Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 43: Món quà kỳ lạ 3

Cô ký như cỗ máy, trong lúc đó đầu óc lại bị phân tâm.Có vẻ như cô đã bỏ qua điều gì đó.

Là cái gì nhỉ?

“Cô Giản, độc giả tặng cô một bó hoa.” Người lập kế hoạch cho sự kiện cầm trên tay một bó hoa hồng, cười đưa cho cô: "Anh ấy xấu hổ nên nhờ tôi chuyển cho cô.”

Giản Tĩnh ngẩng đầu, nhân cơ hội cử động cái cổ đau nhức: "Vâng, làm phiền cô rồi."

Khoảnh khắc bàn tay chạm vào bó hoa, những giọt nước nhỏ chợt bắn ra trên mu bàn tay cô, một dòng chất lỏng màu đỏ tươi nhỏ xuống cuống hoa, vẽ nên một đường nhăn nhúm trên da.

Người kia ngây ngẩn cả người, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ.

“Tay cô!” Độc giả bên cạnh trước mặt cô hét lên một tiếng: "Đây là cái gì?”

“Hình như là thuốc màu.” Giản Tĩnh không ngờ chính mình lại bình tĩnh như vậy, cô nói đùa với mọi người: "Xem ra độc giả này không cẩn thận bị người bán lừa rồi, nhưng món quà có giá trị hay không không nằm ở giá tiền của nó, chúng ta vẫn giữ bí mật cho anh ấy nhé."

Vừa nói cô vừa giấu bó hoa xuống dưới chiếc bàn dài và dùng vải nhung che lại đến khi không còn nhìn thấy gì.

Vụ xôn xao nhanh chóng lắng xuống.

Giản Tĩnh bình tĩnh tiếp tục ký tên, không hề có thái độ khác thường gì. Mãi cho đến khi kết thúc buổi ký tên cô mới lấy bó hoa hồng từ dưới chiếc bàn dài ra và quan sát tỉ mỉ.

Đây là một bó hoa hồng trắng, nhưng lại được nhuộm bằng máu thành màu đỏ.

Sau khi vết máu khô và đông lại trên cánh hoa khiến nó có màu đỏ tuy đẹp một cách yêu mị nhưng đẫm máu đến buồn nôn. Ở giữa bó hoa có một tấm thẻ cứng ghi:

‘Cục cưng, tôi sẽ tới tìm tới em.’

Dưới chữ ‘em’ có một hình trái tim.

Nó giống hệt thứ cô đã thấy trên tấm áp phích trước cửa.

Giản Tĩnh cảm thấy buồn nôn. Cô lấy khăn giấy ra lau mạnh vào mấy ngón tay, như muốn lau đi cảm giác nhớp nháp dính trên da.

“Có chuyện gì vậy vậy?” Khang Mộ Thành liếc mắt nhìn đóa hoa, cau mày chán ghét: “Đây là cái gì?”

Người lập kế hoạch biết là mình đã phạm sai lầm, xấu hổ đáp lời: "Tôi tình cờ gặp một người ở tầng dưới. Anh ta nói rằng anh ta là độc giả của cô Giản, nhờ tôi tặng hoa giúp mình."

Bó hồng được bọc trong giấy bóng kính rất đẹp mắt, lúc đó cô cũng không nhận ra điều gì bất thường, không ngờ chỉ mới đi vài bước lại chảy máu.

“Đừng trách cô ấy, bông hoa này được chuẩn bị rất kỹ.” Giản Tĩnh nghĩ rồi nói: "Cửa hàng trưởng có ở đây không? Tôi muốn xem lại camera giám sát sáng nay.”

Cô đã giúp cửa hàng sách giải quyết vụ án của Lữ Tuyết nên đương nhiên anh ta rất sẵn lòng giúp đỡ trả lại ân tình cho cô.

Giản Tĩnh yêu cầu kiểm tra camera giám sát tại cổng trước và sau lúc 7 giờ.

Người đầu tiên vào máy quay là quản lý phòng tổ chức.

Cửa mở lúc 6:47.

6:55 có một bóng người với bàn tay dài xuất hiện trên sàn trước cửa, nhưng không quay được người.

Người đó tránh máy quay, đi đến chỗ poster quảng cáo, vẽ một trái tim lên đó bằng bút dạ.

Camera giám sát không quay được người, chỉ quay được một cái tay.

Là cánh tay trái, nhìn khung xương thì có vẻ đó là nam giới, có một vết sẹo hình “乄” trên mu bàn tay.

“Là người này tặng hoa cho tôi sao?” Giản Tĩnh hỏi người lập kế hoạch.

Cô gái lắc đầu: "Tôi không để ý lắm. Anh ta đeo khẩu trang, trên tay cầm một bó hoa. Tôi nhìn không rõ."

“Sau này đừng tùy tiện mang đồ của người lạ về.” Khang Mộ Thành khiển trách: "Hôm nay là hoa. Không biết lần sau sẽ là thứ gì đâu.”

“Tôi xin lỗi, Tổng giám đốc Khang.” Người lập kế hoạch chắp tay, lo lắng lặp lại đi lặp lại câu nói: "Tôi không cố ý, tôi xin lỗi.”

“Lần sau không được làm như thế này nữa.” Khang Mộ Thành không muốn nói nhiều. Anh hỏi Giản Tĩnh: "Em có muốn báo cảnh sát không?”

Giản Tĩnh cúi đầu đăng WeChat: "Không cần, chỉ là một bó hoa thôi mà, còn chẳng tính là một trò đùa ác, cảnh sát sẽ không lập án đâu."

Khang Mộ Thành im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Em thật sự chưa..." Anh muốn nói lại thôi.

"Chưa gì?"

“Không có gì.” Khang Mộ Thành dời mắt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm vào bó hồng: "Nếu báo cảnh sát thì em có thể nâng cấp hệ thống an ninh nếu cảnh sát tin là em đang gặp nguy hiểm. Anh nghĩ vẫn nên đi một chuyến thì tốt hơn.”

Giản Tĩnh suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Chờ thêm một chút nữa đi."

"Chờ cái gì?"

"Lời khai của Lữ Vệ Quốc."

Khang Mộ Thành giật mình.

"Nếu chỉ là một kẻ cuồng theo dõi hoặc là antifan ghét em thì không có gì đáng lo." Giản Tĩnh gõ tay lên mặt bàn: "Nhưng nếu không phải..."

Thì hơi biếи ŧɦái đó.