Làm Anh Thâm Nhập

Chương 11

CHƯƠNG 11: CÁNH MÔNG KẸP Dươиɠ ѵậŧ MÀU TÍM ĐEN CỰC KỲ GIỐNG HOTDOG+ Tϊиɧ ɖϊ©h͙ BẮN TRÊN MÔNG CÔ

Dươиɠ ѵậŧ Thời Trầm vừa to vừa dài, dươиɠ ѵậŧ nóng hổi cứ như vậy dán trên mông Thủy Thanh.

Cô quay lưng về phía anh, đem mông vểnh lên, mông cong theo tư thế đặc biệt uốn lượn, thực tao mà chờ căn đồ vật của anh chen vào.

Thời Trầm cảm thấy Thủy Thanh nơi nào cũng hồng, toàn thân trên dưới đều hồng , mông cũng hồng phấn nộn, đặc biệt đẹp, dươиɠ ѵậŧ anh cứ như vậy mà nhét vào mông cô, hai cái mông trắng nõn mềm mại kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ anh, dươиɠ ѵậŧ cứng lên màu tím đen, hai mông trắng nõn của cô kẹp lấy dươиɠ ѵậŧ, hình ảnh thoạt nhìn vô cùng sắc tình.

Thủy Thanh đưa mắt nhìn thoáng qua phía sau, không nghĩ tới hai cánh mông kẹp dươиɠ ѵậŧ anh lại sắc tình như vậy, hình ảnh này có chút giống lúc trước cô hotdog, hai mảnh bánh mì bên trong kẹp cái hotdog, hiện tại chính là như vậy, Thủy Thanh đều cảm thấy chính mình không có cách nào đối mặt với hotdog…

Dươиɠ ѵậŧ anh uốn lượn kẹp ở bên trong, đem mông cô làm cho rất ngứa, lúc sau Thời Trầm nhét vào, lúc này mới bắt đầu cọ xát mông cô, Thủy Thanh phía trước âʍ ɦộ đang kẹp ngọc thạch, thời điểm Thời Trầm cọ xát dươиɠ ѵậŧ, chạm đến ngọc thạch, trước sau đều bị cọ xát.

Thủy Thanh có chút ngứa, không nhịn được kêu vô cùng dâʍ đãиɠ: “A a —— thật ngứa —— thật là khó chịu ——”

Thời Trầm nghe được cô nói khó chịu, dươиɠ ѵậŧ ở trên mông cô liền dùng sức cọ xát: “Để chồng gãi ngứa cho em.”

Thời Trầm nói xong, còn đánh lên làn da cô, Thủy Thanh mông trắng nõn, làn da còn đặc biệt co dãn, bị đét mông đánh bạch bạch bạch, kẹp dươиɠ ѵậŧ anh, không cho dươиɠ ѵậŧ anh di chuyển, cây đồ vật thô dài như vậy cũng chỉ có thể bị kẹp đến cứng.

Tay Thời Trầm cầm dươиɠ ѵậŧ ở phía sau cắm mông cô, tay nhịn không được tiến lên sờ tiêu huyệt đang kẹp ngọc thạch của cô, anh muốn cho vợ sảng, vì vậy đem ngọc thạch lấy ra rồi thọc vào, làm Thủy Thanh sảng.

Thủy Thanh tay vịn vách tường, không nghĩ tới anh làm như vậy, khiến cho cô thật thoải mái, trước sau cắm lộng, cô nhịn không được kêu: “A a ——”

Thời Trầm nghe được cô kêu dâʍ đãиɠ lièn cắn vành tai cô, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ hỏi: “Em đoán xem có người nghe được hay không? Em kêu lớn tiếng lại dâʍ đãиɠ như vậy, người trong thôn đều có thể nghe được âm thanh dâʍ đãиɠ này của em.”

Nghe được lời này nháy mắt mặt Thủy Thanh liền đỏ, thật đúng là, bọn họ là ở bên ngoài phòng tắm lộ thiên tắm rửa, chỉ kéo cái mành che lại mà thôi, đây vẫn là bên ngoài, cô kêu như vậy, khẳng định có người nghe được.

Thủy Thanh không dám kêu như vậy nữa.

