Tổng Giám Đốc Rác Rưởi Mau Trả Sự Trong Sạch Cho Tôi

Chương 32

Người đại diện ngoài ý muốn vướng chân ở khách sạn.

Buổi chiều vẫn không thể quay về đây được, bỏ lỡ mấy cảnh diễn tra tấn cuối cùng của Vân Liễm.

“Không vội.” Lương Tiêu trùm áo lông lên, vừa lau chùi vết máu giả đầy đầu đầy mặt vừa xem kịch bản, “Anh Đoàn đã làm gì?”

Trợ lý không rõ nội tình, cẩn thận nghĩ nghĩ rồi kể lại với cậu: “Bận giúp Hoắc quản gia tẩy não ông chủ khách sạn là máy sưởi của khách sạn bọn họ rỉ nước……”

Lương Tiêu không nghĩ tới thế mà chuyện này vẫn chưa xong, trong lòng kêu răng rắc rồi nói: “Vướng ở bước nào?”

Trợ lý: “Ông chủ khách sạn không rõ vì sao máy sưởi lại có nước.”

Lương Tiêu: “……”

Trợ lý: “……”

Lương Tiêu im lặng hai giây, thở sâu, chậm rãi bỏ kịch bản xuống, mang theo khóe miệng chưa lau sạch vết máu mà đi.

-

“Đến rồi?”

Biên kịch đang xem cảnh quay lại cùng Tống đạo diễn thấy Lương Tiêu lại đây: “Người đại diện đâu?”

Lương Tiêu nhất thời vô ý đào cái hố, trước mắt đã đem ba người quản gia, ông chủ khách sạn và người đại diện chôn vào, thậm chí không nỡ lòng suy đoán cục diện hiện tại đã phát triển đến mức nào.

Đoàn Minh còn không biết khi nào thì có thể đến, Lương Tiêu giọng nói nhỏ nhẹ giải thích qua loa: “Có chút việc…… Anh Đoàn đi giải quyết.”

Nghệ sĩ bận rộn, người đại diện chạy chân là chuyện thường, toàn bộ đoàn phim cũng chỉ có người đại diện của Giang Bình Triều có thời gian cắm rễ ở phim trường nhiều nhất.

Biên kịch không để ý, gật gật đầu vẫy tay với cậu: “Cũng muốn tìm cậu đây, lại đây xem một cái.”

Trên làn sóng tuyên truyền thì nhiệt độ của bộ phim rất cao, đoàn phim cố ý rèn sắt khi còn nóng, lại cắt một bản điệp chiến để làm nóng chủ đề, thừa dịp nhiệt độ chưa giảm lại thêm một mồi lửa nữa.

Điệp chiến chủ tuyến của Vân Liễm quá ít, đoàn phim mấy ngày nay vẫn luôn đợi cảnh diễn tra tấn của anh ta, tư liệu thực tế đã gom đủ, hiện trường trước đã cắt ra một bản thô.

Quản lý đoàn đội vài người khác đều xét duyệt qua, Tô Mạn cùng Mạnh Phi Bạch khá tốt, Giang Bình Triều đối với phần diễn của mình có thể truyền bá rộng rãi mà đặc biệt chờ mong, đoàn đội còn chủ động đưa ra trợ giúp xin tuyên truyền.

Lương Tiêu vòng đến trước máy theo dõi, rồi khom lưng xem qua một lần: “Không thành vấn đề.”

“Tiết tấu có phải không phù hợp quá không?” Tống Kỳ yêu cầu cao, nhăn chặt mi còn đang đắn đo: “Lúc Tô Mạn đang nổ súng, anh ta phải chịu đòn roi, lúc Mạnh Phi Bạch đang đuổi theo xe, anh ta bị dí que hàn, lúc Giang Bình Triều đang đánh nhau kịch liệt, anh ta bị hắt nước muối……”

Biên kịch: “Vậy để đưa ô cho anh ta.”

“……” Tống Kỳ đau đầu: “Ý tôi không phải như vậy.”

“Cứ như vậy có nét trong phim, vốn đã được bộ phận truyên truyền Tinh Quan cố gắng cắt sao cho phù hợp tạo độ hot.”*

Biên kịch rất hiểu, đối mặt với ông ấy giải thích: “Xem này, roi da đều có nét chấm phá.”

