cậu bé cô đơn —— tên của cậu bé, gọi là Bùi Tống.
Tiểu Bùi Tống rất khát vọng cùng ba mẹ chơi trò chơi, nghe kể chuyện, đi công viên chơi, nhưng ba mẹ luôn sờ sờ đầu hắn, dỗ dành hắn nói phải nghe lời một chút, hiểu chuyện một chút.
Tiểu Bùi Tống không rõ vì sao phải "nghe lời", cũng không rõ cái gì gọi là "hiểu chuyện", hắn chỉ là có hơi thất vọng và khổ sở.
Sau đó, hắn dần dần học cách im lặng, học cách không yêu cầu cha mẹ của mình, học cách viết nhật ký.
Bài kiểm tra đạt 3 môn tuyệt đối, được giáo viên khen ngợi, viết vào nhật ký.
Tôi muốn đi tới công viên trò chơi, nhưng không có ai đi cùng, viết vào nhật ký.
Bánh sinh nhật ăn không hết, chia hơn phân nửa cho dì giúp việc gia đình, viết vào nhật ký.
Ước mơ là trở thành một họa sĩ hoạt hình trong tương lai, tất cả đều được viết trong nhật ký...
Mãi đến năm cấp hai, lớp tổ chức cuộc thi vẽ tranh, Tiểu Bùi Tống đoạt giải nhất, thầy khen hắn một trận, thưởng cho cậu mười đồng.
Tiểu Bùi Tống dùng một đồng mua một ly trà sữa, nắm chặt chín đồng còn lại, rơi vào trầm tư.
Hắn luôn biết gia đình mình giàu có, nhưng những thứ đó đều là tiền của ba mẹ, hình như thuộc về hắn, lại không thuộc về hắn, chỉ có mười đồng này... Ồ, bây giờ là 9 đồng.
Chỉ có chín đồng tiền này là hắn dựa vào bản lĩnh của mình kiếm về, ý nghĩa rất khác biệt!
Tiểu Bùi Tống trong lòng hiếm khi nhảy nhót, hắn vui mừng chạy về nhà, muốn lập tức đem chuyện này viết vào trong nhật ký, một góc chuẩn bị băng qua đường, lại gặp phải đèn đỏ.
Hắn chỉ có thể dừng bước, ngoan ngoãn chờ.
Chờ đợi, ánh mắt của hắn lại rơi vào quầy tạp hóa nhỏ bên cạnh, là một con thú bông chim cánh cụt nhỏ với cặp sách nhỏ màu vàng sữa.
26.
Tiểu Bùi Tống mua thú bông chim cánh cụt nhỏ về nhà.
Chín đồng còn lại đã được dùng hết.
Thú bông chim cánh cụt nhỏ còn chưa to bằng bàn tay, bụng nhỏ tròn vo tròn, hai cánh nhỏ buông xuống bên cạnh, mang một cái túi nhỏ màu vàng sữa, có dáng vẻ ngây thơ đáng yêu nói không nên lời.
Tiểu Bùi Tống liếc mắt một cái liền cảm thấy rất thích.
Hắn ôm con thú bông chim cánh cụt nhỏ, một đường chạy về nhà, ngay cả giày còn chưa kịp thay, cũng không để ý đáp lại lời dì giúp việc, nhanh như chớp chạy vào thư phòng, lấy bút và mở nhật ký ——
"Tôi có một người bạn nhỏ! Đó là một con chim cánh cụt nhỏ siêu dễ thương!"
Tiểu Bùi Tống quý trọng đặt thú bông chim cánh cụt nhỏ bên gối, mỗi sáng thức dậy, đều phải chào hỏi thú bông chim cánh cụt nhỏ.
"Chim cánh cụt nhỏ sớm! Cậu tỉnh chưa? Phải đi ngủ sớm và dậy sớm, như vậy mới tốt cho sức khỏe!"
Mà mỗi đêm trước khi đi ngủ, hắn cũng sẽ trịnh trọng cho con thú bông chim cánh cụt nhỏ một cái hôn chúc ngủ ngon —— đây là hắn nhìn thấy trên phim hoạt hình, ba mẹ trong hoạt hình mỗi tối đều cho con cái của bọn họ một cái hôn chúc ngủ ngon thật dịu dàng.
Tiểu Bùi Tống chưa bao giờ cảm thụ qua cái hôn chúc ngủ ngon, nhưng hắn cảm thấy đó phải là một cảm giác rất ấm áp.
Hắn muốn dành hơi ấm này cho con thú bông chim cánh cụt nhỏ của mình.
"Chim cánh cụt nhỏ, ngủ ngon."