Thời Trầm thích bộ dáng Thủy Thanh kêu tao như vậy, thấy Thủy Thanh không kêu, còn dùng lực thọc vào rút ra, đem ngọc thạch làm cho ướt đẫm, tiểu bức ngậm ngọc thạch hai ngày, đã lỏng không ít, không còn chặt giống lúc trước.

Thời Trầm cũng thở dốc, dươиɠ ѵậŧ của anh vẫn bị mông của cô kẹp, nhìn cô kẹp lợi hại như vậy, Thời Trầm tiếp tục vỗ mông vô, càng vỗ mông cô kẹp càng lợi hại, vì vậy Thời Trầm tước vũ khí đầu hàng, trực tiếp bắn ra, đem mông Thủy Thanh đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙, một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính ở trên âʍ ɦộ, Thủy Thanh bị nóng lại kẹp chặt phía dưới.

Sau khi Thời Trầm bắn ra, liền đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, thoải mái thở hổn hển, nhìn bộ dáng Thủy Thanh thoải mái như vậy, dươиɠ ѵậŧ rút ra còn chưa có hoàn toàn bắn đâu, anh đem dươиɠ ѵậŧ đánh lên mông Thủy Thanh, dươиɠ ѵậŧ có chút lớn, đánh cô kêu bạch bạch bạch, dươиɠ ѵậŧ chụp đánh đặc biệt sảng.

Thủy Thanh bị đánh cũng thoải mái, cô bị ngón tay Thời Trầm đưa đẩy ngọc thạch đưa lên cao trào.

Bên dưới Thủy Thanh đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh, rất nhiều, đây là lần đầu tiên nên anh không có kinh nghiệm, cho nên rất nhanh đã bắn, cũng bắn rất nhiều, bắn tới trên mông, còn chảy ngược vào tiểu bức Thủy Thanh.

Thủy Thanh nhanh chóng tắm rửa, trên người hai người đều nhớp nháp, Thời Trầm cảm thấy quá sung sướиɠ, cho dù mới cắm vào bên ngoài tiểu huyệt đã thoải mái như vậy, càng đừng nói cắm vào đi bên trong tiểu huyệt.

Ngày mai dù xảy ra chuyện gì thì đều phải cắm vào.

Động phòng là điều cần thiết.

Thủy Thanh tắm rửa xong muốn giặt quần áo, Thời Trầm không cho giặt, bảo cô đi đi vào bên trong để anh giặt.

Thủy Thanh ghét bỏ anh: “Anh biết làm không?”

Thời Trầm: “Tại sao lại không? Lúc trước quần áo đều do chính anh giặt, em đi vào đi.”

Thời Trầm thích giặt quần áo cho cô, đặc biệt là qυầи ɭóŧ, anh thích xoa nó ở trong tay.

Thủy Thanh nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, thấy anh giặt sạch sẽ, cô đành đi vào bên trong. Thời Trầm không chỉ rửa bát mà còn giặt quần áo cho cô.

Tô Vân vừa vặn ở ngay lúc đi ra ngoài, liền thấy Thời Trầm đang giặt quần áo cho Thủy Thanh, trong nháy mắt, cảm thấy ghen tị.

Bằng không nói như thế nào, đều là nam nhân mà có thể chênh lệch lớn như vậy, đối tượng của Thủy Thanh giúp cô giặt quần áo, bộ dáng còn nghiêm túc như vậy, còn cô ta, cô ta còn phải giặt quần áo cho nam nhân nhà cô ta cùng với hai đứa nhỏ, trẻ con quần áo nhiều, cô giặt eo đều mệt chết, Chu Quân Kinh cũng không tới giúp cô ta giặt quần áo.

Nháy mắt Tô Vân cũng không biết có phải ánh mắt chính mình có vấn đề hay không, cô như thế nào cảm thấy, Thời Trầm so Chu Quân Kinh còn đẹp hơn nhiều, chủ yếu còn sủng vợ, thoạt nhìn khí chất cũng khác biệt.

Cô ta cũng chỉ có thể nghẹn.

Thời Trầm giặt xong quần áo liền đi vào, quần áo phơi ở bên ngoài, qυầи ɭóŧ treo ở bên trong.