Lương Tiêu không nhịn được, yên lặng ho nhẹ

Tống Kỳ bị biên kịch tra tấn nhiều ngày như vậy, cũng phải cứng rắn sinh ra một chút tình cảm đặc biệt không rõ đối với nhân vật Vân Liễm này, nhìn Lương Tiêu hiếm có giải thích một câu: “Cốt truyện chủ tuyến hạn chế, không phải cố ý áp chế cảnh diễn của cậu.”

“Tôi biết.” Lương Tiêu cười, “Kỳ thật đoạn tra tấn này cũng có thể cắt giảm.”

Hơn nữa đoạn diễn này đối với nhân vật này đúng là có chỗ tốt, nhưng ảnh hưởng đối với toàn bộ thì lại khó mà nói.

Nếu Vân Liễm là vai chính《Giao thừa》kết thúc một đoạn này đương nhiên phải xử lý rõ ràng. Nhưng Vân Liễm ở trong cả bộ phim như gần như xa thay đổi định vị, đã định trước nếu thuộc tính nhân vật quá mức rực rỡ thì ngược lại có khả năng biến đổi tính toàn vẹn của cả bộ phim.

Tống Kỳ sửng sốt, vẻ mặt ngược lại nghiêm túc, nhăn chặt mi nhìn kỹ cậu.

Ánh mắt Lương Tiêu thẳng thắn vô tư: “Tôi có thể làm chủ.”

Lương Tiêu cũng không tự coi nhẹ mình, sau khi bộ phim này truyền bá ra, nhân vật Vân Liễm này có thể vọt tới độ cao gì, trong lòng cậu cơ bản hiểu rõ.

Vân Liễm xuống sân khấu ở mười hai tập, lại lên sân khấu chính là đại kết cục.

Nổi bật đỉnh cao của cảnh diễn luôn luôn phải tới giai đoạn sau, sẽ được bóc tách tầng lớp mà tiết lộ*. Nếu giai đoạn trước tính chất nhân vật trợ giúp quá xuất sắc áp chế vai chính, sau khi xuống sân khấu sẽ khiến cho người xem chửi bới dẫn tới ratings dao động, ngược lại mất nhiều hơn được.

Sau khi Tống Kỳ nhìn cậu một lúc lâu, vẻ mặt dần dần hòa hoãn, ấn bả vai của cậu: “Không cần.”

Lương Tiêu: “Tống đạo diễn--”

“Không giữ được người xem, cũng không liên quan đến nhân vật mà là đạo diễn thất trách.”

Tống Kỳ ngắt lời cậu: “Ít quan tâm đến chuyện của đoàn phim, quản lý tốt chính cậu đi đã.”

Biên kịch làm việc với Tống đạo diễn nhiều năm, tự giác hỗ trợ phiên dịch: “Tống đạo diễn đối với đề nghị của cậu thì rất cảm động, thân là đạo diễn, có tin tưởng sẽ lấy được ratings ổn định. Không muốn xóa phần diễn của cậu, còn có ý ngày sau lại hợp tác với cậu.”

Lương Tiêu: “…… Cảm ơn Tống đạo diễn.”

“Không cần cảm ơn.” Biên kịch trả lời hộ, “Cậu phải có tâm hỗ trợ, vậy ngày kia diễn đoạn thúc ngựa lên đường, chờ khi đăng bài tuyên truyền phim thì cậu hãy chia sẻ lên Weibo.”

Tống Kỳ: “……”

Lương Tiêu: “……”

“Chụp cũng chụp.” Giọng điệu Tống Kỳ nhẫn nại, liếc mắt trừng biên kịch một cái, “Sắp tới sẽ phát hành.”

Lúc trước Tinh Quan nhét người vào, Tống Kỳ vốn tưởng Lương Tiêu là cái bình hoa di động, cũng không quá để ý, mấy ngày này lại cùng hợp tác đóng phim, nói không thưởng thức là giả.

Thực lực của Lương Tiêu là thiên phú, không nên kéo dài đến bây giờ.

