Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 42: Món quà kỳ lạ 2

Hiện trường lập tức xôn xao hẳn lên, máy ảnh, điện thoại di động, tất cả các phương tiện quay chụp đều bắt đầu hoạt động rầm rộ.Đưa Phật đưa về Tây Thiên, đưa người đưa đến tận nhà. Quý Phong đưa tay về phía Giản Tĩnh, thái độ nghiêm trang: "Thay mặt lực lượng cảnh sát tôi xin cảm ơn sự giúp đỡ của cô."

Giản Tĩnh cũng phối hợp với anh, cô đưa tay ra: "Tôi chỉ đang làm nghĩa vụ của mình thôi."

Ngập ngừng một lát cô mới hạ giọng: "Cô ta đầu thú rồi à?"

“Ra ngoài rồi nói chuyện.” Quý Phong buông tay, nháy mắt với cô.

Cô đã hiểu ra, lại nói thêm hai câu xã giao, sau đó đẩy hoạt động rút thưởng lên thì mới có thể bứt ra.

Hai người đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện.

“Cũng coi như là tự thú đi.” Quý Phong nói thẳng: "Nếu không tự thú thì cô ta sẽ phải chết.”

Giản Tĩnh giật mình, dậm chân hối hận: "A, Lữ Vệ Quốc!"

“Giờ mới nghĩ đến à?” Quý Phong trợn trắng mắt: "Tôi nghe cô nói đã biết danh tính kẻ sát nhân và định nói chuyện với cô ta thì đã đoán ra có thể sẽ xảy ra chuyện, may mà tôi đến kịp. Nếu không thì chuyện tốt lại thành chuyện xấu, cô sẽ xui xẻo.”

Giản Tĩnh cười khổ.

Nếu Lữ Vệ Quốc tìm quản lý Tôn để trả thù thì hội ký tên sẽ xuất hiện một vụ án đẫm máu, kết quả cũng hỏng bét.

“Thật sự cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi một việc lớn như vậy.” Cô nói hết sức chân thành.

“Không cần đâu, tôi nên cảm ơn cô mới phải.” Quý Phong cười: "Tôn Băng đã có ý đồ bỏ trốn rồi, chỉ chậm thêm mấy tiếng thôi là có thể cô ta đã bỏ trốn được rồi. Vậy thì tôi sẽ phải xin lệnh truy nã, tìm người đuổi theo cô ta, tốn không ít công sức. Nhưng cô có thể giải quyết vụ án ngay tại chỗ là đã giúp tôi việc rất lớn rồi.”

Giản Tĩnh bất giác nhếch khóe môi, cơn khó chịu trong l*иg ngực chợt biến mất, cả người đều thấy nhẹ nhàng khoan khoái.

Cô phát hiện mình đã dần dần yêu cảm giác như thế này, quá đã nghiền thật thú vị, không kém gì niềm vui khi được người hâm mộ vây quanh.

Tuy nhiên, trạng thái tập trung vẫn còn đó, cô vẫn giữ được sự bình tĩnh: "Tại sao quản lý Tôn lại gϊếŧ người?"

Chuyện này Không có gì phải che giấu, Quý Phong liền thoải mái kể ra toàn bộ câu chuyện cho cô.

Vào đầu năm ngoái, Tôn Băng đã chuẩn bị kết hôn nhưng lễ hỏi lại bị ba mẹ cô ta cướp đi, phí tổ chức tiệc rượu bị thâm hụt nghiêm trọng, nhà trai không chấp nhận được nên đề nghị hai người họ chia tay.

Tôn Băng rất yêu bạn trai, cô ta không chịu chia tay. Vì vậy, để kiếm được tiền cô ta đã nảy ra ý tưởng chiếm dụng công quỹ. Vào tháng 4 Lữ Tuyết được chuyển đến bộ phận mua hàng, cô phát hiện ra hành động của người kia thông qua các manh mối để lại, sau đó bí mật thu thập chứng cứ.

Vào ngày xảy ra vụ án, Tôn Băng bị Lữ Tuyết bắt tại trận. Cô ta cầu xin Lữ Tuyết tha cho mình nhưng Lữ Tuyết muốn sử dụng sự việc này để hạ gục một đối thủ cạnh tranh và thêm một con bài để có cơ hội tăng lương, vì vậy cô ta đã từ chối.

Hai người xảy ra tranh chấp, Lữ Tuyết bị ngã trong lúc xô đẩy. Cô bó bột thạch cao ở cánh tay phải, không thể giữ cân bằng nên ngửa đầu ra sau đập vào góc bàn.

Tôn Băng không dám gọi xe cấp cứu, lại càng sợ mọi chuyện sẽ bại lộ, thế thì cô ta sẽ đánh mất tương lai và hạnh phúc của mình nên lập tức hạ quyết tâm ra tay tàn độc. Cô ta cắt điện rồi tắt camera theo dõi, lôi xác ra bồn hoa để phi tang.

Sau đó cô ta làm giả một lá đơn từ chức, giả vờ rằng Lữ Tuyết đã từ chức, che giấu cho qua chuyện.

Hơn một năm nay, lúc nào cô ta cũng lo lắng chuyện sẽ bị lộ. Đặc biệt, để che đi mùi hôi thối do xác chết thối rữa cô ta đã đổ hóa chất vào các luống hoa khiến cho cây trồng nhanh chóng bị chết, thiếu chút nữa thì bị phát hiện.

Cô ta phải đổi giống cây tương tự trong một đêm, sau đó thay đất thì mới có thể che giấu được.

Mãi cho đến hôm nay, nhiều nhân viên trong nhà sách luôn nghĩ rằng cô ta mua nhiều đồ làm vườn vì có sở thích trồng hoa.

[Tên nhiệm vụ: Bộ xương người ở hội ký tên (đã hoàn thành).]

[Phần thưởng nhiệm vụ: 20 điểm giá trị dũng khí cơ bản.]

[Ghi chú: Điểm giá trị dũng khí có thể dùng để rút thẻ (bình thường), mỗi lần 5 điểm.]

Vụ án đã được phá, hội ký tên vẫn có thể tiếp tục.

Các độc giả hết sức nhiệt tình, họ xếp hàng dài đều đến tận cầu thang. Lúc đầu Giản Tĩnh còn có sức để trò chuyện với độc giả, nhưng dần dần về sau cô cũng trở nên tê liệt, thậm chí còn không nhận ra nổi hai chữ [Giản Tĩnh].