Làm Anh Thâm Nhập

Chương 12

CHƯƠNG 12: HÔN MÔI, ĂN NƯỚC MIẾNG CỦA CÔ + ĐEM NGỌC THẠCH RÚT RA, Dươиɠ ѵậŧ TRỰC TIẾP CẮM VÀO

Thủy Thanh thấy anh đem nội y qυầи ɭóŧ vào, hỏi: “Làm sao bây giờ lại mang vào?”

Thời Trầm giải thích nói: “Đương nhiên, không thể để người khác thấy được, cái này chỉ được mình anh xem.”

Thủy Thanh bị bộ dạng của anh chọc cười, anh đặt ở bên trong phơi khô.

Người trong thôn ngủ sớm, hai người cũng không làm gì, đành đi ngủ, trong nhà Thời Trầm cũng không có đồ vật gì, cũng không có tivi để xem, khó trách trước kia sinh nhiều con, cứ như vậy không có di động máy tính, buổi tối không có việc gì làm, trừ bỏ làm loại chuyện này, còn có thể làm gì khác?

Làm nhiều, con đẻ ra càng nhiều, nếu không phải tiểu bức Thủy Thanh chặt, cũng muốn cùng anh làm chuyện gϊếŧ thời gian kia.

Thời Trầm nằm bên cạnh cô ngủ, anh rất thích sờ vυ' cô, đặc biệt là cảm giác nặng trĩu ở trên tay.

Thủy Thanh nhìn tay anh, một chút đều không an phận, thế nhưng còn sờ vυ' cô chộp đánh, không ngừng đánh vυ' cô, bàn tay anh chụp núʍ ѵú cô, Thủy Thanh bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hỏng rồi.

Thủy Thanh bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, bảo anh không cần lại chụp, nếu cứ làm như vậy cô sẽ có phản ứng, gần đây ngủ cô đều phải lót một miếng vải dưới mông, nếu không âʍ ɦộ sẽ chảy ra nước, dâʍ ŧᏂủy̠ sẽ làm ướt khăn trải giường.

Thủy Thanh không cho anh sờ, miễn cho mình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại ngủ không được, Thời Trầm bị cô đánh cũng không tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, mà chui đầu vào ngực cô, ăn núʍ ѵú cô, Thủy Thanh nhìn anh muốn ăn nên cũng không có ngăn cản.

Thủy Thanh ngày hôm sau phải đi làm, cô vì kết hôn mà xin nghỉ thời gian quá dài, ngày hôm sau lúc rời giường, cô vẫn nằm trong lòng ngực Thời Trầm, cô dậy không bao lâu, Thời Trầm cũng dậy, sau đó hai người cùng nhau đi ra ngoài rửa mặt, Thời Trầm hôm nay chuẩn bị mang cô đến nhà xưởng đi làm, anh đạp xe chở cô đi.

Thủy Thanh cảm thấy có thể, cô mặc xong quần áo để Thời Trầm chở cô đến nhà xưởng.

Thời Trầm nói buổi chiều sẽ tới đón cô.

Thủy Thanh nói có thể, cô có ký ức nguyên chủ, cô lớn lên xinh đẹp, chủ quản nhà xưởng là chồng cũ của nguyên chủ, đối với nguyên chủ khá tốt, lúc còn sống nhất quyết không cho cô đi làm, sợ sau khi đến nhà xưởng làm, bị mọi người khi dễ, khinh thường cô.

Chủ yếu là chồng chết chưa đầy mười tám năm, thế nhưng lại gả chồng, không biết còn tưởng rằng cô là cái da^ʍ phụ gì đâu!

Thủy Thanh lúc trước cái gì cũng không cần làm, lâu rồi tự nhiên liền đắc tội không ít người.

Hiện tại tất cả đều trả thù cô, Thủy Thanh thấy ông chủ làm cô khó xử như vậy, liền trực tiếp từ chức, sau khi chồng cũ nguyên chủ chết, lúc đi làm cô cũng bị ông chủ khi dễ một đoạn thời gian.