“Đoạn kia được đăng, cậu sẽ nhận được không ít lời mời.”

Tống Kỳ quả thật có ý đề cử cậu một phen, bị biên kịch vạch trần thì dứt khoát nói thẳng: “Lựa chọn thật tốt, làm đâu chắc đấy, đừng để cái mác đầu tư lớn lừa vào tròng. Muộn nhất sang năm, đoàn đội của tôi cầm được kịch bản thích hợp, sẽ liên hệ với cậu.”

Lương Tiêu ngơ ngác nửa ngày, ngẩng đầu cười: “Cảm ơn ngài.”

“Biểu cảm gì đây.” Tống Kỳ nhíu mày, “Trước kia không có ai chiếu cố cậu sao?”

“Có.” Lương Tiêu theo bản năng lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, “Chiếu cố hai ngày…… Còn chưa quen lắm.”

Bản tuyên truyền phim thứ hai còn phải gọt giũa chi tiết, đạo diễn cùng biên kịch lại bởi vì xử lý các cảnh khác nhau mà ầm ĩ một trận. Lương Tiêu không tham gia, đứng ở bên cạnh, không tự giác suy nghĩ về Hoắc Lan.

…… Cậu thế nhưng suy nghĩ Tổng giám đốc Hoắc đêm nay sẽ đến nơi nào.

Lương Tiêu đánh cái giật mình, nhanh chóng tỉnh táo lại: “Nhưng mà -- đoạn ngắn của giục ngựa không phải không ở trong phim chính sao?”

“Đúng không có trong phim chính.”

Biên kịch am hiểu sâu tâm lý người xem phim, bớt thời gian giải thích với cậu: “Bọn họ có lẽ vẫn luôn chờ đoạn này, chờ đến một tập cuối cùng.”

Lương Tiêu: “……”

Cậu thậm chí có chút đau lòng cho người xem vô tội của 《Giao thừa》.

“Đoạn này cũng là nhạc đệm của việc anh ta đi cứu vai chính, người xem đã biết anh ta đã chết, mong đợi cũng chẳng qua là anh ta có thể xuất hiện ở mấy đoạn ngắn hồi ức của những người khác.”

Biên kịch bị ánh nhìn đầy chết chóc của đạo diễn quét, hạ thấp giọng giải thích cho rõ: “Nhưng đoàn phim sẽ dùng cách thức chế tác phim chính, nhấn cắt giảm bản hoàn chỉnh rồi mới đăng, rõ ràng góc độ cùng phim chính hoàn toàn giống nhau, nhưng hiệu quả càng tốt hơn so với thêm ánh mắt hồi ức.”

Lương Tiêu còn có chút lo lắng cho đoàn phim: “Nhưng nếu theo dõi một tập cuối cùng, mọi người cũng không thấy được đoạn hồi ức này--”

“Không thấy được hồi ức.” Biên kịch vỗ vỗ vai cậu, “Nhưng bọn họ sẽ nhìn thấy, Vân Liễm vẫn tồn tại.”

Xét đến cùng, cái kết cục này đối với người xem để ý Vân Liễm mới là thật sự quan trọng.

Kinh hoảng lớn vừa hiện ngay sau đó có lối ra, làm sao cũng đều là nguyện vọng khó làm, có kết cục xoa dịu, đại khái có thể đền bù lại đa số người bị ngược tới bị thương.

“Không nhất định.” Tống đạo diễn đến bây giờ vẫn còn cố chấp, hừ lạnh một tiếng, “Nói không chừng là ảo giác, bút pháp hư và thực, chờ sau mùa hoa rừng rực rỡ sẽ biết.”

Lương Tiêu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà cười cười: “……”

“Vân Liễm vốn dĩ chính là một người không đủ chân thật.”

Biên kịch không cùng ông ta tranh luận, tràn đầy nắm chắc: “Anh ta là tập hợp của nguyện vọng. Lãnh thổ phân tán, thời cuộc nghiêng ngả, có người đấu tranh, có người thỏa hiệp, cũng có người lưỡng lự đang tìm kiếm con đường của mình.”

