Tiếu Tiếu hôn mê ước chừng hai ngày.
Thời điểm nàng tỉnh lại, trên người cũng không khó chịu.
Vết thương ở hạ thể đã sớm khép lại, cơ bắp nhức mỏi cũng được Hạ Bạch làm giảm bớt hơn phân nửa, chỉ là hơi hơi có chút mệt mỏi, trừ việc đó ra toàn thân thậm chí còn có chút sảng khoái.
Ký ức nàng còn dừng lại ở lần trước tỉnh lại sau bị Hạ Bạch đè lên khi dễ, nàng nhớ rõ hắn vào quá sâu làm nàng có chút chịu không nổi, hắn giúp nàng thả lỏng chút...
Sau đó...
Động huyệŧ bị đảo lộng lung tung yêu kiều mà rêи ɾỉ, lúc tiểu thiếu nữ bị hung mãnh thọc vào rút ra thần chí hoảng hốt hiển nhiên không nhớ rõ sau đó mình lại bị nam nhân làm đến có bao nhiêu thảm – nhưng đây cũng là một chuyện may mắn, ít nhất nàng không nhớ rõ đoạn ân ái điên cuồng vô cùng trên lưng Lang Thú.
Cũng không biết nàng nhớ lại chi tiết nào, khuôn mặt nhỏ chậm rãi hiện lên rặng mây hồng, trong mắt hiện lên phong tình vạn chủng, quả nhiên là sóng mắt lưu chuyển quyến rũ khôn cùng.
Hắn thật lớn... Căng nàng đến tràn đầy, mỗi một tấc da thịt mềm mại đều suиɠ sướиɠ kỳ cục...
Nàng không thể kháng cự cực lạc Hạ Bạch mang cho nàng, kháng cự không được hắn cường thế xâm lấn, sau đó nàng cũng không muốn kháng cự nữa, ngoan ngoãn để hắn va chạm càng sâu...
Tiếu Tiếu gương mặt nóng bỏng trốn trong chăn hồi lâu, nàng cảm thấy bản thân trở nên đặc biệt kỳ quái, ban đầu Hạ Bạch làm như vậy đối nàng, nàng còn có chút sợ hãi, hiện tại chẳng những không sợ, thậm chí có chút chờ mong.
Chỉ là, Hạ Bạch đâu?
Tiếu Tiếu cuối cùng phát hiện có chỗ nào không thích hợp.
Nàng nhanh chóng lấy quần áo đầu giường tròng lên người, xuống giường đi tìm Hạ Bạch.
"Hạ Bạch?"
Nàng vừa đi vừa kêu.
Nếu là trước kia, Hạ Bạch nhất định có thể ở nghe được nàng kêu gọi, xuất hiện ngay ở trước mặt nàng.
Nhưng hôm nay lại không có.
"Hạ Bạch? Hạ Bạch chàng ở đâu?" Nàng bước ra sơn cốc, chung quanh đại địa mênh mông một màu xanh lá, không thấy thân ảnh Hạ Bạch đâu?
Xa xa truyền đến tiếng đánh nhau.
Tiếu Tiếu muốn tới gần, nhưng chạy đến nhưng bị ngoại lực va chạm trực tiếp lùi lại vài bước, suýt nữa té ngã.
"Hạ Bạch..." Nàng cúi đầu nhìn ống tay áo bị khí lãng cắt qua, cổ tay trắng nõn như tuyết thượng thoáng chốc nhiễm một đường huyết sắc.
Nàng còn không kịp hiểu trước mắt đang xảy ra chuyện gì, trên eo căng thẳng, cả người bị chế trụ, thấy hoa mắt, khi nàng nhìn rõ thì trước mặt đã xuất hiện một thủy kính mờ mịt hoa hoè.
Chế trụ tay nàng thực mau buông lỏng ra.
"Người nào!" Tiếu Tiếu đột nhiên quay đầu lại, đối diện là một gương mặt thanh nhã vô song.
Người này đúng là Khâu Minh Tử.
Khóe môi hắn khẽ nhếch: "Hàm Khanh, đã lâu không thấy."
Hàm Khanh?
Tiếu Tiếu căn bản nghe không hiểu Khâu Minh Tử đang nói cái gì, nàng một lòng chỉ lo lắng Hạ Bạch biến mất không thấy đâu, đến chính mình bị thương cũng không quan tâm: "Hạ Bạch đâu? Ngươi biết Hạ Bạch đi đâu sao?"
Khâu Minh Tử thực không thích quân cờ do mình làm ra lại đi ngược lại với ý định của hắn.
Trong mắt hắn dâng lên một chút không kiên nhẫn: "Ngươi muốn gặp hắn như vậy?"
"Muốn!" Nàng căn bản không nhìn đến phản ứng của người xa lạ trước mắt: "Hắn rốt cuộc ở đâu!"
Khâu Minh Tử nỗ lực làm bản thân đối với quân cờ đã mất đi ký ức đời trước kiên nhẫn nhiều hơn, chỉ vào thủy kính mờ mịt trước mặt nói: "Ở nơi đó."
Thủy kính trước mắt dần dần hiện lên một tầng sương mù, sương mù hiện lên, hình ảnh đếm không hết giống như đèn kéo quân bay nhanh hiện lên!
Tiếu Tiếu không tự chủ được mà đi về phía trước.
Hoa trong gương, trăng trong nước.
Trong nháy mắt nàng bước vào thủy kính, hình ảnh mơ hồ hiện lên vừa rồi lại rõ ràng mà hiện ra ở trước mắt nàng!
Là Hạ Bạch.
Là gương mặt đã khắc sâu trong tim nàng.
Mặt mày quen thuộc, đôi môi quen thuộc, bàn tay quen thuộc... Lại có ánh mắt nàng chưa từng gặp qua.
Tiếu Tiếu nhìn đến hình ảnh Hạ Bạch cả người tắm máu, tay cầm một thanh trường đao giống như ác ma xông ra từ luyện ngục, chỗ đao đi qua thi thể nằm khắp nơi, máu tươi đặc sệt nhuộm đỏ đất trời.
Mặt trời chiều ngã về phía Tây, không khí cũng bị hun thành màu đỏ tươi như máu, mặt trời lặn nghiêng nghiêng treo ở trên bờ sông mênh mông phía trên, làm khắp thuỷ vực nhiễm một màu rực đỏ.
Khóe miệng hắn cong lên ý cười khinh miệt, trong mắt không buông tha bất luận kẻ nào.