Nhưng do nguyên chủ nghĩ mình mệnh không tốt, cũng không dám phản kháng, rốt cuộc tiền lương nhà xưởng cao, nhưng mất quá nhiều sức, công việc nào ông chủ cũng giao cho cô, cô cũng chịu đựng, sợ chính mình không tìm được công việc khác tốt hơn.

Cô có thể nhẫn, nhưng là Thủy Thanh nhịn không được, cô đi tới những nơi có vàng của những năm 80, đọc nhiều truyện niên đại như vậy, không đến mức không nuôi nổi chính mình, cho nên từ chức chuẩn bị gây dựng sự nghiệp.

Thủy Thanh hiện tại vẫn là có chút của cải.

Thời Trầm buổi chiều tới đón cô, cô đã nghỉ việc, muốn lấy tiền lương tháng này, mới tới chủ quản mượn cớ khấu trừ nửa tiền lương, cô cũng mặc kệ.

Thủy Thanh lên xe đạp Thời Trầm , nói với anh chuyện mình nghỉ việc, sợ hãi hỏi : “Thời Trầm, em nghỉ việc, anh sẽ không tức giận chứ?”

Thời Trầm tính cách thật sự tốt, nghe được lời này liền dỗ cô: “Anh tức giận cái gì? Nếu làm em không cao hứng cũng đừng làm, về sau chồng nuôi em, chồng em có tiền.”

Thủy Thanh nghe được lời này vẫn là rất vui vẻ, dựa vào lưng anh: “Thời Trầm, anh thật tốt.”



Buổi tối Thời Trầm ăn xong liền thu dọn đồ đạc, ngày mốt anh phải đi, đến bây giờ còn chưa có động phòng, nói ra có thể bị cười chết.

Thủy Thanh nhìn bộ dáng anh thu thập đồ đạc, đi qua hỗ trợ, Thời Trầm tuổi trẻ khí thịnh, nhìn cô tắm rửa đi ra, một thân mùi xà phòng bồ kết liền nhịn không được, trực tiếp đem người áp đến trên giường.

Thủy Thanh bị dọa, bị anh đè ở trên giường ở trên cổ mà hôn xuống, một cái lại một cái, Thủy Thanh chịu không nổi, miệng anh dán lại gần, ngậm lấy cánh môi Thủy Thanh, đầu lưỡi vươn tới cạy khớp hàm cô ra, vói vào hôn môi, ăn nước miếng của cô.

Đây là nụ hôn đầu của Thủy Thanh, cô bị anh hôn liền nhắm mắt lại cùng anh hôn môi, Thời Trầm tay sờ tiểu huyệt cô, tiểu bức ngậm ngọc thạch hai ngày quả thật dùng được, ngọc thạch đem tiểu bức cấp mở rộng, tiểu bức không còn chặt giống trước nữa, anh đem ngọc thạch lấy ra, cũng không có khép lại.

Thời Trầm thấy thế, chạy nhanh cởϊ qυầи xuống, đối với âʍ ɦộ Thủy Thanh lập tức cắm vào.

Âʍ ɦộ Thủy Thanh không cần làm ướt, phía dưới đã ướt đến lợi hại, đem ngọc thạch kéo ra đều là dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, dính ướt hết bàn tay của Thời Trầm, Thời Trầm đem quần cởi ra, vật thô to trực tiếp cắm vào.

Thời điểm vừa rồi anh cùng Thủy Thanh hôn môi, đã đem dươиɠ ѵậŧ cứng đến lợi hại, lúc cắm vào, trực tiếp như một tiếng trống làm tinh thần anh hăng hái thêm.

Dươиɠ ѵậŧ anh so với ngọc thạch còn lớn hơn, chen vào vẫn là khó khăn, nhưng không giống như lúc trước, anh còn có thể dùng sức mà cắm vào.

Hoàn toàn cắm vào, anh cúi đầu nhìn hình ảnh tiểu huyệt Thủy Thanh ăn dươиɠ ѵậŧ, quá thoải mái.

Thủy Thanh bị cắm thoải mái cũng kêu một tiếng, dươиɠ ѵậŧ anh thật lớn, so ngọc thạch còn lớn hơn, liền cứ như vậy cắm vào cũng không hề ngứa ngáy, cô muốn anh động động.