Tống đạo diễn luôn luôn ghét bỏ dòng hiểu biết này của hắn: “Tập hợp của nguyện vọng thiếu chút nữa bị tra tấn đến nát.”

“……” Biên kịch vững như Thái sơn, ôm lấy bả vai Lương Tiêu đi ra ngoài, tiếp tục nói với cậu: “Vô luận người xem lý giải như thế nào, anh ta còn sống, hoặc là anh ta luôn luôn ở đó. Lưu Vân không có hình dạng, gom lại với nguy nan, cũng tán vào sông núi.”

-

Vì thay đổi tốt mà tán vào sông núi, Lương Tiêu chịu thương chịu khó, rất phối hợp mà ở phim trường quay chụp bổ sung mười mấy chi tiết yêu cầu biểu cảm.

“Không sai biệt lắm.”

Đạo diễn tổ D nhìn máy theo dõi xác nhận qua từng cái: “Hai ngày này phân tán chụp một chút, chờ cảnh dựng lên, nên chụp đại kết cục rồi.”

Kết quả là một lần dùng phim trường cuối cùng này, lại còn là cảnh tượng chiến tranh, khiến nhóm phó đạo diễn phải một đường trèo đèo lội suối thật vất vả tìm kiếm cảnh giang sơn vỡ nát.

Lương Tiêu nghe Tô Mạn mắng mỏ rất nhiều lần, ho nhẹ một tiếng, tiếp nhận khăn lông đã thấm nước ấm: “Vất vả rồi.”

“Các cậu cũng vất vả rồi.”

Đạo diễn tổ D cùng cậu phối hợp nhiều, mắt thấy Lương Tiêu đã kết thúc cảnh quay chuẩn bị rời khỏi, còn có chút luyến tiếc: “Đáng tiếc, không có cơ hội tìm cậu uống rượu.”

Lương Tiêu không thể uống rượu, nghe vậy cười lên tiếng: “Để hối lỗi thì tôi mời mọi người ăn cơm.”

Cậu kết thúc cảnh quay không cùng toàn bộ đoàn phim, theo kế hoạch của người đại diện, thời điểm đoàn phim bày tiệc chính thức đóng máy có lẽ cậu cũng đã có sắp xếp mới.

Lần này quay xong, không biết lần sau gặp lại là khi nào.

Đạo diễn tổ D cũng hiểu rõ, gật gật đầu, đấm nhẹ một phát: “Tiền đồ rực rỡ.”

Lương Tiêu nở nụ cười, đang muốn nói lời cảm ơn, bên sân bỗng nhiên truyền đến tiếng người rối loạn bất thường.

Tống Kỳ lo liệu tổ nghiêm ngặt, đừng nói đến rối loạn, ngay cả tiếng động lớn cũng hiếm thấy. Lúc này vẫn không thấy ngừng lại, ngược lại càng có điệu bộ càng thêm ồn ào.

Lương Tiêu ngớ ra, ngẩng đầu ngóng theo qua đấy.

“Làm sao vậy?”

Đạo diễn tổ D hoảng sợ, kéo chân bước đến chỗ giám chế: “Xảy ra chuyện gì? Có phải hay không tổ A bên kia --”

“Fans cuồng của Giang Bình Triều, không biết có được thẻ công tác ở đâu, giả làm nhân viên đoàn phim trà trộn vào đây.”

Giám chế tâm tình bực bội, vội vã hạ thấp giọng: “Mau chóng thu xếp bên này, bảo Alpha cùng Omega đều tránh xa một chút…… Bọn họ mang theo thuốc dẫn dụ.”

Hiểu rõ những lời này có ý nghĩa gì, ánh mắt đạo diễn tổ D co rụt lại, đồng ý một tiếng, xoay người chạy nhanh đi.

“Lương tiên sinh.” Giám chế vội vã phân phó sơ tán, chuyển hướng sang Lương Tiêu, “Ngài cũng --”

Lương Tiêu: “Người đại diện của thầy Giang thế nào?”

Giám chế cứng lại, nhìn nhìn vẻ mặt cậu, lời nói mơ hồ: “Ở…… Khu nghỉ ngơi, kéo dây cách ly.”