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, trong chớp mắt, Tiểu Bùi Tống đã mười tám tuổi.
Bởi vì sự quý trọng của Bùi Tống, con thú bông chim cánh cụt nhỏ vẫn sạch sẽ và dễ thương như trước, trong mắt đậu đen sáng lấp lánh, cũng tràn đầy dịu dàng không tiếng động.
Nó ở bên tay Tiểu Bùi Tống... À, hiện tại không nên gọi là Tiểu Bùi Tống.
Nó đi cùng Bùi Tống, trên bàn là một chiếc bánh sinh nhật đẹp mắt và tinh tế, có ngọn nến được chạm khắc hình chữ "18" đã bị dập tắt.
Nó im lặng chờ đợi, chờ Bùi Tống thực hiện một nguyện vọng, thổi tắt ngọn nến và chính thức công bố sự trưởng thành của mình.
Nhưng Bùi Tống lại không nhúc nhích, hắn kinh ngạc nhìn ngọn nến, thẳng đến khi ngọn nến tắt, mới bừng tỉnh hoàn hồn, lẩm bẩm lầu bầu.
"Không muốn ước nguyện với bánh sinh nhật, ước nguyện gì đó đều là lừa dối."
Mỗi năm hắn đều ước nguyện, khát vọng có người đến làm bạn với hắn, nhưng mỗi năm đều chỉ có thất vọng.
Bùi Tống đứng dậy, vội vàng chạy về thư phòng, xé một mảnh giấy nhỏ từ nhật ký của mình, lấy một cây bút và chạy như bay ra ngoài.
Dưới cái nhìn lặng lẽ của con thú bông chim cánh cụt nhỏ, hắn đã viết ra những điều ước từng nét một ——
"Tôi hy vọng chim cánh cụt nhỏ sẽ luôn ở bên tôi."
Viết xong, hắn gấp tờ giấy nhỏ lại, bỏ vào trong cái túi nhỏ màu vàng sữa mà chim cánh cụt nhỏ vẫn đang chéo, kích thước vừa vặn.
Bùi Tống nói: "Chim cánh cụt nhỏ, cậu đến để giúp tôi thực hiện điều ước của tôi được không?"
27.
"Chàng trai trẻ? Chàng trai trẻ!"
"Đã chuyển sang đèn xanh rồi, cậu có thể băng qua đường..."
Giọng nói của ông lão từ xa đến gần, Bùi Tống phục hồi tinh thần lại, trong túi không biết từ khi nào đã không còn động tĩnh, trong lòng hắn hoảng hốt, vô thức đưa tay chạm vào —— nó trống rỗng.
Đó là con chim cánh cụt nhỏ luôn luôn ấm áp, mềm mại, siêu dính của hắn, đã biến mất.
Bùi Tống cắn răng, giương mắt nhìn dòng xe, giậm chân bỏ chạy, ai ngờ đứng lâu, hắn lại có chút tê chân, chân trái vấp ngã chân phải, lạch cạch! Rơi thẳng về phía trước ——
Hô, hô!
Bùi Tống đột nhiên mở mắt ra, hô hấp còn hơi dồn dập, trong lúc nhất thời không biết mình đang ở đâu.
Thật lâu sau, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt sững sờ dừng ở trên máy tính bảng trước mặt.
Máy tính bảng sáng lên, trong phần mềm vẽ, trên lớp mới được dựng lên, đang vẽ một con chim cánh cụt nhỏ ngây thơ, nghiêng nghiêng đầu, đeo túi nhỏ màu vàng sữa.
Đó là một câu chuyện mới mà hắn đã tạo ra gần đây, về sự đồng hành và tình yêu.
Bùi Tống đạp ghế ra, ngay cả dép lê cũng không kịp mang xong, hai chân chạy đến trước phòng ngủ, đẩy cửa mở đèn động tác như nước chảy mây trôi liền mạch lưu loát ——
Chim cánh cụt nhỏ ngoan ngoãn nằm bên gối trong nháy mắt đập vào mắt, tựa như ngày hôm qua, giống như năm đó.
Trong đầu những tiếng kêu khẽ mềm mại chậm rãi rút đi như thủy triều, cuối cùng chỉ còn lại trầm mặc dịu dàng nhìn chăm chú.
Bùi Tống giơ tay lên, lau mắt, mơ hồ cảm thấy có hơi ướt sũng.
Hắn dường như đã... Có một giấc mơ.
Một giấc mơ vừa ngắn ngủi lại dài dòng.
______
Editor: Mai em đăng luôn chương cuối rồi sửa lại hết luôn.