"Yêu Long Hạ Bạch, tàn sát thương sinh, không thể lưu lại hậu thế."
Bên tai Tiếu Tiếu truyền đến thanh âm rõ ràng của Khâu Minh Tử, nàng cả người tràn ngập một loại tình cảm vô pháp ức chế, tựa hồ Khâu Minh Tử đối với nàng, là một người rất quan trọng.
"Ngươi sẽ nhớ tới ta, Hàm Khanh." Khâu Minh Tử vươn tay, cười cười: "Ngươi chưa bao giờ là một phàm nhân, ý nghĩa tồn tại của ngươi, chính là trợ giúp ta, diệt sát Yêu Long gây nguy hại cho thương sinh."
Hình ảnh lưu chuyển, Hạ Bạch trước mắt dần dần biến mất, tiếng nước róc rách cùng tiếng chim kêu xông vào tai nàng, vừa mở mắt, hoa cỏ bốn phía phồn thịnh, đẹp không sao tả xiết.
Nàng ngồi ở trong rừng hoa cười đến rực rỡ, bên cạnh nàng là một nữ tử khác đang cài hoa lên mái tóc nàng, vừa lòng gật đầu: "Quả nhiên vẫn là Hàm Khanh cài hoa này đẹp nhất."
Tiếu Tiếu -- không, thiếu nữ giống nàng như đúc tên là Hàm Khanh, là một hoa tiên nho nhỏ vừa mới phi thăng, thủ hộ một mảnh rừng hoa của Thần giới, đang sống những ngày vô tư lự.
Nhưng nàng cuối cùng đã phạm phải sai lầm.
Nàng cũng không biết là mình phạm phải sai lầm gì, không hiểu sao lại bị đoạt đi tiên cốt ném đến nhân gian.
"Chỉ cần ngươi lập công chuộc tội, một đời này qua đi ngươi sẽ trở lại Thần giới. Ngươi vẫn là hoa tiên vô âu vô lo, không chịu cực khổ nhân gian, không chịu sinh lão bệnh tử, vĩnh viễn đều mỹ mạo, trẻ trung như vậy..."
Khâu Minh Tử nhìn ấn đường Tiếu Tiếu bắt đầu hiện ra một đóa thược dược nho nhỏ màu đỏ đậm, tâm tình vui mừng.
Hàm Khanh vốn là từ một gốc cây thược dược tu thành hình người, trên Thần giới đóa thược dược trên ấn đường kia đẹp tuyệt luân, thậm chí còn câu dẫn vài vị Thiên Tôn nhịn không được ra tay muốn người.
Nếu không phải là quân cờ mà hắn tuyển... Hàm Khanh hiện tại, đã đã là nữ nhân được chúng tiên hâm mộ nhất Thần giới.
Hình ảnh thình lình xâm nhập thế giới Tiếu Tiếu, gương mặt giống mình như đúc quay lại, nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, từng câu từng chữ: "Chuộc tội đi, sau khi chuộc tội chúng ta liền có thể trở lại Thần giới!"
"Đáp ứng hắn, đáp ứng hắn!"
"Yêu Long Hạ Bạch, tàn sát thương sinh, không thể lưu lại hậu thế!"
"Chỉ cần gϊếŧ hắn, tuổi trẻ, mỹ mạo, trường sinh... Hết thảy đều sẽ một lần nữa trở lại trên người chúng ta!"
Gương mặt giống mình như đúc kia, lời nói lại cùng nội tâm Tiếu Tiếu hoàn toàn tương phản!
"Không..." Tiếu Tiếu đột nhiên xoay người muốn rời khỏi địa phương không thể hiểu được này: "Ta không phải Hàm Khanh, ta không phải!"
Hư ảnh của Hàm Khanh thực mau ngăn ở trước mặt nàng, gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy tàn nhẫn: "Ngươi thế nhưng muốn cự tuyệt?!"
"Ngươi hiện tại chỉ là một phàm nhân, ngươi đã quên sao! Ngươi sẽ bị thương, sẽ già, sẽ chết! Tiên nhân vĩnh viễn sẽ không chết, chúng ta có thể có dung nhân bất lão!"
Dung nhan bất lão...
Gương mặt trong bụi hoa nở rộ ý cười rực rỡ, môi đỏ của nàng khẽ nhếch: "Ngươi chính là ta, ta chính là ngươi, ngươi cũng đừng quên, Hàm Khanh."
Nàng ta cười quá đẹp, nhưng cũng mang theo gai độc bén nhọn, đáng sợ đến cực điểm!
Nữ nhân tên gọi Hàm Khanh muốn chính là thân thể của nàng, muốn cắn nuốt linh hồn của nàng!
"Không!"
Tiếu Tiếu chỉ vào " chính mình " trước mắt hô to: "Ta không cần dung nhan bất lão! Ta muốn sinh lão bệnh tử, ta phải làm một phàm nhân! Ta muốn cùng Hạ Bạch ở bên nhau! Ta sẽ không thương tổn hắn!"
Tiếu Tiếu kháng cự làm " Hàm Khanh " trước mắt thoáng chốc hóa thành bọt nước, biến mất vô tung.
Khâu Minh Tử khó có thể chịu đựng quân cờ của mình thế nhưng cự tuyệt sứ mệnh!
Hắn đạp nát một mảnh hoa trong gương, trăng trong nước, một tay hung hăng bóp chặt cổ mảnh khảnh của Tiếu Tiếu: "Ngươi hiện tại chỉ là phàm nhân, dù có chết rooif, ta còn có thể làm ngươi hồn phi phách tán, vĩnh viễn không thể vào luân hồi!"
Hít thở không thông.
Đau nhức.
Lực đạo trên cổ cơ hồ cướp đi tính mạng nàng.
Trước mắt Tiếu Tiếu bắt đầu tối tăm, một mảnh sương mù mênh mông rốt cuộc không thấy rõ.
Nàng thậm chí có chút không cảm giác được đau đớn.
Khoảnh khắc này đây, Tiếu Tiếu biết, nàng không muốn.
Nàng không muốn trở thành cái gọi là tiên nhân.
Không muốn thương tổn Hạ Bạch.
Ký ức kiếp trước mờ mịt xa xôi như vậy, Hạ Bạch với nàng lại chân thật như vậy.
Chỉ sống một đời thì sao? Hồn phi phách tán không vào luân hồi thì sao?
Nàng còn có Hạ Bạch, một đời này có thể gặp được Hạ Bạch, nàng đã cam tâm tình nguyện.
Nàng biết Hạ Bạch đối với nàng cùng người khác không giống.
Thiên địa có thể không dung một Yêu Long, nhưng trong lòng Tiếu Tiếu, vẫn luôn chứa được một Hạ Bạch.
Nàng nhắm hai mắt lại, mang theo ý cười nhợt nhạt.
Mất khống chế.
Hoàn toàn mất đi khống chế với quân cờ hắn hao hết tâm tư chọn lựa!
Khâu Minh Tử chung quy vẫn là không nỡ hủy diệt quân cờ hoàn mỹ nhất mấy ngàn năm qua, ở một khắc cuối cùng buông lỏng tay ra.
"Khâu Minh Tử!"
Thanh Sương vẻ mặt hoảng sợ chạy trốn, trong lòng còn sợ hãi truyền âm cho Khâu Minh Tử nói: "Không xong! Kết giới không chịu đựng nổi!"
Khâu Minh Tử mất đi kiên nhẫn, tùy tay ném Tiếu Tiếu xuống đất, mặt lộ vẻ hung quang: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói lại một lần cho ta."