Loại fan riêng mang thuốc dẫn dụ, phần lớn là dùng cho chính mình.

Đầu óc không thanh tỉnh, càng muốn được ăn cả ngã về không ép thần tượng đánh dấu chính mình, căn bản không quan tâm đến việc một khi truyện này truyền ra, đối với thanh danh nghệ sĩ có bao nhiêu đả kích nghiêm trọng.

Người đại diện của Giang Bình Triều phản ứng nhanh, không để cho người tiếp xúc Giang Bình Triều, cứng rắn nhét người ở khu nghỉ ngơi.

Mấy cái fan kín kia đã bị đuổi đi, nhưng lúc giãy giụa trong phòng lại làm vỡ lọ thuốc dẫn dụ, trước cũng không để người dọn dẹp, đoàn phim cũng không thể dùng máy quạt gió ở quy mô lớn.

Lương Tiêu gật gật đầu, cùng trợ lý bên người nhắn nhủ một tiếng.

“Lương tiên sinh, ngài muốn làm gì?” Giám chế phải xử lý hiện trường hỗn loạn, còn muốn nghĩ cách làm kín chuyện, đang sứt đầu mẻ trán, lại bị cậu làm treo tim lên, “Bên kia không an toàn, ngài --”

“Tôi dùng Valu, sẽ không có việc gì.”*

Lương Tiêu lục lọi ra mấy thứ thuốc ức chế nguyên vẹn cầm trong tay: “Trước áp chế pheromone của cậu ta xuống.”

“Là cái loại thuốc ức chế chuyên dụng sao?” Giám chế không nghĩ tới còn có thể tìm được thứ này ở ngay đây, nghe vậy vui vẻ, “Chúng tôi kêu nhân viên công tác beta đi đưa, rất cảm ơn ngài……”

“Để tôi đi.” Lương Tiêu chặn lại lời của ông ta, bất đắc dĩ mà cười, “Nhân viên đoàn phim bên này cũng cần làm phiền ngài…… Cũng phải dọn dẹp.”

Hậu quả của tiếp xúc gần với thuốc dẫn dụ như thế nào thì cậu hiểu rõ hơn so với ai khác, Omega không thể khống chế tuyến thể khiến nguồn hương bùng nổ, giống như không thể khống chế pheromone có mặt khắp nơi trong cơ thể chấn động mãnh liệt…… Mức độ càng lúc càng sâu.

Lương Tiêu không thân với người đại diện của Giang Bình Triều, chỉ biết gọi là Trì Triệt, là một Omega vô cùng xinh đẹp. Đối với ai cũng đều là một vẻ mặt, dù là Giang Bình Triều cũng quản đến nghiêm khắc, là người đại diện được trên mạng bình chọn với danh hiệu cấp bậc tinh anh.

Lương Tiêu không nán lại nữa, mang theo thuốc ức chế bước nhanh qua đó.

Bên cạnh đường cách ly, đuôi mắt Giang Bình Triều đỏ đậm, bị Tô Mạn bên trái Mạnh Phi Bạch bên phải liều mạng giữ lại, giãy giụa muốn đi vào trong.

“Hiện tại không được!” Tô Mạn cũng là Alpha, biết rõ hậu quả, gắt gao ấn hắn không buông tay, “Cậu không chịu được độ dày pheromone như này! Cậu đi vào làm gì, ở phim trường muốn nháo cùng một chỗ với cậu ta sao?!”

Giang Bình Triều đang dần bước vào kỳ, trả lời bên ngoài là độc thân, nhưng là chưa công khai chính thức có quan hệ với người đại diện. Tuy rằng ở trong lòng đoàn phim đều hiểu rõ nhưng không nói ra, phần lớn fans trên mạng chỉ dừng lại ở giai đoạn suy đoán ồn ào.

Một khi loại chuyện này gây ra ồn ào, cho dù đoàn phim cố gắng làm kín miệng, chỉ sợ cũng vô lực xoay chuyển trời đất.

“Vậy công khai!” Giang Bình Triều rống đến nghẹn ngào, “Có cái gì không thể nói? Buông tôi ra!”

“Bình tĩnh một chút, đã gọi điện thoại cứu thương rồi.”

Mạnh Phi Bạch đè lại hắn: “Đoàn chúng ta có Omega, cũng tạm thời gom được thuốc ức chế đưa vào đi, cho dù tính tác dụng không lớn, cũng không có khả năng một chút hiệu quả cũng không có.”

“Đúng rồi.” Tô Mạn bị hắn nhắc nhở, ngồi dậy tìm, “Lương Tiêu đâu? Có người --”

“Chị Mạn.” Lương Tiêu chen qua đám người, “Tôi đi vào với cậu ta.”

Tô Mạn vốn nghĩ tìm cậu mượn thuốc ức chế chuyên dụng, bảo Beta đưa vào, nghe vậy sửng sốt: “Tự cậu có nghiêm trọng lắm không?”

“Tôi không ngừng dùng thuốc ức chế, sẽ không có việc gì.”

Lương Tiêu: “Omega trong thời gian này……Beta không thể giúp.”

Lương Tiêu tính tính thời gian: “Mười phút sau, tôi dẫn người đến phòng trống trước, rồi để thầy Giang tiến vào.”

Cậu nói không rõ ràng, Tô Mạn nháy mắt đã hiểu, không nói nữa, nhăn mày gật gật đầu.

Tối hôm qua Lương Tiêu mới vừa tiêm qua một lần thuốc ức chế, để ngừa vạn nhất, lại thêm một liều cho mình, khom lưng kéo dây cách ly đi vào.

Đi vào khu nghỉ ngơi, mùi thơm ngọt nị của thuốc dẫn dụ nồng nặc liền ập vào trước mặt.

Thể chất của Lương Tiêu đối với Valu cực kỳ mẫn cảm, vẫn là đứng tại chỗ một hồi, xác nhận pheromone vẫn như cũ vững vàng không gợn sóng, mới xuyên qua hành lang, tìm được người đại diện của Giang Bình Triều ở trong phòng nghỉ ngơi kia.

Chưa kịp đẩy cửa, bên trong đã truyền đến tiếng gào rống: “Đừng đi vào! Đi……”

“Là tôi, Lương Tiêu.”

Lương Tiêu cách cửa lên tiếng: “Tôi là Omega, đưa cho cậu thuốc ức chế chuyên dụng.”

Cậu dừng lại, không chờ bên trong phản ứng, vặn cửa ra đi vào phòng.

Mùi bạc hà nồng đậm nháy mắt trùm lên.

Trì Triệt cuộn tròn ở góc phòng, mồ hôi lạnh thấm ướt quần áo, cổ tay đã bị cắn ra máu.

Lương Tiêu bước nhanh qua, nửa quỳ xuống ấn lên tuyến thể cậu ta: “Đừng nhúc nhích.”

Ý thức Trì Triệt đã không còn rõ ràng, vẫn như cũ suy nghĩ chạy trốn. Lương Tiêu gọi lớn, lấy cánh tay chế trụ cậu ta, sờ sờ cánh tay của cậu ta vẫn rất căng chặt, khép mắt lại, hơi điều động mở ra chút pheromone của mình.

Pheromone của Alpha có thể đồng cảm hay không cậu không rõ ràng lắm, nhưng phần lớn pheromone Omega là bài xích nhau.

Cậu điều động một ít pheromone, cũng không tới mức tổn thương thân thể, chỉ cần có thể đem Trì Triệt hơi chút áp chế, là có thể kêu người thả lỏng lại.

Cơ bắp căng chặt thành như vậy, chỉ có hơi chút thả lỏng, mới có thể tiêm thuốc ức chế vào.

“Không quan trọng.” Lương Tiêu thấp giọng an ủi hắn, “Thầy Giang không có việc gì, hắn rất tốt.”

Cậu nhắc tới Giang Bình Triều, Trì Triệt rốt cuộc có điểm phản ứng, khàn khàn cầu xin cậu: “Đừng bảo thầy Giang đi vào……”

“Chị Mạn cùng thầy Mạnh đang ngăn lại.”

Lương Tiêu phóng ra pheromone, ngăn chặn tuyến thể của cậu ta một chút, lấy ra thuốc ức chế, tay mắt lanh lẹ tiêm cho cậu ta: “Sẽ không có việc gì.”

Thân thể Trì Triệt rất tốt, chỉ cần kịp thời dùng tới thuốc ức chế đặc hiệu, hậu quả một lần pheromone mất khống chế sẽ không quá nghiêm trọng.

Hiệu quả của Valu đối Omega vẫn như cũ lộ rõ, không bao lâu, thân thể Trì Triệt đã dần dần thả lỏng lại, dựa vào cậu mở to mắt.

Lương Tiêu nắm thời gian hồi phục lại tuyến thể của chính mình: “Khá hơn chút nào không?”

Trì Triệt nâng cánh tay đẩy cậu ra, miễn cưỡng thở hổn hển ngồi thẳng: “…… Cảm ơn.”

“Đứng lên được không?” Lương Tiêu hỏi, “Tôi đưa cậu sang phòng khác, thầy Giang sẽ đến với cậu.”

“Không cần.” Trì Triệt thấp giọng nói, “Tôi nghỉ một lát, tự mình đi ra ngoài là được.”

“Hôm nay…… Đã làm phiền.”

Trì Triệt thử đứng dậy: “Cậu yêu cầu tài nguyên gì sao? Mấy ngày sau đoàn sẽ cho cậu một phần lựa chọn tốt, nếu cậu có ý định hướng tới --”

Lương Tiêu cười cười: “Không cần cảm ơn.”

Trì Triệt sửng sốt, liếc cậu một cái, cắn môi dưới cứng rắn đứng lên.

“Không cần tài nguyên, để thầy Giang đi vào đi.”

Lương Tiêu ngẩng đầu: “Thầy Giang sốt ruột đến mức thiếu chút nữa đã đánh chị Mạn.”

Trì Triệt: “……”

Trì Triệt không có qua lại với cậu, sau một lúc trầm mặc, vẫn là không nhịn được cười, khom lưng nhặt nhặt đồ vật hỗn loạn trên mặt đất.

Lương Tiêu nghỉ ngơi một trận, cũng tích cóp sức lực đứng dậy: “Tôi biết không dễ chịu.”

Bả vai cứng ngắc của Trì Triệt thả lỏng xuống.

“Tôi cũng đã từng trải qua.” Lương Tiêu cười cười, “Lúc ấy tuổi trẻ khí thịnh, cũng cảm thấy…… Chịu không nổi.”

Giãy giụa, tuyệt vọng, lực bất tòng tâm.

Không điều khiển được thân thể, du͙© vọиɠ cũng không thể tự khống chế.

“Pheromone của cậu còn không có hồi phục hoàn toàn đi?”

Lương Tiêu chưa tiêm cho cậu ta một liều hoàn chỉnh, tính tính liều thuốc, dư lại vừa lúc có thể để Giang Bình Triều giải quyết: “Nghỉ một chút, tôi liên hệ thầy Giang.”

“Không cần.” Trì Triệt nhăn chặt mi, “Tôi --”

Lương Tiêu: “Cậu không muốn gặp thầy Giang?”

Trì Triệt ngơ ngẩn, đuôi mắt xinh đẹp căng đến run rẩy, tầm mắt chặt chẽ bám ở trên người cậu.

Tuy rằng quan hệ vô cùng giống nhau, nhưng hiện tại Lương Tiêu chính mình có chút muốn gặp Tổng giám đốc Hoắc, suy bụng ta ra bụng người, trực tiếp nhảy vọt qua đoạn đối thoại sợ còn muốn rối rắm nửa ngày kế tiếp, mà gửi tin nhắn cho Giang Bình Triều.

Mới vừa dẫn Trì Triệt còn không có phản ứng vào phòng thoáng đãng, Giang Bình Triều đã thở hổn hển vọt tới cửa.

Cả người Trì Triệt còn đang có mùi bạc hà lạnh như băng tỏ vẻ không cần, thấy bóng người ở cửa, giây tiếp theo vành mắt đã đỏ hồng.

Giang Bình Triều bước dài mấy bước qua, gắt gao cuốn người vào trong lòng ngực.

Lương Tiêu dùng hai liều thuốc ức chế, lại còn vật lộn nhỏ với Trì Triệt một hồi, lúc này tinh thần mệt mỏi trên người tăng lên, tìm cái sô pha để nghỉ ngơi lấy lại sức, nhấc tay nhắc nhở: “Thầy Giang, mang người về trước đi.”

Giang Bình Triều hít thở sâu, ôm Trì Triệt, trịnh trọng cúi người với Lương Tiêu: “…… Cảm ơn.”

“Không cần.” Lương Tiêu vui vẻ nhìn việc này, cười cười, “Chuyện nhỏ không tốn sức gì.”

Suy bụng ta ra bụng người, thuốc dẫn dụ đối với Omega mà nói, gần như chính là đặt người trong hoàn cảnh tuyệt vọng hoàn toàn mặc người xâu xé.

Lương Tiêu có kinh nghiệm, tự nhiên cũng biết tâm tình hiện tại của Trì Triệt.

Loại thời điểm này, có thể vừa nhấc đầu nhìn thấy người mình tin tưởng…… Cái này thật ra cậu chưa có trải qua.

Nhưng mà tóm lại đại khái có thể dễ chịu không ít.

Lương Tiêu nhìn theo hai người ôm ôm ấp ấp không coi ai ra gì kia ra cửa, ngay tại chỗ hòa mình vào sô pha, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, thở phào nhẹ nhõm.

“Trời mưa sao?” Trì Triệt bị Giang Bình Triều vững vàng ôm lấy vai lưng, đi tới cửa, thấp giọng hỏi hắn, “Tôi vừa mới --”

“Không có.” Lương Tiêu bị ép tỏa sáng lần nữa, “Đó là pheromone của anh.”

Trì Triệt: “……”

Lương Tiêu cũng không muốn quấy rầy mọi người, chỉ là mệt đến không quá muốn di chuyển, thấp giọng thở, một lần nữa dung nhập vào trong phòng.

Giang Bình Triều nhất thời xông thẳng vào, lúc này một lần nữa thấy người ra, đã là bình tĩnh lại thành một người cao ngạo, cẩn thận che chở Trì Triệt trên tay, xoay người lại trịnh trọng cúi mình cảm ơn với Lương Tiêu.

Lương Tiêu bật cười, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ngẩn ra.

Giang Bình Triều cũng ngẩn ra, nghênh tiếp bóng người ở cửa: “…… Tổng giám đốc Hoắc.”

Hoắc Lan gật đầu với hắn, tầm mắt lọt vào trong phòng, hơi nhíu chặt một chút.

“…… Có chút ngoài ý muốn.”

Giang Bình Triều đang muốn dẫn người trộm lẻn đi, quay đầu lại đã bị tổng giám đốc bên đầu tư tự mình bắt gặp, hiếm thấy chột dạ, sau khi sắp xếp ngôn ngữ một lúc nói: “Tôi tới đón Omega của tôi, chúng tôi định về nhà.”

Hắn có chỗ ở gần căn cứ điện ảnh, vào thời điểm này rất không thích hợp ở lại đoàn phim lâu, ít nhất phải chờ giúp Trì Triệt một trận, cũng đưa cho đoàn phim và đoàn của hắn một con đường cứu vãn quan hệ xã hội.

Vốn muốn xin Tống đạo diễn nghỉ nửa ngày, trước mắt bị nhà đầu tư đến cửa, chỉ có thể giải thích.

Lương Tiêu ngơ ngẩn đón tầm mắt Hoắc Lan, chớp chớp mắt, khi nhìn thấy được anh chỉ có lạnh lùng tay trái chậm rãi buông ra.

Khớp xương xanh trắng mơ hồ khôi phục bình thường.

Hoắc Lan thu hồi ánh mắt, nhìn Giang Bình Triều.

Bình thường anh không có tới phim trường, chỉ vội vã tới gặp Lương Tiêu, không rõ lắm đây là cái điều kiện báo cáo gì của đoàn phim nên đặc biệt có lễ phép: “Tôi --”

Tổng giám đốc Hoắc trầm mặc sau một lúc lâu, tận lực nhập gia tùy tục: “Chúng tôi…… Định quay về phòng vip.”